Nói tới ngày đó, Kỳ Quan Nhượng ép lui đại quân cướp lương thực của Nguy3ên Tín, còn khiến bọn họ chịu tổn thất nặng nề.
Nguyên Tín mang2 theo đám binh tàn tướng bại bỏ chạy, giống như chó chết chủ vậy.
<0br>Tuy nói là thiêu hủy năm mươi nghìn thạch lương thực của quân địch m0ột cách thuận lợi, nhưng cái giá bỏ ra là một nửa quân số thương vong, 3Nguyên Tín thân là chủ tướng đúng là tội không thể tha.
Tính tình Nguyên Tín hơi hung hãn, ngày thường đắc tội không ít người. Đám người đó nhân cơ hội này thi nhau bỏ đá xuống giếng.
Ai bảo Nguyên Tín tự cao tự đại, lập được cái công trạng gì?
Con người Nguyên Tín tâm khí cao, tính cách kiêu ngạo, bình thường đều được người khác tâng bốc, kính nể, có lúc nào gặp phải tình cảnh tường đổ bị người khác xô đẩy thế này đâu.
Trong lúc nhất thời, bi phẫn khó đè nén, ông ta nói: “Việc này đúng là lỗi của mạt tướng, nhưng mạt tướng không chấp nhận chịu phạt, đầu sỏ gây nên chuyện này còn có một người khác.”
Hoàng Tung khẽ nhíu mày theo bản năng, anh ta thực chất muốn phạt Nguyên Tín thật nặng để chỉnh đốn quân doanh, nhưng nếu làm như vậy thì khó tránh khỏi việc lạnh lòng lão tướng. Anh ta vốn đã khó xử, không ngờ Nguyên Tín lại còn nói như vậy, cái gì gọi là “đầu sỏ gây nên chuyện còn có một người khác”?
Không đợi Hoàng Tung mượn cớ khuyên giải Nguyên Tín thì ông ta đã nói: “Mạt tướng nghi ngờ có người thông đồng với giặc, tiết lộ chuyện cơ mật.”
Thông đồng với giặc, tiết lộ chuyện cơ mật?
Nghe được bốn chữ này, hai tai của Hoàng Tung không nhịn được vểnh lên, cả người cũng trở nên có tinh thần hơn.
“Cái gì gọi là thông đồng với giặc, tiết lộ chuyện cơ mật?”
Ngẫm lại tính cách xét nét hay để ý vặt của Nguyên Tín, Hoàng Tung lại cảm thấy không thể quá tin lời của lão già này được.
Nguyên Tín chỉ tay, mọi người đồng loạt nhìn theo hướng mà ông ta chỉ. Tất cả đều vô cùng kinh ngạc, phản ứng của mỗi người không giống nhau.
Nhiếp Tuân thực sự bị chọc cho tức chết. Không nhịn được đứng dậy quở mắng: “Lão thất phu Nguyên Tín, nếu như ông sợ bị phạt thì cứ nói thẳng, cớ gì phải cắn bậy như vậy chứ!”
Hắn thực sự tức chết, toàn bộ phong độ và dáng vẻ điềm đạm ngày thường đều vứt ra sau gáy, gân xanh trên trán cũng nổi lên.
Nguyên Tín nói: “Ngày hôm đó lão phu xin đi giết giặc, xuất binh chặn lương thực, ngươi còn nhớ ngươi đã nói gì không?”
Nhiếp Tuân đơ người tại chỗ, hắn đã nói cái gì?
Nguyên Tín nói: “Ngươi nói lão phu không am hiểu địa thế của quận Hứa. Nếu để lão phu mang binh đi chỉ e chuyển lương không thành lại còn bị chặn lại. Cho rằng nếu trúng phải gian kế của kẻ địch thì lão phu khó có thể thoát khỏi hiểm cảnh đó. Sao lão phu không biết Nhiếp Thành Doãn ngươi có khả năng bấm độn, thông hiểu tương lai từ lúc nào vậy nhỉ? Ngươi và ta không hợp nhau cũng chẳng phải điều gì bí mật, lão phu còn hạ thấp ngươi khiến ngươi mất đi cơ hội tiến cử, cản trở con đường kết bè kết phái của ngươi… Khó đảm bảo Nhiếp Thành Doãn ngươi sẽ không vì muốn hãm hại lão phu, ghi hận trong lòng mà âm thầm làm hành động thấp hèn đó!”
Nhiếp Tuân tức giận mắng: “Lão thất phu nhà ông là thứ chó má gì chứ!”
Thật sự cho rằng Nhiếp Tuân hắn không biết chửi mắng người sao, cho rằng hắn là tượng đất không biết nổi giận hay sao?
Dứt lời, Nhiếp Tuân thậm chí còn rút bội kiếm bên hông ra.
Nếu không phải có các vị đồng liêu bên cạnh thấy hắn nóng giận, khó lòng khống chế mà ngăn cản hắn lại thì chắc hắn đã cầm bội kiếm solo một trận với Nguyên Tín rồi.
Đánh thắng hay không thắng chỉ là thứ yếu, mấu chốt chính là không thể chịu được sự nhục nhã này.
Nguyên Tín cười lạnh nói: “Ngươi đang thẹn quá hóa giận sao?”
Sự nhẫn nại của Hoàng Tung dành cho Nguyên Tín cũng đã xuống tận đáy, anh ta không nhịn được nói: “Thắng bại là chuyện thường của nhà binh, Nguyên Hiệu úy chớ làm việc điên rồ nữa.”
Ý là muốn Nguyên Tín nhìn thoáng ra một chút, đừng vì thua thiệt một chút lại ra ngoài cắn người.
Dù cho Hoàng Tung không tín nhiệm Nhiếp Tuân đi chăng nữa, nhưng Nguyên Tín cứ như con chó điên chạy đi khắp nơi cắn người, dáng vẻ đó thực sự rất mất mặt.
Nguyên Tín lại không nghe ra hàm ý sâu xa, cho rằng Hoàng Tung đang trấn an mình
Ông ta có tư cách nghĩ như vậy, Hoàng Tung cần có sự ủng hộ của người trong tộc, đối đãi với các tướng lĩnh xuất thân từ trong tộc cũng tương đối khoan dung ôn hòa.
Nguyên Tín nói: “Sao chủ công không tra xét địa hình tuyến đường phía Nam thành Hưng quận Hứa, dù binh mã dưới trướng Liễu Hi là thiên binh thiên tướng, nếu như không được báo động trước, không có người thông đồng với giặc thì làm sao bọn họ có thể điều binh tới đường Nam thành Hưng mai phục trước một bước trong khoảng thời gian ngắn như vậy?”
Cho dù chạy tới thì cũng là một đám quân mệt mỏi, càng không thể giết chết hơn một nửa binh mã của ông ta như vậy.
Không thể không nói tiết tấu này của Nguyên Tín quả thật vô cùng hay, tưởng chừng là hoàn hảo.
Ngoài một vài mưu sĩ phát hiện ra lỗ hổng trong lý do thoái thác này thì những người còn lại đều tin vào tưởng tượng và suy nghĩ của Nguyên Tín.
Nghe qua thật giống như câu chuyện đúng là như vậy.
Nhiếp Tuân thấy thế, nhất thời tức giận công tâm, trước mặt tối sầm ngất đi, hù dọa mọi người hoảng loạn một phen.
Lúc này Phong Nghi không có ở đây, chỉ có Trình Tĩnh còn nói vài lời đòi công đạo cho Nhiếp Tuân.
“Lời này của Nguyên lão hiệu úy sai rồi...” Trình Tĩnh lãnh đạm nói, quân địch hiểu rõ địa hình quận Hứa, đi đường tắt đương nhiên là chuyện nhỏ. Sau khi hành quân cấp tốc, đúng là có thể đến đường Nam thành Hưng mai phục. Binh lính của bọn họ mệt mỏi hay không chẳng lẽ lão hiệu úy không cảm nhận được, chỉ biết mạnh mẽ phá vòng vây mà không biết ứng biến linh hoạt hay sao? Tại sao bọn họ chỉ phòng thủ mà không tấn công? Chẳng lẽ không phải để nhiễu loạn lòng quân ta sao, khiến lão hiệu úy mất đi lý trí và chừng mực? Đại đa số binh tướng chết dưới lưỡi đao sắc bén hay là bị thiêu chết, chẳng lẽ đến cả điểm này lão hiệu úy cũng không nhìn ra sao?”
Không ai biết, sau khi Nhiếp Tuân bị Nguyên Tín quay ra cắn ngược mà tức giận đến ngất xỉu, Trình Tĩnh đã nổi sát ý với ông ta.
Giữ lại một người như vậy, náo loạn đến mức mâu thuẫn giữa quan văn quan võ dưới trướng chủ công tăng vọt, sớm muộn sẽ gây ra đại loạn.
Hoàng Tung cũng không ngồi nhìn nổi nữa, anh ta gọi quân y đến chữa trị cho Nhiếp Tuân, sau đó đuổi Nguyên Tín xuống tự kiểm điểm, đợi đến khi Nhiếp Tuân tỉnh lại mới đưa ra hình phạt.
“Chủ công không thể dung túng cho Nguyên lão hiệu úy nữa.”
Trình Tĩnh nhức đầu không thôi, trải qua ngày hôm nay, Nhiếp Tuân chắc chắn sẽ càng thêm xa cách Hoàng Tung.
Cho dù không xa cách, Nhiếp Tuân cũng sẽ không vô tư trung thành như trước kia nữa.
Hoàng Tung nhận ra sự oán giận trong lời nói của Trình Tĩnh
Oán giận cái gì?
Oán giận Hoàng Tung bất công với người trong tộc mà bạc đãi những người khác. Làm vậy chỉ khiến chúng thần lục đục, dần dần bất hòa với chủ công.
Hoàng Tung đáp: “Ta sẽ cho Nhiếp Tuân một câu trả lời.”
Trình Tĩnh chỉ có thể hy vọng lần này còn kịp thời cứu vãn.
Ai có thể ngờ tới, mâu thuẫn giữa Nguyên Tín và Nhiếp Tuân vốn là chuyện nhỏ nhặt lại náo loạn thành nghiêm trọng như vậy.
Chờ Nhiếp Tuân tỉnh lại, Hoàng Tung nắm bàn tay nhỏ bé của hắn nói một loạt những lời tri kỷ.
Toàn bộ quá trình, Nhiếp Tuân chỉ duy trì nụ cười yếu ớt, thỉnh thoảng sẽ đáp lại đôi câu. Ngoài hắn ra cũng chẳng ai biết hắn đang nghĩ thế nào.
Gương vỡ lại lành còn để lại vết nứt, huống chi là lòng người.
Dưới sự nỗ lực đi tìm chết của Nguyên Tín, Nhiếp Tuân lại nảy sinh hiềm khích thật sâu đối với Hoàng Tung.
May mà bọn họ còn có kẻ thù chung chưa được xử lý, tạm thời cũng không có tinh thần để nội đấu.
Mâu thuẫn giữa những người dưới trướng Hoàng Tung cũng bởi vì chiến tranh nên tạm thời hòa hoãn.
Lần chặn cướp lương thực ở đường Nam thành Hưng này, phe ta tổn hao binh tướng, quân địch mất đi năm mươi nghìn thạch lương thực, xem như là hòa nhau.
Hoàng Tung đang chuẩn bị kế hoạch bước tiếp theo, bỗng nhận được một bức thư của Hứa Bùi gửi tới.
Lần chiến tranh này, Hứa Bùi mới là lực lượng chính, Hoàng Tung chỉ là phụ.
Binh lực của Hứa Bùi và Khương Bồng Cơ đấu nhau ở đồng bằng Tê Xuyên, tập trung lực lượng chính. Hắn ta thỉnh cầu Hoàng Tung có thể phái ra quân chủ lực tập kích quận Hứa.
Khương Bồng Cơ mặc dù có vài tuyến đường lương thực nhưng đều tập trung ở quận Hứa.
Một khi quận Hứa thất thủ, lương thảo bị cắt đứt, phe địch liền có thể chiếm được ưu thế.
Chỉ là Hứa Bùi cũng không ngờ Khương Bồng Cơ đã bị Hoàng Tung trộm mất một con đường lương thực, cô sẽ chỉ càng bảo vệ đường lương thực cẩn mật hơn mà thôi.