“Tự chuốc khổ vào thân đấy phải không?” Trương Bình đẩy cửa ra, trong phòng tối tăm, mùi thuốc gay mũi tràn ngập trong không khí, loáng thoáng hơi thở bí bức mục nát. Anh ta ngồi xuống bên giường Vệ Từ, vẻ không biết làm sao. Thấy bạn mình ba hôm lại ốm một trận, tuy xót nhưng anh ta đành chịu: “Nếu cứ ốm mãi thế này, huynh sẽ biến thành cái ấm sắc thuốc thật đấy.”
Vệ Từ uống thuốc xong, tay chân lạnh lẽo cũng ấm lên được một chút, anh nói: “Yên tâm, Từ không chết được đâu.”
Lúc nói câu này anh tỏ vẻ không để ý lắm, nhưng nét buồn vẫn thoáng hiện trên vầng trán.
Trương Bình quen Vệ Từ cũng đã được vài năm, đương nhiên biết hoàn cảnh sinh ra và lớn lên của anh.
Không phải Vệ Từ bẩm sinh đã sợ lạnh, thựa ra là do những lý do sau này tạo thành, bởi vì từ nhỏ Vệ Từ đã bị người nhà họ Vệ coi là tai họa, cuộc sống của anh khá khó khăn.
Không dễ dàng gì mới lớn được thế này, Vệ Từ cũng bắt đầu chú ý bồi dưỡng sức khỏe, có điều chuyện bồi bổ sức khỏe cũng không phải chuyện trong ngày một ngày hai, mới khá lên được một chút, anh lại không biết quý trọng bản thân mình, nhất quyết phải đi lên phía Bắc, cũng không biết rốt cuộc anh định làm gì nữa.
Đi thì đi thôi, thế nhưng số của Vệ Từ quả thật là xui đủ đường, ngay đến Trương Bình cũng bắt đầu nghi ngờ cuộc sống này.
Đầu tiên là ốm nặng, không dễ gì mới khỏe lên, khi ba người vừa đến ranh giới Hoàn Châu thì lại gặp phải dịch bệnh.
Dịch bệnh là cái gì?
Thứ ác ma mà người ta nghe thấy liền tái mét!
Nơi nào xảy ra dịch bệnh đồng nghĩa với nơi đó sẽ biến thành địa ngục nhân gian hoang vu không người.
Xác phơi ngoài đường không ai thu dọn, thi thể thành thức ăn của lũ thú hoang, trở thành môi trường vô cùng thích hợp cho dòi bọ phát triển.
Tuy Trương Bình có lòng thương hại, nhưng anh ta không phải là đồ ngốc, nếu cứ ở lại đó thì đúng là tự chui đầu vào chỗ chết.
Vệ Từ cũng suýt bị Trương Bình thuyết phục rời khỏi nơi này, nhưng lúc sắp đi khỏi anh lại thay đổi ý định.
Trên đường đi anh phát hiện ra một bé gái bảy tám tuổi bị bệnh dịch rất nặng sắp chết, quần áo rách rưới, làn da vàng vọt gầy gò, trên người dính đầy thứ mủ vàng vàng không biết tên, trông rất đáng sợ. Khi Vệ Từ nhìn thấy, cô bé đó đang hé đôi mắt đen nhánh ánh lên chút khao khát được sống. Nhưng cuối cùng cô bé vẫn không tránh được bóng ma dịch bệnh, hơi thở dồn dập càng lúc càng yếu, ánh sáng trong mắt cũng dần dần trở nên ảm đạm…
Một sinh mạng cứ thế vụt tắt nhanh như sao băng trước mắt anh.
Cảnh tượng này khiến anh nhớ đến chuyện nhiều năm về trước.
Nhưng kí ức vừa mới lật mở, cơn đau xé tim xé phổi vẫn còn quanh quẩn nơi tim đã mơ hồ dội lên.
“Đứa trẻ này đã tắt thở rồi, nó bị bệnh, con ma ốm như huynh tốt nhất nên tránh xa ra…”
Trương Bình cảm thấy mình càng ngày càng giống bảo mẫu của Vệ Từ, ngày nào cũng tốn nước bọt khuyên cậu ta rát cả lưỡi.
Vệ Từ không để ý đến những gì Trương Bình nói, vẻ mặt anh hiện lên sự giằng xé và đau khổ, cuối cùng đã bình tĩnh lại.
“Dịch bệnh này có thể chữa được, ở lại đây đi.” Vệ Từ bật lên một câu khiến người ta sững sờ.
Trương Bình kinh ngạc suýt chút nữa nghẹn họng.
“Không phải chứ, Vệ Từ, chỉ bằng chút y thuật ít ỏi này của huynh mà cũng có thể chữa được dịch bệnh? Tử Hiếu, đây là dịch bệnh, không phải sốt cao hay phong hàn thông thường, bất cẩn một cái là chết người đấy. Huynh muốn ở lại đây cứu người, cẩn thận chưa cứu được ai lại mất luôn cái mạng này trước đấy.”
“Số Từ cứng lắm, không chết được đâu.” Vệ Từ cười, thầm đè nén những ký ức cũ đang hiện lên trong đầu xuống, cố gắng tỏ ra tự nhiên một chút: “Hi Hành đi trước đi, để tránh bị nhiễm bệnh, chúng ta gặp nhau ở Tượng Dương là được.”
Trương Bình âm thầm xì một cái.
Một con ma ốm còn dám chạy loạn ở khu vực dịch bệnh hoành hành mà người khỏe mạnh như anh lại sợ hay sao?
Sự thật chứng minh, Vệ Từ quả thật biết chữa bệnh dịch này. Trình độ y thuật của anh cũng không thấp, nhìn dáng vẻ xem chừng còn rất có kinh nghiệm trong việc điều trị bệnh dịch, Trương Bình chỉ đành giúp đỡ anh.
Cũng có lẽ là do may mắn và phòng ngừa cẩn thận nên cả ba người đều không bị nhiễm bệnh, có điều sắc mặt của Vệ Từ ngày một tái, quầng mắt càng lúc càng hiện rõ, nhìn còn giống bệnh nhân hơn cả bệnh nhân thật… như thể gió thổi qua là gục.
Bởi vì chuyện bệnh dịch, bọn họ đã ở lại chỗ này hơn hai tháng.
Đợi đến khi hoàn toàn thoát khỏi bóng đen của dịch bệnh, Trương Bình phát hiện ra mình đã gầy đi nhiều, còn Vệ Từ thì càng không cần phải nói.
“Không nhìn ra nha, Tử Hiếu cũng có lòng nhân từ của người thầy thuốc đấy…”
Rõ ràng không học y chính thống, nhưng y thuật của Vệ Từ còn tốt hơn những thầy thuốc đã hành nghề mấy chục năm.
Chậc, ông trời thật bất công.
Vệ Từ xoa mặt, khoảng thời gian này ngày nào cũng nghiêm mặt, anh có cảm giác cơ thịt trên má mình cứng đơ hết cả rồi.
“Nhàn rỗi không có việc gì nên nghiên cứu vài quyển sách y, chỉ biết sơ sơ mà thôi.”
Trương Bình: “…”
Lúc đầu Vệ Từ nói rằng biết qua qua về điêu khắc, nhưng rồi lại làm ra một đôi hoa tai hoa súng không thua gì tác phẩm của các bậc thầy, bây giờ bảo chỉ biết sơ sơ về y thuật thế nhưng lại chữa bệnh thành thạo thế này, thậm chí còn cướp được vô số mạng người từ tay Diêm Vương… Huynh không vờ vịt làm màu thì sẽ chết à?
Trương Bình không hiểu làm màu là gì nhưng tâm trạng của anh ta thì giống y hệt các khán giả.
Muốn đập chết cái thằng này quá.
Không đợi Trương Bình ra tay, bên ngoài đã có hai mươi tên thổ phỉ vẻ mặt hung hăng xông xồng xộc vào. Kẻ nào kẻ nấy đều cầm đao, cực kỳ hung hãn, vừa xông vào đã hỏi thầy thuốc chữa bệnh dịch là ai rồi lập tức bắt luôn Vệ Từ đi, thuận tiện cũng xách luôn cả Trương Bình lẫn thư đồng của anh ta đi theo.
Lý do bọn thổ phỉ bắt người không vì cái gì khác, chỉ để Vệ Từ chữa bệnh cho thủ lĩnh của bọn chúng.
Vệ Từ vốn dĩ không muốn phối hợp, nhưng sau khi nhìn thấy thủ lĩnh đám thổ phỉ này, anh liền đồng ý.
Tuy bọn họ là thổ phỉ nhưng những người này lại chưa kịp làm chuyện gì xấu, vào rừng làm cướp cũng chỉ do bất đắc dĩ.
“Sao huynh lại biết bọn họ là vì bất đắc dĩ?” Trương Bình buồn bực, có thấy ai nói gì đâu.
Vệ Từ nói với vẻ thản nhiên: “Có lẽ là do Thanh Y Quân tạo nghiệt. Thanh Y Quân đi đến đâu cũng chiêu mộ doanh kỹ, phái người đến những nơi hẻo lánh cướp đoạt phụ nữ… Đám thổ phỉ này không chịu nổi nên mới giơ dao làm phản, nếu như chưa làm gì sai trái thì Từ cứu hắn ta một mạng có làm sao…”
Trương Bình nín lặng: “Chiêu mộ doanh kỹ, cướp đoạt phụ nữ mang về quân doanh làm kỹ nữ… chuyện này…”
Vệ Từ cười lạnh: “Chuyện này rất hiếm thấy sao? Từ xưa đến nay trong quân không có phụ nữ, câu này không có nghĩa là trong doanh trại thực sự không có phụ nữ, mà là những người phụ nữ đó ban ngày làm tạp dịch, ban đêm làm kỹ nữ hầu hạ đám đàn ông giải tỏa dục vọng mà thôi. Chẳng qua Thanh Y Quân chỉ bộc lộ cái thú tính đó ra ngoài, rất nhiều quân doanh của Đông Khánh đều có trò này, bao gồm cả Trấn Bắc Hầu phủ, Mạnh thị Thương Châu… Chuyện như thế này đã được rất nhiều người âm thầm thừa nhận từ lâu, bao gồm cả thiên cổ danh tướng Mạnh Tinh cũng không thể tránh khỏi. Nhiều người cho rằng bản thân mình hành quân đánh trận để bảo vệ quốc gia, phụ nữ giúp bọn họ giải tỏa dục vọng cũng là điều nên làm, nhưng lại không biết rằng những phụ nữ đó đa phần đều là con gái nhà lành hoặc phụ nữ ở nơi thôn dã… Thôi, nói với huynh những chuyện này làm gì…”
Vệ Từ cũng đã từng là một người không biết gì như thế, nhưng nhìn thấy nhiều, trải qua nhiều rồi, tự nhiên cũng hiểu ra nhiều thứ.
“Nhưng mà, không phải chỉ có phụ nữ có tội mới trở thành kỹ nữ trong quân đội sao…”
“Thiên hạ này làm gì có nhiều phụ nữ có tội đến vậy?”
Vệ Từ lạnh lùng chế giễu, trong đôi mắt dịu dàng hiện lên vẻ lạnh băng.
Những câu này không chỉ mở ra cho Trương Bình cánh cửa của thế giới mới, đồng thời cũng đã chạm đến tiếng lòng của đám thổ phỉ này. >