Từ Kha bất đắc dĩ nói: “Những gì lang quân nói đều đúng, nhưng vẫn không thể xóa đi sự thật người dấn thân vào chỗ nguy hiểm. Người không bị thương không có nghĩa là việc người làm không có nguy hiểm. Kha chỉ hi vọng lang quân sau này làm việc gì, nhất định phải cân nhắc cẩn trọng chứ không nên lỗ mãng.”
Cậu không nói mình hiểu rõ Khương Bồng Cơ như thế nào, song cũng biết tính khí lang quân nhà mình vô cùng ngang ngạnh, một câu khuyên can căn bản là không có tác dụng.
Nhưng bây giờ không truy cứu, đợi sự việc qua rồi mới truy cứu sao?
Ha ha, không cần nghĩ cũng biết kết quả sẽ như thế nào.
“Ta biết! Ta biết! Sau này làm việc gì nhất định sẽ cân nhắc kỹ lưỡng, như thế là được rồi chứ gì?”
Khương Bồng Cơ giơ hai ngón tay lên trời thề thốt, chỉ cần Từ Kha bây giờ không lải nhải nữa là được, chuyện sau này thì sau này tính.
Tính tình này của cô thuộc loại điển hình của tích cực nhận sai nhưng chết không hối cải.
“Bây giờ, chúng ta bàn về việc bố trí...”
Khương Bồng Cơ ho khan một tiếng, vội vàng chuyển đề tài, tránh cho Từ Kha lại túm lấy không buông. Đối với những người như mẹ già thế này cô thực sự không có biện pháp.
Từ Kha thở dài, cuối cùng vẫn là bó tay với Khương Bồng Cơ.
Nói đến chính sự, Từ Kha trở nên nghiêm túc hơn, cậu tỉ mỉ nhìn kết cấu bố trí của trại thổ phỉ rồi cho ra một kết luận.
“Trại thổ phỉ bố trí hỗn loạn, nên có thể thấy được đây chỉ là một đám ô hợp tập hợp lại mà thôi.”
Trên thực tế, trại thổ phỉ trong núi sâu gần quận Hà Gian phần lớn đều không có tổ chức, kỷ luật, chủ yếu dựa vào ưu thế số người và sức mạnh đi cướp giật phóng hỏa đốt nhà. Bách tính bình thường tay không tấc sắt lại không giống bọn chúng đem não đặt ở thắt lưng, nên đương nhiên đánh không lại bọn chúng.
Mặc dù chi bộ khúc nhỏ này của Khương Bồng Cơ mới huấn luyện một tháng, song bên trong lại có tinh binh - Mạnh Hồn dẫn dắt trải qua hệ thống huấn luyện ban đầu, về phương diện kỷ luật tổ chức thì hơn xa đám thổ phỉ, cho dù chưa nhìn qua máu nhưng hợp tác ăn ý và hiệu quả cao hơn đám thổ phỉ.
Khương Bồng Cơ nói: “Chính vì như thế cho nên mới chọn đám giặc cỏ xung quanh này để ra tay, trước hết cho đám sói con này nhìn thấy máu, tránh sau này chém đầu người tay còn run rẩy. Hiếu Dư, quận Hà Gian này tuy nhỏ nhưng cũng là nơi tiềm tàng nhân tài, ngươi đừng xem thường.”
Từ Kha đang dồn hết tâm tư tập trung vào bản đồ bố trí, nghe lời này của Khương Bồng Cơ rõ ràng có hàm ý khác.
“Lời này của lang quân là có ý...”
“Trái hồng muốn mềm thì phải nắn, diệt thổ phỉ cũng phải bắt đầu từ đám râu ria. Lấy đám người này luyện tay, bộ khúc mới có thể nhanh chóng trưởng thành.” Cái này giống như nguyên tắc đánh quái thăng cấp vậy.
“Ta đi thăm dò, phát hiện số trại thổ phỉ ở đây không dưới một trăm, số người ước chừng khoảng gần mười nghìn người. Một đám tai họa ngầm lớn như thế, ngươi cho rằng vì sao Quận thủ quận Hà Gian tại sao không xuất binh diệt trừ? Không phải không nghĩ tới, mà là không làm được.”
Mạnh Hồn kinh ngạc: “Hơn trăm trại thổ phỉ? Gần mười nghìn thổ phỉ...”
Đám tai họa ngầm lớn như vậy, quận thủ quận Hà Gian lại mặc cho bọn họ phát triển lớn mạnh.
Quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Khương Bồng Cơ chỉ vào tấm bản đồ thứ nhất nói: “Các ngươi xem những ngọn núi này, núi cao chót vót rừng rậm hiểm trở, đây là bùa hộ mệnh lớn nhất của bọn thổ phỉ. Với người bình thường, đừng nói đến việc điều tra rõ ràng địa thế, thăm dò phương hướng cụ thể của trại thổ phỉ, có thể không lạc đường đã tốt lắm rồi. Quận Hà Gian không có cách nào với đám thổ phỉ này, một phần là vì địa thế, một phần khác chính là giữa những trại thổ phỉ này hỗ trợ lẫn nhau, tin tức nhanh nhạy.”
Trước đây, Hà Gian cũng từng xuất quân đi diệt thổ phỉ, chỉ là đợi lúc binh lính đuổi tới, trại thổ phỉ của người ta đã vườn không nhà trống.
Không những thế, đám thổ phỉ này còn cậy hiểu rõ địa thế, phục kích lại binh lính, khiến cho lần tiêu tiệt lần đó tổn thất nghiêm trọng.
“Thật không ngờ bọn chúng lại hung hãn càn quấy như thế?” Từ Kha nhìn đi nhìn lại tấm bản đồ giản lược rồi nói, “Nếu đã như vậy, lần hành động này, nhất định không được để cho một tên nào chạy thoát. Hoặc là giết chết toàn bộ hoặc là bắt làm tù binh. Nếu có một người chạy thoát chắc chắc sẽ gây khó khăn cho sau này.”
Mục đích của Khương Bồng Cơ đương nhiên không chỉ là tiêu diệt một trại thổ phỉ, mà là dọn dẹp hết tất cả các trại thổ phỉ.
Nếu như không cẩn thận để cho một tên chạy mất, đến khi đó sẽ kinh động đến trại thổ phỉ khác khiến cho bọn chúng cảnh giác, muốn tiếp tục cũng khó.
“Chính xác là như vậy, nên mới nói, cho dù là một trại thổ phỉ không ra trò trống gì thì cũng không được lơ là, thiếu cảnh giác.” Khương Bồng Cơ nghiêm túc nói.
“Nếu như có thể chiêu hàng, xét tình hình cụ thể thu nạp một bộ phận, thà ít mà tốt. Nếu bọn chúng chết không hối cải hoặc là kẻ đại gian đại ác thì giết hết cho ta. Những kẻ này chiêu hàng cũng không có tác dụng, giữ lại chỉ biết phá hoại.”
Lúc Khương Bồng Cơ nói câu “giết hết cho ta”, Mạnh Hồn và Từ Kha đều cảm thấy một luồng sát ý vô hình.
Từ Kha sớm đã biết phương pháp phát triển bộ khúc của Khương Bồng Cơ, nên đối với hành động này, mặc dù có hơi cau mày nhưng cũng không phản đối.
Mạnh Hồn thì ngược lại, hào khí trong lòng tỏa ra, ông chắp tay khen ngợi: “Lang quân có tấm lòng khiến người khâm phục.”
Dựa theo ý kiến ban đầu của mọi người, mấy tên thổ phỉ này không bắt được thì thôi, nếu như bắt được không giết chẳng lẽ lại để thả hổ về rừng?
Việc Khương Bồng Cơ nguyện ý cho bọn chúng cơ hội ăn năn hối lỗi, tạo điều kiện cho bọn chúng chiêu hàng, Mạnh Hồn thấy đây chính là nhân từ.
Đám khán giả thì lại cảm thấy, tam quan của bọn họ và Streamer với hai thuộc hạ của Streamer hoàn toàn ở hai kênh khác nhau.
[Hoa Nở Bên Đường]: Tôi cảm thấy, Mạnh Hồn và Từ Kha đều hiểu nhầm ý Streamer rồi, Streamer nhân từ chỗ nào chứ? Người ta rõ ràng là không có tiền nhưng lại vẫn muốn có người, cho nên mới đi tìm đám thổ phỉ đen đủi này? Những tên thổ phỉ này cũng thật đáng thương, đang yên đang lành ngồi trong nhà, bỗng dưng có tai họa từ trên trời rơi xuống. Đợi một lát nữa, không chỉ phải lo lắng cho tính mạng, mà đoán chừng cả đời này còn phải bán mạng cho Streamer.
[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: Bán mạng không đáng sợ, đáng sợ là bán mạng cho Strermer mà vẫn cảm động đến rơi nước mắt.
[Tôi Vốn Đáng Yêu Như Thế]: Ha ha, hai bác lầu trên quá đỉnh!
[Mục Ngữ Thanh Phong]: Ha ha, đây có là gì? Đợi lát nữa tiêu diệt trại thổ phỉ, đoán chừng người tìm ra đồ vật cũng là Streamer. Nói thật, thổ phỉ người ta sống đã không dễ dàng gì, khổ cực vào nhà dân cướp của, quay đầu một phát lại bị người ta tước đi.
Khương Bồng Cơ liếc nhìn bình luận của phòng livestream, sau đó bình thản tiếp tục bàn luận việc bố trí sắp xếp.
Nói là bàn bạc, thực chất chỉ có Từ Kha nói, Mạnh Hồn bổ sung, còn cô ngồi nghe.
Hành động diệt thổ phỉ lần này, không chỉ là để cho bộ khúc mài dũa, mà cũng là để Từ Kha và Mạnh Hồn luyện tập.
Mạnh Hồn trước đây dù gì cũng là Đô úy của Mạnh thị, từng chỉ đạo binh bính đánh trận, cũng từng tiêu diệt thổ phỉ, coi như là có kinh nghiệm.
So sánh khách quan, Từ Kha chính là tay mơ không có kinh nghiệm gì, cho dù cậu ta là thiên tài thì không có kinh nghiệm cũng chỉ là lời nói suông.
“Theo như bản đồ lang quân đưa cho, lỗ hổng dễ bỏ trốn của trại thổ phỉ này có ba chỗ, Kha cho rằng có thể phái ba bộ khúc canh giữ ở gần mấy chỗ này. Một khi có người chạy ra, trực tiếp dùng cung bắn, chính là chỗ này, chỗ này và chỗ này... Cửa trại có sáu tên canh gác, nếu như đánh bất ngờ buộc phải dùng tốc độ nhanh nhất để giải quyết mấy tên này, tránh việc khiến cho các tên thổ phỉ khác phát hiện ra...”