Cuối cùng, Vệ Từ vẫn chữa được vết thương của thủ lĩnh đám sơn tặc. Trương Bình cũng không biết bạn mình đã nói gì với gã thủ lĩnh mà bọn họ từ tù nhân biến thành thượng khách của đám thổ phỉ, thổ phỉ cũng rất khách sáo với bọn họ, biến cố này khiến anh ta sững người ra.
Hỏi Vệ Từ, anh chỉ cười không nói.
“Huynh cứ giấu giấu giếm giếm, rồi sẽ có một ngày ta bắt huynh chủ động nói ra.”
Trương Bình tức anh ách, anh ta đã tò mò lắm rồi, thế mà cái tên này lại còn chơi trò lập lờ không nói, thật là nghẽn tim.
Qua một thời gian, đám thổ phỉ này thế mà lại đánh lén thành công một toán Thanh Y Quân nhỏ.
Thổ phỉ chỉ có tám mươi ba người, thế mà lại có thể giải cứu khá nhiều thiếu nữ vô tội từ tay Thanh Y Quân với quy mô gấp năm lần bọn họ.
Không chỉ như thế, đám thổ phỉ này còn cực kì chú trọng đến chiến thuật, mỗi lần chỉ đánh một đợt quấy rầy kẻ địch rồi rút, xuất quỷ nhập thần.
Đây rõ ràng không phải là tố chất nên có của đám thổ phỉ xuất thân tầm thường.
Một lúc lâu sau Trương Bình mới à lên, hóa ra là Vệ Từ đứng sau lưng chỉ cho bọn họ cách phát huy tối đa ưu thế về địa hình.
“Không phải chứ, Tử Hiếu, huynh định làm gì vậy?”
Trương Bình chọc chọc Vệ Từ, anh ta không hiểu lối suy nghĩ của anh bạn này cho lắm.
Vệ Từ cười giễu, bình tĩnh nói: “Bây giờ là thời buổi loạn lạc, phía Bắc của Đông Khánh đã trở thành chiến trường của Hồng Liên Giáo và Thanh Y Quân, phía Nam triều đình còn đang giằng co với Xương Thọ Vương, ba người chúng ta mà muốn an toàn lên phương Bắc thì còn khó hơn lên trời. Ai biết được trên đường có Hồng Liên Giáo hay Thanh Y Quân nào đó nhảy ra bắt cóc hay không?”
Nói thật, cho dù anh có là đàn ông nhưng ra đường với gương mặt này rất không an toàn.
Vệ Từ không phải là người tự sướng, nhưng anh biết gương mặt của mình dễ rước họa đến mức nào.
Trương Bình hỏi: “Thế nên là?”
Vệ Từ nhìn ra ngoài với vẻ sâu xa, đôi mắt sáng ngời khẽ nheo lại.
“Từ chỉ cho bọn họ một con đường sáng, bọn họ sẽ đi theo bảo vệ chúng ta. Những thổ phỉ này vốn dĩ định dựng trại nơi khác, nhưng họ không cam tâm, trước khi đi muốn báo thù cho những người thân đã uổng mạng. Vừa hay, Từ có thể giúp họ một tay. Vị thủ lĩnh đó là một hảo hán có nghĩa khí, anh ta đã đồng ý với Từ, sau khi báo thù thành công sẽ theo bảo vệ chúng ta đến huyện Tượng Dượng.”
Trương Bình suýt chút nữa thì bật cười: “Thế mà huynh lại tin lời một tên thổ phỉ?”
Vệ Từ gõ nhẹ lên mặt bàn, đè thấp giọng nói: “Những người khác Từ không dám tin, nhưng người này thì có thể tin được.”
Thực ra thì, Vệ Từ cũng không ngờ rằng mình lại có thể gặp được Điển Dần ở nơi này.
Điển Dần là ai?
Vào thời điểm này, anh ta cùng lắm chỉ được một câu đánh giá “mãng phu thô lỗ”, nhưng Vệ Từ lại nhớ rõ người này chính là một trong thập đại thượng tướng quân khai quốc của Khương triều. Đây là người đàn ông ngay thẳng đi theo Liễu Hi ngay từ những ngày đầu tiên, theo cô từ khi cô còn là nữ thủ lĩnh của một đám thổ phỉ cho đến khi cô trở thành chư hầu bá chủ một phương, cuối cùng là đứng đầu thiên hạ. Danh tiếng của cô không tốt, Điển Dần là một trong số ít những người trung thành với cô.
Kiếp trước Vệ Từ chỉ hy vọng có thể dùng tất cả tài hoa của mình để phò tá minh chủ, giúp minh chủ sớm ổn định thiên hạ, làm cho thiên hạ thái bình.
Nói khó nghe một chút thì Vệ Từ chưa bao giờ trung thành với bất cứ ai, anh trung thành với bách tính trong thiên hạ, chứ không chỉ đơn thuần trung thành cho một người.
Sau khi chủ cũ thất bại qua đời, anh không tuẫn tiết vì chủ cũ mà cũng không về ở ẩn trong núi, anh nghe theo trái tim mình lựa chọn đầu hàng Khương Bồng Cơ.
Với tình hình thiên hạ lúc đó, muốn thực hiện hoài bão của mình thì anh chỉ có thể chọn đi theo một vị chủ công mới.
Bởi vì là mưu sĩ mới đầu hàng nên ban đầu anh cũng không cố ý thể hiện bản thân để tránh đắc tội với người khác. Bình thường anh luôn làm theo nguyên tắc nghe nhiều, xem nhiều, làm nhiều, nói ít, nên gần như biến thành người vô hình.
Anh luôn duy trì mối quan hệ lạnh nhạt với đại đa số mọi người, người duy nhất có qua lại với anh dường như chỉ có Điển Dần.
Có một khoảng thời gian nạn kết bè kéo phái trên triều đình diễn ra rất nghiêm trọng, Điển Dần từ đầu đến cuối vẫn chỉ trung thành với một mình bệ hạ, một mình một phe.
Người đàn ông thẳng thắn này có bề ngoài thô kệch hung hãn, gương mặt râu ria xồm xoàm, thực ra tính cách anh ta lại hướng nội và ngại ngùng, lòng dạ sáng suốt.
Khi đại đa số mọi người đều khinh miệt Vệ Từ, chỉ một mình Điển Dần vẫn giữ thái độ bình thường với anh.
Liễu Hi bây giờ không phải là thổ phỉ, cô là quý tử sĩ tộc đứng đắn của nhà họ Liễu, hai người này đương nhiên không có cơ hội quen biết nhau. Nghĩ đến cảnh Điển Dần bị thương nặng, giòi bọ bu đầy trên miệng vết thương, Vệ Từ không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Nếu như anh đến muộn, có lẽ vị tướng dũng mãnh Điển Dần này sẽ không còn tồn tại nữa.
Vệ Từ cũng không cố ý thay đổi cái gì cả, anh chỉ muốn làm người giới thiệu mà thôi.
Kiếp trước bệ hạ thu phục Điển Dần, khiến cho anh ta liều chết đi theo, nếu mối duyên quân thần đời này vẫn còn thì Điển Dẫn vẫn sẽ là bề tôi của cô.
Còn nếu vô duyên thì cũng chẳng thể cưỡng ép.
Tóm lại, cho dù như thế nào cứ lôi anh ta đến huyện Tượng Dương cái đã.
Trương Bình thấy Vệ Từ nói chắc chắn như vậy bất giác cũng kìm lại sự khinh miệt của mình.
Những người đi theo Điển Dần vào rừng làm cướp phần lớn đều là người cùng tuổi trong thôn và hàng xóm láng giềng. Từ nhỏ anh ta đã là đại ca của đám người này, cho nên lời nói của anh ta rất có trọng lượng, cả ổ thổ phỉ này đều tôn anh ta làm thủ lĩnh.
Mọi người thu dọn hành lý chuẩn bị lên đường đi lên phía Bắc. Trên đường đi bọn họ kiếm sống dựa vào việc đánh cướp Thanh Y Quân, thuận tiện cứu những người dân vô tội, có lúc vì tránh những toán Thanh Y Quân lớn mà bọn họ phải đi đường vòng xa hơn. Dần dần, quy mô của đoàn người đã mở rộng lên đến hơn năm trăm người.
Tuy tốc độ có chậm, nhưng quả thật đã càng lúc càng gần huyện Tượng Dương.
Có điều, họa nhiều hơn phúc.
Ngày hôm nay, nhiệt độ không khí giảm thấp, Vệ Từ đột ngột đổ bệnh, sốt cao hai ngày liên tiếp.
Xui xẻo là, đúng vào lúc này, bọn họ lại bị một toán Thanh Y Quân với quy mô hai nghìn người phát hiện tung tích.
Thực ra thì bị phát hiện cũng không sao, cái nguy hiểm ở đây là trước đấy bọn họ vừa cướp lương thực của Thanh Y Quân xong.
Thù mới hận cũ cộng dồn, đám Thanh Y Quân đó đâu dễ bỏ qua cho bọn họ?
Bất đắc dĩ, tất cả mọi người chỉ đành rút lui vào trong núi sâu cố thủ theo chỉ huy của Trương Bình, dựa vào phương pháp chế tạo bẫy mà Trương Bình cùng Vệ Từ dạy và lợi dụng địa hình núi sâu để phòng ngự, cộng thêm tuyết lớn cô lập cả vùng núi, Thanh Y Quân không dám tiến vào sâu, mọi người cũng tạm coi là an toàn.
May mà trong đám người ở đây có một thầy thuốc nghiệp dư y thuật tầm thường, biết một vài phương thuốc hạ sốt, bằng không lần này Vệ Từ không chết thì cũng thành ra ngớ ngẩn vì sốt cao, khó khăn lắm mới hạ sốt được thì lại quay sang ho.
“Quen huynh bao nhiêu năm rồi, vậy mà không biết huynh lại yếu thế này đấy.” Trương Bình cảm thán.
Vệ Từ cười khổ: “Từ cũng không biết.”
Vệ Từ nhìn trông có vẻ ốm yếu, nhưng thực ra anh không yếu ớt đến thế, kiếp truớc cũng không ốm đau bao giờ.
Kiếp này không biết tại sao, dường như anh cực kỳ xui xẻo.
Mà nửa năm nay thì càng khỏi phải nói, cứ ốm hết đợt này đến đợt khác.
“Chậc, có lẽ là ý trời.” Vệ Từ bùi ngùi.
Trương Bình hỏi: “Mỹ nhân ốm yếu à, huynh tự hành bản thân chứ liên quan gì đến ý trời?”
Tự chui đầu vào chỗ chết, ông trời cũng không gánh cái tội này đâu.
Nếu ngày xưa ai dám gọi anh là “mỹ nhân ốm yếu”, đảm bảo anh sẽ trở mặt ngay, bây giờ thì da mặt anh đã dày hơn một chút.
“Hi Hành không hiểu, ông trời rất công bằng, nếu như huynh đạt được một thứ gì đó, có lẽ phải đánh đổi bằng một thứ khác.”
Vung kiếm tự sát, lại được quay về những năm tháng hào hoa phong nhã nhất cuộc đời, đây là chuyện diệu kỳ đến nhường nào cơ chứ?
Nếu như vì thế mà mất đi sức khỏe, anh cũng không cảm thấy bị thiệt đâu.
Trương Bình nhướng mắt liếc Vệ Từ đang lải nhải, nói với giọng không vui: “Huynh nghỉ ngơi cho tử tế đi, tranh thủ lúc này nuôi bản thân béo lên một tí. Dù sao trước khi tuyết tan, chúng ta cũng sẽ không xuống núi được.”