Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1079: Mạnh thị chết yểu (8)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content
chapter content
“Ông thực sự cho rằng Mạnh biểu ca không phải con trai ông sao? Ngoài ông ra thì kế mẫu chưa từng có người đàn ông thứ hai. Cho dù là trước hay sau khi thành hôn, thậm chí sau khi hòa ly, bà chưa từng phản bội ông. Cho dù gả cho cha ta thì hai người vẫn duy trì quan hệ ban đầu.” Khương Bồng Cơ cười nói: “Hơn nữa, ông biết người viết ‘Nữ tứ thư’ là ai không? Nếu ông biết người ấy là ai chắc sẽ hận đến mức muốn lột da uống máu, sao còn thấy tiếc được?”

Mạnh Trạm làm sao có thể tin, khóe môi nở nụ cười châm biếm.

“Lời này của ngươi nên hỏi Cổ3Trăn thì hơn, xem thử bà ta còn mặt mũi nào thừa nhận hay không!”

Mạnh Trạm tin tưởng vào ánh mắt của mình, Cổ Trăn là người phụ nữ duy nhất ông ta vừa yêu vừa hận.

Năm lần bảy lượt phản bội ông ta, thực sự nghĩ rằng ông ta e dè Cổ thị và Liễu thị nên không dám đụng vào bà ta sao?

“Bà ấy đương nhiên dám thừa nhận rồi, chỉ sợ ông không có dũng khí nhận sai thôi...”

Mạnh Trạm là một kẻ vô cùng tự tin, cũng vô cùng cố chấp. Kiểu người này có một đặc trưng điển hình... Chính là nhìn thấy quan tài cũng không đổ lệ, đụng phải tường cũng không quay đầu...2Bởi vì kiểu người này sẽ không tin bản thân mình sai, bọn họ chỉ tin vào phán đoán của bản thân.

Nếu như chưa làm gì mà đã giết Mạnh Trạm, người ta còn có thể khảng khái chịu chết, bởi vì trong lòng ông ta, ông ta không sai.

Nếu đã như vậy, Khương Bồng Cơ sẽ dùng bằng chứng để đánh nát sự tự tin của ông ta.

“Không chịu thiệt?” Cô vừa nói câu này, khuôn mặt già nua của Mạnh Trạm liền tỏ vẻ trào phúng: “Không phải ngươi đã chịu rồi sao?”

Ngoài ăn nói ngang ngạnh ra thì dường như cũng chẳng có gì, Mạnh Trạm căn bản không sợ.

Ban đầu Mạnh Trạm muốn tập hợp binh lực của2Thương Châu, sau đó mới quyết chiến một trận, dù thế nào cũng không thể để Khương Bồng Cơ dễ dàng có được Thương Châu.

Sau khi suy nghĩ một hồi, ông ta từ bỏ ý định này, quay đầu dâng Thương Châu cho Hoàng Tung. Đồng thời lại hứa hẹn với Nhiếp thị Trung Chiếu và Dịch thị Bắc Uyên, mượn thế lực hai nhà để ghìm chân Khương Bồng Cơ, khiến cô kiêng dè mà không thể thoải mái tính sổ với Hoàng Tung.

Đối với loại tính kế bỡn cợt nhục nhã người khác như vậy, ai có lòng kiêu ngạo sẽ không thể nhịn được…

Cho ông ta thấy rốt cuộc là ai sai!

Mạnh Trạm tức giận cười thành tiếng, khuôn9mặt trở nên vặn vẹo quái dị, ông ta lạnh lùng nói: “Ngu xuẩn, thủ đoạn thấp kém như vậy còn không bằng một phần của cha ngươi. Muốn chém muốn giết tùy ngươi, nếu lão phu nhượng bộ nửa bước liền bị thiên lôi đánh chết…”

Đối với văn nhân ở thời đại này mà nói, luôn có những thứ có thể trên cả tính mạng của bọn họ.

Mạnh Trạm đúng là không sợ chết.

Khương Bồng Cơ nhìn Mạnh Trạm một cách nghiêm túc, bỗng chốc nói: “Con người ta có thể chịu đựng bất cứ thứ gì, duy chỉ không chịu thiệt.”

Ngoài ăn nói ngang ngạnh ra thì dường như cũng chẳng có gì, Mạnh Trạm căn bản không sợ.

Ban đầu Mạnh4Trạm muốn tập hợp binh lực của Thương Châu, sau đó mới quyết chiến một trận, dù thế nào cũng không thể để Khương Bồng Cơ dễ dàng có được Thương Châu.

Sau khi suy nghĩ một hồi, ông ta từ bỏ ý định này, quay đầu dâng Thương Châu cho Hoàng Tung. Đồng thời lại hứa hẹn với Nhiếp thị Trung Chiếu và Dịch thị Bắc Uyên, mượn thế lực hai nhà để ghìm chân Khương Bồng Cơ, khiến cô kiêng dè mà không thể thoải mái tính sổ với Hoàng Tung.

Đối với loại tính kế bỡn cợt nhục nhã người khác như vậy, ai có lòng kiêu ngạo sẽ không thể nhịn được…

Nhưng không nhịn cũng không được, trừ khi cô không màng đại cục, vì một phút nhất thời tức giận mà tự đi tìm đường chết!

Dù thực lực của cô có mạnh cũng không thể chịu được chiến tranh quy mô lớn liên tiếp như vậy.

Nguyên khí còn chưa phục hồi sau chiến tranh với Bắc Cương.

Lúc này còn đụng phải Nhiếp thị và Dịch thị liên thủ tạo áp lực, sao cô có thể chống đỡ được?

Nắm rõ những điểm này, Mạnh Trạm mới không chút sợ hãi như vậy.

Khương Bồng Cơ nhấc ngón tay chỉ về hướng Mạnh Trạm, giọng vô cùng lạnh lẽo: “Ta có một câu muốn nói với ông… Lão thất phu Mạnh Trạm, cho dù xuống điện Diêm Vương, ông cũng phải nhớ kĩ trong lòng! Bất cứ ai khiến ta phải chịu một chút thiệt thòi nào, ta sẽ khiến người đó phải trả lại gấp mười gấp trăm gấp ngàn lần!”

Kiếp trước hay kiếp này có cục diện nào mà Khương Bồng Cơ cô chưa từng gặp chứ?

Từ chiến sĩ gen thấp kém tới Quân đoàn trưởng nắm binh quyền trong tay, thực sự nghĩ rằng cô dựa vào nắm đấm không dựa vào đầu óc mà có được ngày hôm nay sao?

Mạnh Trạm làm rất khá, lặng lẽ ép cô phải chịu sự thiệt thòi này.

Chỉ là…

Trước khi làm như vậy, Mạnh Trạm có từng nghĩ tới cô sẽ trả thù hay chưa?

Mạnh Trạm nghe thấy lời nói hùng hồn của cô, không chỉ không cảm thấy tức giận, ngược lại còn bật cười ngặt nghẽo.

Từ sau khi Mạnh Lượng chết, rất ít khi ông ta có thể thoải mái như vậy.

“Lão phu chờ…”

Khóe môi Khương Bồng Cơ khẽ nhếch, quay đầu nhìn về Mạnh Hồn đang cố gắng khắc chế nói: “Mạnh Hiệu úy, ông lui ra đi, nhân tiện gọi Sĩ Cửu và Thành Doãn tới.”

Mạnh Hồn chần chừ, nhưng ông không thể chống lại mệnh lệnh của Khương Bồng Cơ.

“Vâng!”

Nghe được tên tự “Sĩ Cửu” này, Mạnh Trạm sửng sốt trong chốc lát mới biết người này chính là con trưởng Mạnh Hằng của mình.

Khi Mạnh Hồn bước ra khỏi cửa nhà lao, Khương Bồng Cơ ý tứ sâu xa nói: “Mạnh Trạm, mở to mắt ra mà nhìn cho rõ, mấy năm nay ông đã phạm phải lỗi lầm gì?”

Mạnh Trạm vốn thờ ơ, chỉ là rất nhanh đã không còn bình tĩnh được nữa, ông ta mở to mắt kinh ngạc, phản ánh chân thực tâm trạng lúc này của ông ta.

“Đây là yêu thuật gì?”

Chớp mắt, nhà giam tối tăm sáng rực lên, Mạnh Trạm đưa tay che mắt theo bản năng, hồi lâu sau mới có thể thích ức với tia sáng bất ngờ.

Khi ông ta buông tay áo xuống thì cảnh vật xung quanh đã biến đổi.

Đang từ phòng giam u ám, ông ta bỗng đứng ở chủ điện một căn nhà xa hoa, nhìn đồ vật trang trí xung quanh, có rất nhiều món đồ trưng bày chỉ hoàng thất mới có thể dùng.

Đang lúc nghi ngờ, ông ta nhìn thấy một người đàn ông ăn vận sang trọng ôm hai cung nữ trêu đùa, đang định đưa tay lên ngực của một trong hai người đó.

Đúng lúc này, một tiếng hừ lạnh vang lên.

“Hừ! Ngươi vẫn còn ở đây càn quấy được sao?”

Mạnh Trạm hoảng sợ nhìn về phía ban đầu không một bóng người, đột nhiên xuất hiện một bóng dáng màu đỏ xinh đẹp, nhan sắc người này khuynh thành tuyệt thế, trên mặt là lớp trang điểm đẹp đẽ, nhìn vô cùng diêm dúa lẳng lơ. Vẻ đẹp của người này hoàn toàn có thể xứng danh “yêu cơ tuyệt thế”!

Người đàn ông lúc đầu sợ hãi hành lễ, gọi một tiếng “Mẫu phi”.

Mẫu phi?

Vẻ mặt Mạnh Trạm không đổi, bình tĩnh phân tích thân phận của hai người này.

Dựa theo câu nói của người đàn ông kia, Mạnh Trạm chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, ông ta phát hiện ra thân phận của hai người nọ…

Một người là Tứ hoàng tử Đông Khánh Vu Mã Quân đã qua đời, còn một người là Vương quý phi đã chết từ mười mấy năm trước!

Ngay lúc ông ta luống cuống hoảng sợ thì giọng nói khiến ông ta hận đến nghiến răng bỗng truyền tới bên tai.

“Chà chà chà, quả nhiên là có chín mạng nhỉ, lần trước đã đánh nát gáy ngươi cũng không thể giết chết ngươi, để ngươi sống đến giờ.”

Giọng nói bất cần truyền tới từ ngoài cửa, Mạnh Trạng theo tiếng động nhìn ra, ông ta phát hiện “Liễu Hi” không nhìn thấy mình.

Không đúng…

Cô ta không phải Liễu Hi…

Mạnh Trạm rất nhanh đã phát hiện ra “Liễu Hi” trước mắt có chút gì đó ngây ngô non nớt hơn người vừa rồi.

Ông ta phỏng đoán một cách mơ hồ…

Những thứ trước mắt này đều là giả, vô cùng có khả năng là ký ức của người nào đó!

Về phần đây là ký ức của ai thì Mạnh Trạm đã đoán ra rồi.

Ngày thường ông ta ăn chay niệm Phật nhưng trong lòng vẫn không tin mấy chuyện ấy, ngược lại còn hừ mũi coi thường. Nhưng nay tận mắt nhìn thấy hiện tượng phi tự nhiên này thì ông ta không thể không tin.

Trong lòng Mạnh Trạm hơi nặng nề, ông ta muốn biết Khương Bồng Cơ định giở trò gì.

Cho dù là người phụ nữ mặc áo đỏ, Vu Mã Quân hay là Liễu Hi thời trẻ thì ba người đều không nhìn thấy Mạnh Trạm, thoải mái nói chuyện.

Mạnh Trạm càng nghe càng hoảng sợ, đến khi ông ta biết được Liễu Xa nhận nuôi Liễu Huyên, tận tay đẩy huynh muội Liễu Huyên và Vu Mã Quân loạn luân, ông ta bỗng bật cười.

“Liễu Xa ơi Liễu Xa, ngươi cũng chẳng trong sạch gì…”

Nghĩ ra được biện pháp như vậy, Liễu Xa đúng là một kẻ lòng dạ độc ác.

Có điều, đây đều là ân oán của Liễu Xa và yêu nghiệt kia, không hề liên quan đến ông ta.

Ông ta vừa suy nghĩ đến đây thì lập tức như bị tát vào mặt.