Mạnh Hồn tuần tra một vòng, tất cả mọi người đã đợi lệnh, lúc này ông mới hài lòng, chuẩn bị quay về báo cáo Khương Bồng Cơ.
“Quân tử không đứng ở nơi nguy hiểm, lang quân sao lại đẩy mình vào nguy hiểm chứ?”
Đối với vị lang quân tùy hứng không ai sánh bằng này, Từ Kha càng ngày càng hết lời để nói.
Khương Bồng Cơ mặc bộ quần áo vải thô màu nâu đậm, trang bị đơn giản, thoạt nhìn giống như một tên tay chân tháo vát, có kinh nghiệm chứ không phải cậu quý tử nhà quyền quý.
Cô tùy ý ngồi, như cười như không nhìn Từ Kha nói: “Hiếu Dư ngày càng có phong thái của “bà quản gia” rồi. Ngươi cũng biết, thân thủ của ta không tồi, nếu như không vì rèn luyện đám nhãi con chưa nhìn thấy máu này, một trại thổ phỉ ta cũng có thể một mình quét sạch.”
Cô nói rất hào hùng, Từ Kha nghe đến mức muốn nổ não, không thể không tận tình khuyên can.
“Lang quân võ nghệ phi phàm, Kha khâm phục tột cùng, song đây không có nghĩa là người muốn tự mình ra trận, người chỉ cần trấn giữ hậu phương, chỉ huy, điều hành cho tốt. Bởi vì “thiên kim chi tử tọa bất thùy đường, bách kim chi tử bất kỵ hành, thánh chủ bất thừa nguy nhi kiêu hạnh...*”
* Người có tiền thường không ngồi dưới mái hiên, cũng không cưỡi ngựa. Là thánh nhân thì không thể hi vọng vào may mắn trong lúc nguy cấp. Ý chỉ làm gì thì cũng không nên dồn mình vào nguy hiểm, người càng có trách nhiệm thì càng phải coi trọng an toàn của bản thân (ngồi dưới mái hiên, mái rơi vào đầu; cưỡi ngựa, ngã ngựa).
Khương Bồng Cơ cười híp mắt nói: “Không cần khoe chữ với ta, đạo lý ta đều hiểu nhưng không muốn làm theo.”
Lời này vừa nói ra, Từ Kha liền bày ra ánh mắt cuộc sống này không còn ý nghĩa gì nữa rồi, đám khán giả nhìn thấy lại là một tràng cười ha ha ha.
Thật sự thương xót thay Từ Kha!
[Tố Nhiễu Triền Sinh]: Ha ha, vừa chụp màn hình được vẻ mặt vừa rồi của Từ Kha, cảm thấy có thể ghép với một câu nói “Tức quá, có thể làm thế nào tôi cũng đành chịu“. Nói thật, cấp trên khó hầu hạ như Streamer này, xem ra Từ Kha cũng có ý muốn đi ăn máng khác rồi.
[Công Tôn Tự Vân]: Chạy không nổi, khế ước bán thân của Từ Kha vẫn nằm trong tay của Streamer, cả đời đều bị Streamer áp bức.
[Chú Lính Già]: Khế ước bán thân? Chậc chậc, địa chủ cũ quá độc ác! Tôi ủng hộ Từ Kha đứng lên phản kháng.
[Đại Tinh Phái]: Ủng hộ tinh thần có tác dụng gì, trực tiếp khen thưởng đi, không biết chừng tâm trạng Streamer tốt sẽ không ác nữa.
Dường như muốn hưởng ứng [Đại Tinh Phái], hệ thống phía sau vang lên một loạt nhắc nhở khen thưởng, khen thưởng nhiều đến mức như muốn che phủ hết màn hình.
[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: Chậc chậc, sao tôi lại không thích nghe lời này đến thế chứ? Tôi theo dõi phòng livestream này hơn một tháng rồi vẫn chưa nhìn thấy Streamer mở miệng muốn khen thưởng hoặc là câu dẫn người xem phải khen thưởng. Cậu nói như vậy, cứ như Streamer là người rất tâm cơ ấy.
[Đại Tinh Phái]: Tôi cũng đâu có nói Streamer là người có tâm cơ đâu, chỉ là thuận miệng nói một câu như thế...
Khương Bồng Cơ chưa từng mở miệng đòi phần thưởng, cũng không chơi trò dẫn dắt lừa dối, khán giả thích thì khen thưởng, không thích khen thưởng thì lặng lẽ xem. Nhưng ngay cả như vậy, mức khen thưởng cũng theo thời gian livestream mà từ từ tăng lên.
Đối với phần thưởng như nước thủy triều ùa tới này, hệ thống đã vui đến mức không tìm được phương hướng.
Phần thưởng Khương Bồng Cơ nhập vào càng nhiều, điểm chia cho nó cũng ngày càng nhiều, dù sao hệ thống và Streamer ăn chia tỉ lệ 5:5.
Đáng tiếc là, Khương Bồng Cơ không tiếp thu vài khuôn mẫu của nó định ra, nếu như tiếp thu, phần thưởng có thể nhiều hơn bây giờ gấp mấy chục lần.
Khương Bồng Cơ nói trong lòng với hệ thống: “Có thể mở hình thức livestream giao lưu rồi, tiêu đề thì treo cái đã định kia.”
Cô vừa nói xong, hệ thống đã ngoãn ngoãn kính cẩn làm theo.
Một giây sau, tất cả người xem trong phòng livestream đều nhìn thấy một tiêu đề phụ “Tiêu diệt thổ phỉ nơi núi sâu (1)“.
Đây chính là chủ đề của hình thức livestream giao lưu 50% lần này.
Mạnh Hồn không phụ lòng mong đợi của cô, thống lĩnh được toàn bộ bộ khúc dưới trướng, tất cả huấn luyện đều theo quỹ đạo.
Đám bộ khúc ban đầu này sau một tháng khổ luyện, đều có sự tiến bộ đặc biệt, so với quân chính quy còn kém rất nhiều nhưng so với đám thổ phỉ ô hợp chắc chắn mạnh hơn không chỉ một bậc.
“Lang quân sao lại tùy hứng như vậy...”
Từ Kha đã không nhớ rõ, đây là lần thứ mấy vì Khương Bồng Cơ mà thở dài nữa.
“Dù sao cũng không phải là lần đầu tiên, quen rồi là được. Ta tiếc mạng lắm, người bình thường không thể đả thương được ta đâu.” Khương Bồng Cơ nở nụ cười trấn an Từ Kha, “Hiếu Dư cũng nên tin tưởng ta mới đúng chứ. Nếu như đám ô hợp này cũng khiến ta rụt đầu rụt đuôi, ru rú phía sau tìm kiếm sự che chở, sau này làm sao có thể làm lên nghiệp lớn? Các trận chiến từ nay về sau, so với bây giờ chỉ có lớn hớn...”
Chỉ là đánh trận nhỏ mà thôi, Từ Kha đã cằn nhằn như thế, sau này thì làm thế nào?
Từ Kha mặc dù có một đống lời phản bác, nhưng đối mặt với Khương Bồng Cơ cũng giống như quả bóng cao su bị xì hơi, không phản bác nổi.
Lúc này, Mạnh Hồn đi đến bẩm báo với Khương Bồng Cơ: “Lang quân, tất cả đã chuẩn bị ổn thỏa.”
“Ừ, ta biết rồi.” Nói xong, Khương Bồng Cơ rút ra hai bọc vải thô từ trong tay áo rồi mở ra.
Trong hai tấm vải thô, tấm to hơn hình dáng khác thường, bên trên có vẽ một bản đồ mô tả vị trí các ngọn núi, dòng suối gần quận Hà Gian. Ngoài ra, bên trên còn đánh dấu chi chít các ký hiệu khác nhau, khiến người xem hoa hết mắt.
“Nơi này, chính là mục tiêu tiếp theo chúng ta cần nhắm vào. Ta lén lút đi dò xét rồi vẽ ra một tấm bản đồ đại khái.”
Nói xong, Khương Bồng Cơ mở tấm vải còn lại, đây là một bản vẽ phân bố người và các trạm kiểm soát của trại thổ phỉ.
Hôm qua Khương Bồng Cơ mới thông báo muốn đem người đi diệt thổ phỉ, thời gian vô cùng cấp bách, chỉ thu dọn đồ đạc, chuẩn bị lương khô đã ngốn không biết bao nhiêu thời gian rồi. Mạnh Hồn vốn còn lo lắng lang quân nhà mình làm loạn, muốn bí mật cùng cô nói chuyện rõ ràng lại không ngờ rằng cô đã chuẩn bị chu đáo.
Đôi mắt hổ của Mạnh Hồn nhìn chằm chằm vào bản vẽ chi tiết trại thổ phỉ kia, nhìn đến say mê, trong đầu bắt đầu mô phỏng các chiến thuật hành động.
Chỉ có Từ Kha là chú ý khác với mọi người.
Sắc mặt cậu ta tối sầm, hỏi: “Lang quân... đây là bản đồ người tự đi tuần tra vẽ ra sao?”
Mạnh Hồn bên cạnh vỗ tay nói: “Phương thức vẽ bản đồ như thế này, quả thực vô cùng rõ ràng, chính xác, nếu như để trinh sát tiên phong...”
Từ Kha lạnh băng ngắt lời ông: “Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là, lang quân đơn độc tiến vào núi sâu điều tra tình hình của trại thổ phỉ lúc nào?”
Đây không phải so với việc lát nữa cô tự xuất trận diệt thổ phỉ càng nguy hiểm hơn sao?
Mạnh Hồn ngẩn ra, cũng có thể hiểu được vì sao sắc mặt Từ Kha lại kém như thế?
Bản đồ là tự tay Khương Bồng Cơ vẽ, đây có ý nghĩa gì?
Đây có nghĩa là cô từng một thân một mình chạy vào núi sâu, thăm dò lần lượt từng cứ điểm của thổ phỉ!
Đối mặt với ánh mặt không đồng tình của Từ Kha và Mạnh Hồn, Khương Bồng Cơ âm thầm trợn trắng mắt.
Cũng không phải một mình cô, còn 10,000 người xem nữa kia mà?
Hơn nữa, công việc tiên phong tuần tra này, trước đây cô làm không biết bao nhiêu lần.
Thăm dò trại thổ phỉ không nhất thiết phải đi sâu vào trong đó, cô có phương pháp của mình để lấy được tin tức tình báo.
Khương Bồng Cơ gượng gạo chuyển chủ đề: “Những việc này, đợi tiêu diệt trại thổ phỉ xong hẵng nói. Hiếu Dư, ngươi xem, ta bây giờ không phải vẫn tốt sao, chuyện này cũng không nguy hiểm như các ngươi nghĩ...”