Phần lớn nhà cửa đều đã sụp đổ trong lần động đất đầu tiên, số còn lại cũng sập trong những lần dư chấn tiếp theo. Ngụy Tĩnh Nhàn cần được chăm sóc sau sinh, không thể cứ tiếp tục ở trong phòng sinh dã chiên kiểu này được, đó là cách làm trong thời kỳ đặc biệt, bây giờ đương nhiên cần cẩn thận hơn.
Trong những lúc như thế này lểu sẽ an toàn hơn nhà.
Xử lý xong xuôi những việc này, Khương Hồng Cơ cáo biệt với Phong Cẩn.
“Ta phải về một chuyến... Tình hình tối qua như thế cũng không biết trong nhà ra sao rồi. Nhà cửa tiền bạc chỉ là thứ yếu... ta chỉ lo lắng Hiểu Dư..” Có một điều may mắn là Liễu phủ ở Thượng Kinh không lớn, nhà cũng thấp, nguyên vật liệu chủ yếu đểu là gỗ, phần lợp ngói không nhiều, cho dù nhà có sập cũng không chết được người: “Ta phải về để dẫn dắt mọi người”
Phong Cần biết Từ Kha có ý nghĩa như thế nào đối với phương Bồng Cơ, trên danh nghĩa thì hai người là chủ tớ nhưng thực ra lại là bạn bè.
“Để Cẩn bảo người hầu đưa cậu về, sau động đất có không ít nạn dân, cẩn thận vẫn là trên hết” Phong Cẩn nói.
Khương Bồng Cơ đang định gật đầu, bỗng nhiên bên tai vang lên những tiếng động quen thuộc.
Cô đứng bật dậy, quay người nhìn về phía tiếng động vang lên.
“Hí!”
Từ Kha thở hồng hộc, nhìn thấy phủ đệ xa hoa mà khiêm tốn của Phong Cẩn giờ đã biến thành một đống phế tích thì hốt hoảng trong lòng.
Đại Bạch chở Từ Kha giẫm lên đống phế tích, từ xa đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, nỗi lo lắng trong lòng cậu bỗng chốc biến thành niềm vui tột độ.
“Lang quân!” Từ Kha vội xuống ngựa, biểu cảm vui sướng như sắp khóc đến nơi.
Mặt mũi cậu xám xịt vì bụi, quần áo trên người nhàu nhĩ như mở rau khổ, ống tay áo rách bươm, búi tóc trên đầu như thể bị chó gặm, nhìn trông vô cùng nhếch nhác.
“Hiểu Dư? May quá, người vẫn còn sống... trong phủ như thế nào rồi? Thương vong có nhiều không?”
Khương Bồng Cơ thấy cậu ta vẫn bình an, chỉ bị xước xát đôi chút trên cánh tay, trong lòng lập tức cảm thấy yên tâm.
Từ Kha chạy chậm hơn Đại Bạch, cậu ta vừa mới đến gần Khương Bồng Cơ thì Đại Bạch đã thân thiết dụi dụi cái mõm vào mặt cô rồi.
Từ Kha thở hồng hộc, đáp lời: “Có Đại Bạch cảnh báo nên chỉ có mã phu bị thương, còn lại đều không việc gì” Khương Bồng Cơ nghi ngờ: “Chỉ có mã phu bị thương?”
Từ Kha dở khóc dở cười nhìn Đại Bạch nói: “Cái vị Đại Bạch tiên sinh này của lang quân đã cứu không ít người đấy. Trước lúc canh ba tối hôm qua, nó đột nhiên cáu lên đạp tung cửa chuồng ngựa rồi chạy vào trong nhà làm loạn lên, không cẩn thận làm mã phu ngăn cản nó bị thương...”
Dù sao cũng là chiến mã Bắc Cương anh dũng thiện chiến, lại có một chủ nhân như Khương Đồng Cơ, người bình thường sao có thể thuần phục được một con ngựa ngang ngược như nó?
Gần như tất cả mọi người đều bị Đại Bạch quấy cho không tài nào ngủ được. Đại Bạch vô cùng thông minh, cứ có ai lại gần căn nhà là nó gặm đầu người đó. Cả đám người không ai dám làm tổn thương Đại Bạch, đây là ngựa yếu của Khương Hồng Cơ, mạng của tất cả người hầu ở đây gộp vào cũng không quan trọng bằng nó.
Không còn cách nào khác, dưới sự ngang bướng ngăn cản của Đại Bạch, Từ Kha và tất cả gia đình người hầu chỉ đành đứng ngoài sân giằng co với nó.
Sau đó, động đất liền ập đến.
Khương Bồng Cơ nghe xong vẻ mặt rất kỳ quái.
“Đầu tóc của ngươi lộn xộn như thế là do bị Đại Bạch gặm hả?”
Cô còn tưởng trong lúc lăn lộn Từ Kha bất cần làm rối, cuối cùng thành ra trông như chó gặm, hóa ra là do bị Đại Bạch gặm à?
Từ Kha câm nín không nói được câu nào.
Lang quân, ngài nói như thế vào lúc này thật đúng là chọc vào tim người ta.
“Làm tốt lắm”
Khương Bồng Cơ vuốt ve cái bờm của Đại Bạch, tiểu cô nương kiêu ngạo thè lưỡi ra liếm mặt cô, như thể đang khoe khoang chiến tích của mình.
Từ Kha thấy vậy, chút buồn bực trong lòng cũng tan biến, gặm thì gặm vậy, dù sao vẫn tốt hơn là mất mạng.
“Động đất tối hôm qua xảy ra quá đột ngột, Kha đã lệnh cho người hầu trong phủ dọn dẹp phế tích, tìm kiếm dân chúng còn sống, vì vậy nên đến muộn, xin lang quần trách phạt.”
Khương Bổng Cơ cười, rộng lượng nói: “Ngươi làm rất đúng, sao ta phải trách tội ngươi chứ? Lúc động đất mới xảy ra tỷ lệ người còn sống cao hơn, đợi sau khi mấy đợt dư chấn kết thúc thì tất cả cũng đã xong. Ngươi cũng biết bản lĩnh của lang quân nhà ngươi. Nếu như đến ta mà còn không thể bình an thì cả cái Thượng Kinh này đã biến thành đất chết rồi. Tình hình bên ngoài như thế nào rồi?”
Nếu cô thực sự bất cần chết trong trận động đất này, Từ Kha chạy đến đây còn có tác dụng gì nữa?
Cậu ta làm như vậy mới thực sự là hành vi có trách nhiệm.
Nếu như đặt trong thời đại này thì có lẽ cấp trên sẽ sinh ra khoảng cách với cậu ta, cảm thấy Từ Kha không trung thành, nhưng với Khương Bồng Cơ mà nói thì tại sao phải trách tội?
Từ Kha cũng không phải là người làm việc theo cảm tính. Cậu ta đã từng trải qua thiên tai, từng gánh chịu áp lực sinh tồn nặng nể phải đưa ra lựa chọn, bây giờ lại được sự cho phép của Khương Hồng Cơ, nước mắt không kiềm nén được trào ra khỏi vành mi, cậu sụt sịt, cố gắng không khóc.
“Bên ngoài... đâu đâu cũng đổ nát, mười nhà thì sập chín, dân chúng thong vong nặng nề... Chỉ sợ... chẳng còn mấy người sống sót...”
Từ Kha nghẹn ngào nói, trước mắt như hiện ra cảnh tượng thê thảm trên đường, trong lòng lại dậy lên nỗi bị thương.
Dân chúng thời đại viễn cổ phần lớn đều sáng đi chiều về Động đất xảy ra vào lúc sau canh ba, giờ đó đa số dân chúng đều đã đi ngủ. Động đất xảy ra vừa đột ngột vừa kịch liệt như vậy, bọn họ làm sao mà thoát kịp.
“Mười nhà sập chín...”
Khương Hồng Cơ thở dài, ngồi trên đống phế tích như thể cạn kiệt sức lực.
Cô là chiến sĩ biến đổi gen đã từng tham gia những cuộc chiến tranh tinh tế thảm khốc nhất. Hai tay cô từng giết vô số quân địch, chuyện sống chết đối với cổ mà nói giống như cơm bữa. Trong mắt Khương Hồng Cơ, dân chúng nơi này không khác gì với các công dân Liên Bang mà cô từng bảo vệ.
Tính mạng của kẻ địch trong mắt cô không hề có tí giá trị nào hết, nhưng tính mạng của công dân Liên Bang mà cô bảo vệ lại quý giá như báu vật.
Bây giờ, một trận động đất không biết đã khiến bao nhiêu sinh mạng biến mất.
Cái chết của bọn họ chẳng có giá trị gì, sinh mệnh của bọn họ rẻ rúng như cỏ rác.
“Lang quân...
Từ Kha muốn khuyên cô nhưng lại không biết nên khuyên như thế nào.
Tuy lang quân bình thường lạnh lùng, tính khí tùy tiện, phong cách làm việc lại phóng khoáng không bị ràng buộc, nhưng cậu biết lang quân của cậu rất lương thiện.
Đúng, là lương thiện.
Chính vì lương thiện cho nên lang quân mới đích thân xuống ruộng học hỏi nông dân việc trồng trọt, tìm hiểu về hoa màu đất đại, vẽ ra những nông cụ cải tiến, không tiếc tiền ra lệnh cho phương mộc căn cứ vào bản thiết kế đó tiến hành cải tiến thêm... Đây là những thứ mà các quý tử thế gia khác không thể làm được.
Ngoài ra lang quân còn tập hợp bộ khúc, tiêu diệt thổ phỉ bảo vệ sự yên bình ở Hà Gian, thành lập bộ khúc nữ, thu nhận những | bé gái bị vứt bỏ...
Dưới đống phế tích là từng thùng sách, là bảo bối quý giá lang quân trao đổi với Trình Thừa tiên sinh, dự định để sau này mở rộng in ấn tặng cho học sinh khắp trong thiên hạ. Tam Tự Kinh, Bách Gia Tính... những quyển sách đó đều là để chuẩn bị làm sách vở lòng cho lũ trẻ con sau này...
Còn cả gỗ bách đàn ở Sùng Châu, những phường giấy âm thẩm được thành lập đã thử nghiệm thành công nhiều cách chế tạo giấy, các bước làm càng lúc càng thuần thục.
Từng bước từng bước như vậy rốt cuộc là để làm gì?
Xuất thân từ thế gia mà không khư khư giữ riêng cho mình, đây mới thực sự là người lòng mang thiên hạ.
Từ Kha cảm thấy nếu người như thế này mà còn không thể gọi là lương thiện thì còn ai đủ tư cách nữa?
Khương Bổng Cơ không thất thần lâu, cô nhanh chóng khôi phục lại vẻ lạnh lùng bình tĩnh.
“Mở kho lương, dựng lều phát cháo...”
Từ Kha biết lang quân nhà mình sẽ làm vậy, cậu đã sớm lên kế hoạch xong xuôi.
“Trước đó kho lương vừa mới nhập một đợt lương thực mới, nếu dựng lều phát cháo, có lẽ có thể duy trì được nửa tháng” Đương nhiên, quy mô của lều phát cháo không lớn, không thì ngay đến ba ngày cũng không duy trì được.