Vu Mã Quân cũng không giả quân tử nữa, kéo người thẳng vào phòng tắm, nuốt hết những âm thanh hô hào và kháng nghị kia của Tuệ Quân.
Một đêm này, hắn mới thực sự cảm thụ được sự tuyệt vời của âm dương hòa hợp, run rẩy cả linh hồn.
Tinh lực của hắn dường như vô hạn, giày vò Tuệ Quân lăn qua lộn lại, cho dù thế nào cũng không thỏa thích, hận không thể chết trên người cô.
Đến khi trời tờ mờ sáng, hắn mới luyến tiếc ôm người mệt mỏi mà hôn, cảm khái đêm xuân quá ngắn.
Tuệ Quân như một vũng nước nằm trong lòng Vu Mã Quân, trên mặt tỏ ra mệt mỏi rã rời nhưng cơ thể lại không mệt mà thậm chí còn rất thoải mái.
Cho đến lúc này cô mới biết tại sao lang quân nhà mình lại nói có thể khiến cô thành “Yêu cơ họa quốc”.
Cô rõ ràng là gái mại dâm, đêm qua lại giống như gái trinh vậy, đến kẻ lọc lõi như Vu Mã Quân cũng lừa được.
Chuyện nam nữ vốn phải khiến cô chán ghét, nhưng sau khi mưa tạnh mây tan cô chỉ cảm thấy toàn thân khoan khoái giống như được tẩm bổ vậy.
“Đêm qua đáng ra là đêm đẹp của điện hạ với hoàng tử phi... Vậy mà điện hạ lại cùng nô làm bừa như thế này, nếu hoàng tử phi biết được...”
Tuệ Quân ưu sầu, nhíu chặt mày nói, ánh mắt như thể hàm chứa ngàn lời chưa nói hết.
Vu Mã Quân nói: “Không phải lo lắng, nàng hầu hạ ta là chuyện bình thường. Nếu nàng ta ghen ghét thì chính là không độ lượng.”
Tuệ Quân vẫn lo lắng nhưng cũng ngoan ngoan gật đầu.
Vu Mã Quân nhìn mà lòng lại bốc hỏa, hai tay không nhịn được sờ mó khắp nơi.
Trước đây hắn cảm thấy An Y Na kia rất tuyệt, thủ đoạn hầu hạ khiến hắn phiêu diêu chìm đắm, chuyện nam nữ lại phóng khoáng, hợp với hắn vô cùng. Bây giờ nghĩ lại, công chúa An Y Na so với mỹ nhân tuyệt thế trước mắt này chính là túi rách trên mặt đất, những thứ khiến hắn mê muội giờ đã cảm thấy buồn nôn, Tuệ Quân chẳng làm bất cứ điều gì cũng có thể khiến hắn bốc hỏa cuồn cuộn.
Nếu như cô bằng lòng phối hợp phục vụ hắn, thì chỉ rên một tiếng hắn có thể sướng như tiên rồi.
Không nghĩ cũng biết hai người lại không chịu được mà náo động một hiệp.
Khi mặt trời lên cao, Liễu Huyên mới tỉnh dậy từ trong mộng đẹp, bên cạnh đã lạnh ngắt.
Cô ta nhấc thân thể mệt mỏi dậy, bức thiết hỏi: “Điện hạ đâu?”
Tỳ nữ tâm phúc xung quanh sắc mặt khó coi, vội vàng quỳ xuống không dám nói thẳng, trong lòng Liễu Huyên nảy sinh dự cảm không lành.
Đến khi cô ta nhận được tin tức, thì Vu Mã Quân đã phân cho Tuệ Quân viện to nhất ngoài chính viện. Sắc mặt cô ta xanh mét, móng tay đang mọc dài bị cắt đứt, cô ta tức giận lật ngược chiếc ghế tựa bên người, tiếng rơi loảng choảng.
Tiệc nước chảy* vẫn bày, sau đêm tân hôn đầu tiên, tân lang vốn nên cùng tân nương động phòng lại đi ôm một mỹ nhân tuyệt sắc càn quấy không ngừng.
*Đặc điểm nổi bật nhất của tiệc nước chảy là: mỗi món ăn đều không dùng canh nóng, ăn xong một món lại lên một món như nước chảy mây trôi cho nên gọi là tiệc nước chảy. Theo ghi chép lại, tiệc nước chảy có hơn 1000 năm lịch sử, là tiệc rượu truyền thống. Tiệc nước chảy gồm có 24 món tạo thành trong đó có 8 món lạnh và 16 món nóng.
Mặc dù Vu Mã Quân hạ lệnh cấm lan tin nhưng trong nhà vốn không như những chỗ khác, làm sao một mệnh lệnh có thể cấm được chứ?
Chưa tới ngày thứ ba, sự việc Vu Mã Quân sủng ái Tuệ Quân đã âm thầm truyền ra, dung mạo Tuệ Quân cũng bị người lắm mồm truyền khắp nơi.
Khương Bồng Cơ nhận được tin tức, vô cùng bội phục bản lĩnh giải quyết dứt khoát nhanh chóng của Tuệ Quân. Ngay đêm tân hôn đầu tiên đã ngoắc được Vu Mã Quân rồi, hiệu suất này quá cao.
Nhưng biết được tin tức này, người xem livestream kêu gào một hồi.
[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: Cải thảo tươi ngon mọng nước bị lợn phá hủy rồi.
[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: Nữ thần trong lòng tôi bị sụp đổ rồi, hu hu.
[Tai Nghe Headphone]: Còn là một con lợn, tôi đau lòng chết mất.
[Khóa Bảo Mật Lung Linh]: Mặc dù đã biết sớm sẽ có ngày này nhưng vẫn đau lòng, nữ thần của tôi bị tên Vu Mã Quân này làm nhục rồi... Streamer, giờ tôi có chút ghét cô rồi, nữ thần Tuệ Quân của tôi, tôi đau lòng quá...
Đau lòng, kêu rên, cãi nhau, công kích Khương Bồng Cơ, trên màn hình không thiếu thứ gì.
Khương Bồng Cơ qua quýt trấn an, người xem livestream lại làm ầm ĩ hơn.
Vu Mã Quân đã sa lưới rồi, vị hoàng đế mặn nhạt đều không chê kia còn không phải sắp đến lượt sao?
Khương Bồng Cơ biết, vị hoàng đế kia hoang đường không kiềm chế được, không chỉ vơ vét mỹ nhân bổ sung vào chỗ trống trong hậu cung mà còn mơ ước thê thiếp của đại thần, cưỡng ép thê thiếp của bề tôi không phải một hai lần. Mỗi lần đi vào phủ của đại thần “ngồi một lát”, ngồi một lúc rồi ngồi luôn lên giường nhà người ta.
Sau khi hôn lễ kết thúc còn phải về gặp mặt nhà vợ, vì Liễu Xa không ở đây cho nên cũng chỉ là hình thức.
Mới đầu Vu Mã Quân còn kinh hồn bạt vía, sợ rằng mình bạc đãi Liễu Huyên sẽ khiến Khương Bồng Cơ không vui. Song một lúc sau lại không thấy Khương Bồng Cơ có phản ứng gì, hắn mới cho người đi thử thăm dò. Tin tức nhận được cũng khiến hắn thở phào nhẹ nhõm.
Con gái lấy chồng như bát nước hắt đi, huống gì Liễu Huyên chỉ là thứ muội của Liễu Hi.
Sự việc của hai vợ chồng họ thì đóng cửa bảo nhau, anh vợ có quản rộng cũng không quản đến chuyện riêng của em rể.
Có được sự bảo đảm này, Vu Mã Quân ngoài mặt tôn trọng Liễu Huyên song sau lưng lại quấn lấy Tuệ Quân, vui đến quên cả trời đất.
Tuệ Quân dần dần lộ ra tính tình mạnh mẽ của mình. Vu Mã Quân gần như muốn chìm đắm trên người cô, chỗ nào cũng thích, bao gồm cả tính cách của Tuệ Quân. Lúc hai người vui sướng, hắn thậm chí còn yêu chết được cái tính mạnh mẽ của cô...
Dưới sự sủng ái của Vu Mã Quân, mặc dù Tuệ Quân không phải là Tứ hoàng tử phi nhưng ngày tháng trải qua lại thanh thản, dễ chịu hơn cả Liễu Huyên.
Cô thật giống như một đóa hoa quý được tưới nước chăm sóc tỉ mỉ, ngày một tươi mới, xinh đẹp, nổi bật bên cạnh một Liễu Huyên nham nhiểm độc ác.
Sau hơn nửa tháng, cô đã hoàn toàn mê hoặc Vu Mã Quân và có chỗ đứng vững chắc trong phủ Tứ hoàng tử.
Liễu Huyên không có biện pháp gì đối phó, đố kị trong lòng ngày càng sâu đậm.
Cô ta muốn động Tuệ Quân nhưng người phụ nữ sảo quyệt này lại giống như cá trạch. Vu Mã Quân còn ở bên bảo vệ, cái danh Tứ hoàng tử phi danh chính ngôn thuận này của cô ta giống như thê thiếp không biết xấu hổ... Ý nghĩ này khiến cô ta tức đến đau dạ dày.
“Không xử lý được, chẳng lẽ lại để kẻ tiện nhân này tùy ý trèo lên đầu ta giương oai?”
Liễu Huyên tức đến vò khăn. Ngoài đêm tân hôn kia, Vu Mã Quân không hề ngủ lại ở phòng cô ta.
Cô ta làm hoàng tử phi lại không có lí do ngăn cản Vu Mã Quân tìm vui hưởng lạc, nối dõi tông đường.
Nhưng cô ta không thể chịu đựng việc chồng mình phóng túng với người phụ nữ khác, còn là kẻ thân phận thấp hèn. Cô ta không nuốt trôi được cơn tức này.
Liễu Huyên thầm oán hận: “Nếu như... có thể danh chính ngôn thuận tống ả ta ra ngoài thì tốt rồi...”
Cô ta cần một lí do để đưa Tuệ Quân ra ngoài, một lý do khiến Vu Mã Quân không thể nói gì.
Cái ý nghĩ này khiến cô ta cả đêm không ngủ được.
Đến một ngày, khi Liễu Huyên được triệu vào cung bái kiến hoàng hậu nương nương, nhìn thấy các cung nữ như hoa như ngọc, cô ta mới nảy sinh độc kế.
Ở Đông Khánh còn ai có quyền lực hơn hoàng đế chứ?
Chỉ cần âm thầm tác hợp hoàng đế với Tuệ Quân, để cho ả ta không còn trong sạch, thì Tuệ Quân làm sao còn mặt mũi quấn lấy chồng cô ta nữa?
Đến Khương Bồng Cơ cũng không biết, Tuệ Quân chậm chạp không tìm được cơ hội, không ngờ Liễu Huyên lại tự mình đưa đến.
Sau hôn lễ của Liễu Huyên và Vu Mã Quân, Khương Bồng Cơ ở lại Thượng Kinh hơn nửa tháng, đang chuẩn bị thu dọn hành lý rời đi thì không ngờ nhận được lệnh gọi đến cung Thượng Dương. Đây cũng là lần đầu Khương Bồng Cơ gặp vị vua thời đại này ở khoảng cách gần - hoàng đế Đông Khánh.
Đối mặt với lời mời đột ngột này, Từ Kha biến sắc.
Khương Bồng Cơ lại cười lạnh: “Xem ra, tạm thời không đi được rồi.”