Gã lảo đảo xuống ngựa, hai đùi không vững suýt vấp ngã trên mặt đất, dáng vẻ vô cùng nhếch nhác.
Gã lè lưỡi liếm môi dưới, làm giảm bớt đau đớn của cánh môi khô nứt, hai mắt tràn đầy tia máu trừng lớn, quỳ thẳng tắp trên mặt đất, vừa lặng lẽ điều chỉnh hơi thở vừa thầm nhớ lại những lời đã chuẩn bị lúc trước.
Một hồi lâu sau, từ xa có tiếng bước chân truyền tới, gã vội vàng lén bấm một cái vào đùi mình, lấy đau đớn để xua tan đi ý thức sắp hôn mê.
Gã cúi thấp đầu, len lén liếc nhìn người mặc bộ quần áo màu nâu nhạt từ xa đi tới rồi đi thẳng đến ghế chính giữa ngồi xuống, trong không khí còn lưu lại mùi thơm thoang thoảng.
Cho dù quận Mạnh vô cùng hỗn loạn, nhưng thân là tộc trưởng Mạnh thị, cuộc sống của Mạnh Trạm - Quận thủ quận Mạnh vẫn tinh tế và chú trọng như cũ.
“Nhị lang quân đã tới Thượng Kinh rồi?”
Giọng nói mang theo sự trầm ổn của độ tuổi, ngữ điệu ưu nhã, uyển chuyển lại có vài phần lịch sự tao nhã khác, giống như đang ngâm thơ. Loại ngữ điệu này khá là thịnh hành hai năm nay, được xem như trào lưu của lớp sĩ tộc quyền quý, rất nhiều người cố gắng học theo ra vẻ văn vẻ.
Có một số người học nhưng tiếng nói ra lại giống như tiếng vịt đực, người không biết còn tưởng rằng cổ họng người đó có bệnh gì đó.
Một số người lại có cổ họng được trời ưu ái, ngữ điệu giống như vốn là của chính mình, vừa mở miệng liền có vài phần phong nhã.
Mạnh Trạm đương nhiên thuộc loại sau, không ít quý phụ của sĩ tộc Thương Châu âm thầm khen ông ta phong nhã vô song, vừa mở miệng liền có thể hút đi ba hồn bảy vía của người khác.
Tên tùy tùng quỳ dưới mặt đất nghe vậy, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, gã đập đầu xuống đất, ngón tay run rẩy.
Mồ hôi trong lòng bàn tay gã nhanh chóng toát ra, rất nhanh biến thành ẩm ướt, lộ ra nội tâm thấp thỏm không yên của gã.
“Tiểu nhân bất tài, không thể hoàn thành ủy thác của lão gia... Nhị lang quân, Nhị lang quân bị, bị... bị tên phản đồ Mạnh Hồn bắt đi rồi.”
Con ngươi Mạnh Trạm lạnh băng, ông ta ném chén trà trong tay vào chính giữa trán của tên tùy tùng, trà nóng giội thẳng mặt đối phương.
“Nhị lang quân bị Mạnh Hồn bắt đi?” Ông ta khẽ mở đôi mắt đào hoa thon dài của mình ra, đuôi mắt hơi vểnh lên tràn đầy hung ác: “Phái một đội người đi cùng mà ngay cả an toàn của Nhị lang quân cũng không bảo vệ nổi, Mạnh phủ cần đám người phế vật các ngươi để làm gì!”
Gã cầm đầu thường ngày vẫn có thể hung hăng càn quấy từ bách tính bình thường cho đến Quận thủ quận Hà Gian, lúc này tới một câu giải thích cũng không dám nói.
Là tùy tùng của Mạnh Trạm, gã quá hiểu làm thế nào mới là đúng, cãi lại sẽ chỉ làm đối phương càng nổi giận, thậm chí giết gã.
Máu tươi từ trên trán chảy xuống, nước trà lẫn với máu chảy khắp mặt, gã cũng không dám lau đi.
Đợi một lúc lâu, cơn giận của Mạnh Trạm đã giảm xuống, gã mới dè dặt nói: “Xin lão gia bớt giận, chuyện này cũng không phải là tiểu nhân không tận lực bảo vệ Nhị lang quân mà là có nguyên nhân, đám giặc Mạnh Hồn quá giảo hoạt, thâm hiểm...”
Mạnh Trạm lười nghe đối phương thoái thác giải thích, nói thẳng: “Tên phản đồ kia bắt Lượng nhi, rốt cuộc muốn cái gì?”
Ông ta dù sao cũng là tộc trưởng nhà họ Mạnh, Quận thủ của quận Mạnh, chút việc cỏn con này còn nhìn ra được.
Nếu như Mạnh Lượng đã chết, tên nô bộc ham sống sợ chết trước mặt này chắc chắn không dám trở về quận Mạnh.
“Lão gia anh minh, tên phản đồ kia quả thực muốn lấy Nhị lang quân làm con tin để vơ vét tiền tài lương thực. Tiểu nhân chỉ sợ tên phản đồ kia đối đãi với Nhị lang quân không tốt cho nên ra sức thúc ngựa, thay mười mấy con tuấn mã cấp bách trở về, bẩm báo tin tức cho lão gia.”
Nói xong, gã lôi từ trong ngực ra một thứ được bọc bằng vải đay, hai tay cung kính dâng lên nói: “Xin lão gia minh xét.”
Mạnh Trạm liếc mắt ra hiệu cho tỳ nữ bên cạnh, vật được bao bọc vải đay kia được đưa đến.
Ông ta mở ra nhìn, bên trong chứa hai bức thư.
Một bức chính là Mạnh Lượng viết, ngữ khí hơi đắc ý, nội dung tràn đầy khinh bỉ đối với hành động lần này của Mạnh Hồn.
Một bức khác là nét chữ xa lạ, nói rằng bọn họ có thể không giết Mạnh Lượng nhưng nhất định phải đáp ứng yêu cầu của bọn họ.
“Ha ha... Lượng nhi chỉ nói cho 500 thạch, bức thư này lại sửa thành hai nghìn thạch... xuất thân dân đen, tầm nhìn hạn hẹp.” Mạnh Trạm ném bức thư sang một bên, đáy mắt không che giấu sự khinh bỉ và coi thường.
Gã tùy tùng nuốt nước bọt nói: “Lão gia, số lương thực này... lẽ nào thật sự cho hắn sao?”
Mạnh Trạm thản nhiên nói, đôi mắt đào hoa ánh lên tia cao ngạo: “Cho, tại sao lại không cho chứ?”
Gã tùy tùng tỏ ra kinh ngạc.
“Có hai nghìn thạch thôi mà, cũng chỉ có đám người xuất thân hạ lưu bủn xỉn này mới coi trọng như thế.” Mạnh Trạm cười giễu một tiếng, lạnh lùng nói, “Nghe theo mệnh lệnh của ta, đến kho lương thực điều động ba nghìn thạch, cử đoàn chuyên trách vận chuyển lương thực chuyển đi, tất cả lấy sự an toàn của Nhị lang quân làm trọng... chỉ cần hắn nhận được lương thực, xóa bỏ toàn bộ ân oán! Coi như ông chủ ta cho hắn phí giải thể cuối cùng...”
Gã tùy tùng ngây người, BA nghìn thạch lương thực?
Đều cho Mạnh Hồn?
Mạnh Hồn cũng chỉ đòi hai nghìn thạch thôi mà.
Mạnh Trạm nhìn gã tùy tùng dại ra không hiểu gì, trong lòng mỉm cười, cũng lười giải thích.
Mạnh Hồn tại sao lại chống lại Mạnh thị?
Vì sao phải đốt phủ Quận thủ?
Vì sao phải ngàn dặm truy sát Mạnh Lượng?
Còn không phải là cái tiếng báo thù cho vợ con sao?
Hôm nay, vỏn vẹn hai nghìn thạch đã có thể khiến Mạnh Hồn từ bỏ việc truy sát Mạnh Lượng, này có ý nghĩa gì?
Có nghĩa là, từ sự trinh bạch cho tới tính mạng của vợ con hắn cũng chỉ cần cái giá hai nghìn thạch lương thực là có thể mua được.
Đã như vậy, ông chủ của hắn liền rộng lượng hơn một chút, hảo tâm cho thêm một nghìn thạch.
Hành động này nhìn như hào phóng nhưng thực ra là xem thường và nhục nhã.
Ba nghìn thạch lương thực, đối với Mạnh Thị mà nói thì không có gì đáng kể.
Mạnh Hồn nếu như thực sự dám nhận lô lương thực này, đợi Mạnh Lượng an toàn rồi, Mạnh thị liền đem chuyện này truyền ra ngoài.
Từ nay về sau, anh hùng chính trực vì báo thù cho vợ con cũng chỉ là hạng người lừa đời lấy tiếng, một tí lương thực đã có thể bán đứng bọn họ rồi.
Phu nhân của Mạnh Trạm nghe nói Mạnh Lượng bị bắt, lúc đầu còn vô cùng lo lắng, sợ hãi song rất nhanh an tâm trở lại. Bà ta ưu nhã vân vê miếng bánh ngọt, miệng khinh bỉ nói: “Xuất thân tiện nhân chính là như vậy, không có tí khí phách nào. Vì một miếng ăn, cái gì cũng có thể làm được, đây cũng xem như là bán vợ bán con rồi. Sớm biết hôm nay, cần gì lúc đầu? Mất vợ mất con, lại lấy lại sinh là được. Làm loạn lớn như vậy, mất đi địa vị Đô úy, còn làm hại con ta chịu khổ chịu đau, làm hại phu quân lo lắng cho quận Mạnh...”
Vợ con của Mạnh Hồn cũng là xuất thân tiện dân, làm sao có thể so sánh với Lượng nhi huyết thống cao quý của bà ta chứ?
Bà ta còn chưa trách cặp mẹ con kia làm dơ bẩn danh tiếng con trai bà ta.
“Hắt xì...”
Mạnh Hồn hắt hơi một cái, giơ tay nắn đầu mũi hơi ngứa, đưa mắt nhìn đám bộ khúc.
“Khụ khụ, các người chôn cẩn thận.” Mạnh Hồn hơi mất tự nhiên nói: “Ta đi nơi khác nhìn xem bố trí như thế nào.”