Từ Kha đã thoát khỏi nô tịch, cậu dùng thân phận phụ tá đắc lực của Liễu Hi tìm một chỗ trong góc, ngồi ăn sơn hào hải vị.
Thấy Khương Bồng Cơ có vẻ không vui, sợ cô làm việc gì đó không hợp với quy tắc liền âm thầm thăm dò ý tứ của cô.
“Tại sao ta lại luyến tiếc?” Khương Bồng Cơ khó chịu liếc cậu ta một cái, nói: “Ta chỉ đột nhiên nhớ ra một chuyện cũ. Mấy năm trước khi hôn lễ của Nhị hoàng tử và công chúa An Y Na được cử hành, Thượng Kinh cũng náo nhiệt như thế này. Rõ ràng còn đang trong trời đông giá rét, mà đặt một trăm bàn tiệc chiêu đãi mọi người, đúng là khiến bầu không khí trở nên náo nhiệt… Bây giờ nghĩ đến, thật quá giống cảnh tượng ngày hôm nay…”
Từ Kha im lặng không nói gì.
Cậu đương nhiên biết chuyện xảy ra. Năm đó, nạn tuyết ở Thượng Kinh rất nghiêm trọng, vậy mà hôn lễ của Nhị hoàng tử và công chúa An Y Na vẫn được tổ chức linh đình. Hơn một trăm bàn tiệc bày đủ chín ngày chín đêm, vậy mà gần như không có ai động đũa ăn một miếng nào… Trời tuyết lạnh lẽo như thế, đồ ăn cũng lạnh mất ngon.
Cách đó không xa dân chúng đang đói chết, cửa sau của phủ Nhị hoàng tử lại đổ đầy thức ăn thừa, cứ từng thùng từng từng thùng nước gạo để đó.
Nghĩ đến những việc này, lang quân nhà mình vui được mới lạ.
Một trăm bàn tiệc vốn dĩ là để cả thành chung vui, để dân chúng cùng chia sẻ niềm vui, cùng hưởng thịnh thế, chúc mừng cho đôi trẻ.
Nhưng thực tế thì, dân chúng bình thường căn bản là không thể đến gần, càng đừng nói đến chuyện ngồi vào bàn ăn uống.
“Lang quân, hôm nay là ngày vui của Nhị tiểu thư, ngài cũng nên… cũng nên tỏ ra vui mừng mới đúng…”
Từ Kha bị cô nói như thế cũng chẳng còn hứng động đũa.
Người cảm thấy mất ngon giống như Từ Kha còn có tân lang của hôm nay.
Giả vờ giả vịt bị người ta ép uống hai chén, Vu Mã Quân vào động phòng với mùi rượu thoang thoảng trên người. Lúc này màn đêm đã buông xuống, nhưng nhìn tân nương tử đang ngồi bên giường, dung mạo non nớt, dáng người gầy đét, hắn ta căn bản không có một tý hứng thú nào.
Tỳ nữ hầu hạ Liễu Huyên tẩy trang, tháo búi tóc nặng nề trên đầu xuống.
Gương mặt không có lớp phấn son dày đặc che lấp lại càng hiện vẻ non nớt ngây ngô. Cho dù những đường nét trên mặt cô ta rất xinh đẹp, nhìn một cái là biết mầm mỹ nhân, tiềm lực sau này vô hạn, nhưng bây giờ Liễu Huyên vẫn còn quá nhỏ, nhìn như quả xanh chát xít, làm sao mà ăn được!
Trong lòng Vu Mã Quân không muốn nhưng trình tự hôn lễ thì vẫn phải làm.
Không muốn động phòng thì có khác gì tát vào mặt tân nương, nếu bị nhà mẹ của Liễu Huyên biết thì không biết còn bị người ta đồn đại bàn tán như thế nào.
Liễu Huyên nhút nhát nhìn phu quân một cái, lập tức xấu hổ đỏ mặt.
Vu Mã Quân chẳng phải kẻ chính nhân quân tử, nhưng hắn ta có một gương mặt xuất chúng, rất dễ lừa gạt thiếu nữ ngây thơ.
Hai người uống rượu hợp cẩn, cho dù chỉ là rượu nhẹ nhưng Liễu Huyên lại cảm thấy đầu óc mình có hơi hỗn loạn, cả người như đang giẫm trên bông, nhẹ bẫng… Vu Mã Quân thoáng cau mày, đôi môi mỏng mím càng chặt.
Theo như tập tục của hoàng gia, bên trong rượu hợp cẩn sẽ bỏ thêm thuốc trợ hứng, giúp tân lang tân nương vượt qua sự lạ lẫm xấu hổ ban đầu, thuận lợi động phòng. Liễu Huyên không biết, nhưng Vu Mã Quân thân kinh bách chiến, cái gì cũng chơi lại phát hiện ra được.
Vu Mã Quân săn sóc nói: “Đói rồi đúng không, ăn chút gì đó đi rồi nghỉ ngơi.”
Tuy rằng Liễu Huyên còn nhỏ, nhưng nhỏ cũng có cái hay của nhỏ, dù sao người chịu thiệt không phải hắn ta.
Tai Liễu Huyên đỏ bừng, cô ta xấu hổ gật đầu, bàn tay giấu trong ống tay áo siết chặt một cái lọ nhỏ.
Đây là thứ cô ta trộm được từ trong phòng của con tiện nhân Tuệ Quân. Thấy cô ả giấu giấu giếm giếm, cực kỳ coi trọng thứ này, Liễu Huyên hoang tưởng cho rằng đây là thứ Tuệ Quân dùng để hãm hại cô ta, nhưng sau khi lang trung kiểm tra lại nói đây là thứ thuốc hay để giúp mang thai.
Liễu Huyên không tin, lại âm thầm mời mấy vị lang trrung khác xem xét, bọn họ đều đưa ra kết luận giống nhau.
Không có hại cho sức khỏe, thành phần có rất nhiều vị thuốc quý, có tác dụng hỗ trợ phụ nữ mang thai.
Ban đầu, Liễu Huyên cũng không muốn dùng thứ này, nhưng lại không kiềm chế được xúc động.
Sau này, cô ta âm thầm mài thuốc ra thành bột, trộn lẫn vào trong thức ăn, chuyển qua tay vài người rồi tặng cho một người phụ nữ làm việc vặt.
Người này đã lấy chồng ba năm nhưng không có con, bị chồng ruồng rẫy ghét bỏ, địa vị trong nhà thấp kém.
Liễu Huyên ra lệnh cho nha hoàn tâm phúc âm thầm mua chuộc một tên đầu bếp, lệnh cho hắn ta nhân lúc đêm khuya lén lút cưỡng hiếp người phụ nữ đó, một tháng sau thế mà lại có thai!
Tất cả đều là chuyện đã xảy ra trên đường đi đưa dâu, cô ta làm việc cẩn thận bí mật, không để ai nghi ngờ.
Liễu Huyên quyết tâm nắm bằng được trái tim của chồng để đứng vững trong phủ Tứ hoàng tử, đương nhiên là cô ta cực kỳ coi trọng việc có con.
Sáng hôm nay lúc dùng bữa, cô ta lén lút uống viên thuốc Dịch Dựng Đan, sau đó lại sai người đưa đồ ăn trộn lẫn những thứ có tính lạnh sang cho Tuệ Quân. Làm như thế cô ta không tin là mình không thể sinh con trai trước Tuệ Quân.
Liễu Huyên và Vu Mã Quân ăn xong, cô ta liền yêu kiều nói: “Đêm đã khuya, phu quân có muốn nghỉ ngơi?”
Có lẽ rượu hợp cẩn bắt đầu có tác dụng, Vu Mã Quân cảm thấy cả người khô nóng, gật đầu đồng ý, ôm cô vợ bé bỏng của mình lên giường.
Sau một hồi mây mưa, tác dụng của thuốc trong cơ thể Vu Mã Quân đã tản đi, hắn đứng dậy gọi người chuẩn bị nước nóng.
Hắn ta có hơi ghét bỏ nhìn Liễu Huyên ngủ mê mệt, trên mặt cô ta còn có vệt nước mắt, thân hình thì thẳng đuột như đàn ông.
“Nô hầu điện hạ tắm rửa.”
Vu Mã Quân đang cảm thấy đêm tân hôn này quá vô vị, thì một mùi hương ngát xông vào trong mũi hắn, khiến hắn ta nổi lên dục vọng. Cẩn thận nghe kỹ, giọng nói của người con gái đó như thể đang cào nhẹ, ngứa ngứa ngáy ngáy khiến tim hắn ta run rẩy.
“Ừm, vào đi…”
Vu Mã Quân ậm ờ đồng ý, một thân hình duyên dáng yêu kiều bê chậu nước từ sau rèm đi tới, bước chân khẽ khàng uyển chuyển thướt tha.
Cô ăn mặc gọn nhẹ, búi tóc trên đầu không hề có đồ trang sức, tựa như một đóa hoa sen xinh đẹp thanh tú trong gió, nhưng đôi mắt ấy lại sóng sánh khiến người ta hồn xiêu lạc phách, cánh môi đầy đặn không tô mà hồng, làm người ta muốn nghiêng người nếm thử.
“Ngươi tên là gì?”
Dường như đối phương bị câu hỏi thô lỗ này làm cho giật mình, cúi đầu khẽ khàng đáp: “Tiện danh của nô là Tuệ Quân.”
“Tên rất hay.” Đôi mắt của Vu Mã Quân chỉ hận không thể dính trên bộ ngực căng tròn của cô, lại hỏi: “Ngươi là tỳ nữ trong phủ?”
“Không phải, nô là… nương tử theo gả của Nhị tiểu thư… Tứ hoàng phi.”
Mấy chữ đằng sau cô gần như cắn môi mà nói.
Nương tử theo gả, bản thân có nghĩa vụ hầu hạ nam chủ nhân.
Vu Mã Quân nghe xong hai mắt sáng rực.
Nhưng hắn ta là ngụy quân tử, nên không thể cứ thể mà ôm lấy người ta ứ hự ứ hự được, mà ngược lại giả vờ giả vịt nói: “Tại sao ta chưa gặp ngươi bao giờ?”
Tuệ Quân nói: “Tối nay là đêm động phòng hoa chúc của điện hạ và hoàng tử phi.”
Nhắc đến điều này Vu Mã Quân lại không vui, nhưng nghĩ đến mĩ nhân tuyệt sắc trước mặt, bụng dưới của hắn ta lại căng lên.
“Ngươi lại đây hầu ta tắm rửa.”
“Vâng!”
Tuệ Quân thấm ướt khăn bằng nước nóng, đang định chà lưng cho Vu Mã Quân thì bất ngờ cánh tay bị đối phương túm chặt.
Vu Mã Quân chỉ cảm thấy mình vừa túm được một cánh tay mềm mại không xương, làn da còn mịn màng hơn cả trứng gà bóc.
Hai người kề sát gần nhau, mùi hương thơm ngát lại càng rõ rệt.
“Điện… điện hạ…” Tuệ Quân hoảng loạn, dường như đang muốn giãy giụa, nhưng với chút sức lực của cô thì làm sao mà thoát được?
***
Mẹ Nấm nói: Nhiệm vụ Yêu cơ họa quốc, tiến độ 1%, tiến lên bắt lấy Vu Mã Quân, mục tiêu tiếp theo: lão già nhà hắn.