Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 461



Nếu không có người bạn thân ở bên chăm sóc, Vệ Từ nghĩ có lẽ mình đã chết từ lâu rồi.

“Dân chúng có đủ lương thực không?”

“Nếu tiết kiệm thì sáu xe quân lương trước đó cướp được của Thanh Y Quân đủ để cầm cự qua mùa đông.”

“Quần áo chống lạnh thì sao?” Anh vất vả kiềm nén cơn ho.

Trương Bình nói: “Cái này thì huynh yên tâm đi, không chết rét được đâu.”

Để chống chọi với mùa đông gần như mỗi người đều mang đủ quần áo chống lạnh. Lúc giết Thanh Y Quân, bọn họ không chỉ cướp hết lương thực mà còn cướp sạch quần áo của chúng.

Quần áo không sạch, nhưng có thể khoác lên người giữ ấm được.

Vệ Từ thoáng yên lòng, chợt lại nghĩ đến một chuyện.

Anh nói: “Nếu như không có việc gì thì bảo bọn họ đừng hoạt động lâu trong trời tuyết, tránh để bị tật mắt.”

Trương Bình gật đầu.

Mùa đông năm nay có lẽ là mùa đông chật vật nhất kể từ khi Vệ Từ có ký ức đến giờ.

Trong núi sâu thiếu thốn thuốc men, Vệ Từ mãi không hết ho, cộng thêm tật xấu sợ lạnh, sắc mặt anh xanh xao hơn bình thường, thậm chí những lúc bệnh trở nặng gần như không nhìn thấy ngực phập phồng, dáng vẻ này khiến không ít người lo lắng.

Điển Dần len lén đi tìm Trương Bình: “Hi Hành tiên sinh, có cần Điển mỗ cõng Tử Hiếu tiên sinh xuống núi khám bệnh không…”

Trương Bình trông rất bình tĩnh, nhưng trong lòng cũng đang lo lắng cho bệnh tình của Vệ Từ.

Ở đây không có thuốc trị đúng bệnh, cứ kéo dài như thế này, bệnh nhẹ cũng biến thành bệnh nặng.

Điển Dần nói: “Nghe mấy người dân nói, nơi này cách huyện Tượng Dương chỉ một ngày đường, Điển mỗ đi nhanh…”

Trương Bình không yên tâm nói: “Chúng ta cũng không biết đám Thanh Y Quân đó đã rút lui hay chưa. Bây giờ tuyết lớn đã cô lập ngọn núi, một mình huynh xuống núi còn khó, càng đừng nói đến chuyện cõng cả Tử Hiếu…”

Càng nói Trương Bình càng cảm thấy mất tinh thần, giọng nói cũng nhỏ dần.

Anh cũng nhìn ra được, cứ tiếp tục kéo dài thế này, chẳng biết bệnh tình của Vệ Từ có tiếp tục xấu đi hay không.

Hồi lâu sau Trương Bình mới đổi ý: “Vậy huynh cẩn thận.”

Điển Dần vốn khôi ngô cao lớn, chỉ đứng thôi cũng đã cao hơn đàn ông bình thường hai cái đầu. Anh ta cõng Vệ Từ đang hôn mê, cẩn thận dặn dò anh em cùng thôn phải nghe lời Trương Bình lúc mình không có mặt. Nếu như chuyến này thuận lợi, không chỉ chữa được cho Vệ Từ, bọn họ cũng có thể tìm được cứu binh.

Điển Dần cùng một người thuộc đường xuống núi, bóng dáng ba người biến mất trong tuyết trắng mênh mang.

Vệ Từ mơ mơ hồ hồ, trước mắt anh thi thoảng lại hiện lên những cảnh tượng khác nhau, cuối cùng dừng lại trong một cung điện nguy nga. Tiên đế băng hà, quần thần quỳ trên mặt đất, ai nấy đều có lòng riêng, anh rút kiếm tự sát… cảnh tượng như thế cứ lặp đi lặp lại.

Sau cùng, Vệ Từ thậm chí đã không phân biệt nổi rốt cuộc mình còn sống hay đã tự sát chết rồi.

Anh mơ hồ nhớ được mình đã tự sát sau đó lại quay về lúc còn trẻ hào hoa phong nhã, tất cả đều bắt đầu lại một lần nữa.

Rốt cuộc cái nào mới là thật?

Anh đã chết rồi hay vẫn còn sống…

Điển Dần khoác áo choàng dày cộm, ba người gian nan xuống núi, lúc nào cũng phải để ý đường đi dưới chân, không ai biết được dưới lớp tuyết đọng là cái gì, nếu bước hụt hay giẫm phải chỗ trơn trượt thì cả anh ta lẫn Vệ Từ sẽ bị lăn xuống núi.

Con đường xuống núi ngày thường cùng lắm chỉ mất một tiếng, lúc này đã đi được gần sáu tiếng. Tuyết mới ngừng chưa được bao lâu giờ lại tiếp tục rơi, gió lạnh buốt cuốn theo băng tuyết đập vào mặt người đi đường, như thể những lưỡi dao nhỏ đang từ từ cắt da cắt thịt.

Điển Dần dáng vẻ cao lớn, anh ta bảo người dẫn đường cẩn thận trông chừng Vệ Từ trên lưng anh ta, tránh để Vệ Từ bị lạnh.

“Điển đại ca, tiên sinh làm rơi thứ gì này.”

Cậu thanh niên đằng sau run rẩy cúi xuống nhặt túi hương rơi trên đất.

Điển Dần nhìn một cái rồi nói: “Điển mỗ cầm tạm, cậu trông chừng tiên sinh cẩn thận.”

Ba người vất vả xuống núi, điều duy nhất đáng mừng đó là đám Thanh Y Quân bao vây bọn họ đã giải tán.

“Từ từ, đừng nhúc nhích!” Cậu thanh niên đi đầu đang định bước tiếp thì Điển Dần đã kéo lại: “Có người!”

Bọn họ tìm một nơi trốn kỹ, cậu thanh niên vô cùng nghi ngờ, làm gì có ai ra ngoài vào cái thời tiết này.

Nhưng không lâu sau đó, tiếng vó ngựa lộc cộc từ xa truyền lại, cậu thanh niên nhìn Điển Dần bằng ánh mắt khâm phục.

Tuy Điển Dần nhìn thì thô kệch nhưng bản lĩnh cũng không tầm thường.

Dường như những người này đến đây đi săn, một đoàn gồm hai mươi người, người nào cũng mặc quần áo đi săn gọn ghẽ, lưng đeo cung, bên eo là túi đựng tên.

Cậu thanh niên vốn đang định đi ra kêu cứu thì bị Điển Dần túm lấy ngăn cản. Đôi mắt to như chuông đồng của anh ta nheo lại, nhìn chằm chằm vào người dẫn đầu.

Đó là một thiếu niên mặc đồ màu xanh, khoác một cái áo khoác giữ ấm rất dày, gương mặt thấp thoáng trong gió tuyết, nhìn không rõ mặt mũi.

Điển Dần đứng im, đoàn người đó cũng bất động, thiếu niên dẫn đầu ngồi trên ngựa cười như không cười, ánh mắt ngầm liếc đến chỗ anh ta.

Bị phát hiện rồi?

Điển Dần giật thót, căng thẳng đến nỗi đổ mồ hôi tay.

“Chủ công, sao thế ạ?”

Người thợ săn dẫn đường thấy Khương Bồng Cơ bất động mà chẳng hiểu ra sao, ở đây làm gì có con mồi.

Khương Bồng Cơ vung vẩy cái roi ngựa, tỏ vẻ “ngươi không động đậy thì ta cứ canh ở đây, xem ai động đậy trước”.

Hôm nay Lý Uân theo Khương Bồng Cơ đi săn. Nói thật, ăn thịt nướng cũng có thể gây nghiện y như đan áo len vậy.

Hai hôm trước vừa ăn xong, hôm nay mấy vị tiên sinh trong sảnh chính vụ lại chép miệng thấy thèm.

Đây chính là lúc để chủ công ra ngoài săn thú, mang đồ về làm bữa thịt nướng tiếp.

Lý Uân đương nhiên cũng phát hiện ra xung quanh có người ẩn nấp, anh giật nhẹ cương ngựa bước lên trước, dùng ánh mắt hỏi Khương Bồng Cơ.

Cô nói: “Đợi đi.”

Một lúc sau, bên Điển Dần chịu thua trước.

Bọn họ đang cõng bệnh nhân trên lưng, lại không có đủ quần áo chống lạnh, sao có thể so được với người ta võ trang đến tận răng?

Cứ nấp mãi như thế cũng không phải là cách hay.

Điển Dần cảm thấy chân tay mình hơi tê tê, sau cùng vẫn thở dài một tiếng, chầm chậm đứng dậy bước ra khỏi chỗ nấp.

Anh ta vừa mới xuất hiện, lập tức mười cung tên đồng loạt chĩa về phía anh ta.

“Mai phục?” Lý Uân nhướng mày.

Thấy người đàn ông cao to không chút sợ sệt bước ra, lại nhìn cậu thanh niên run lẩy bẩy đằng sau anh ta, thật đúng là một tổ hợp thú vị.

Khương Bồng Cơ bình thản nói: “Không phải, có lẽ là bị lạc đường thôi.”

Tầm mắt cô lướt qua một chỗ, hàng lông mày bỗng cau lại.

Túi hương đó…

Điển Dần hít một hơi thật sâu, vừa định lên tiếng, Khương Bồng Cơ đã vẫy tay ra lệnh cho người hạ cung xuống.

“Ngươi đang cõng ai?” Khương Bồng Cơ bảo Đại Bạch tiến lên phía trước vài bước, nói với giọng ôn hòa: “Ta là huyện lệnh huyện Tượng Dương.”

Cái gì?

Điển Dần kinh ngạc trợn mắt, không dám tin mà đánh giá người trước mặt từ trên xuống dưới, không giống.

Đôi môi anh ta mấp máy mãi mới thốt lên được một câu: “Tiên sinh nhà ta đang bị bệnh, cần phải vào thành tìm thầy thuốc khám gấp.”

Tiên sinh?

Khương Bồng Cơ nhảy xuống ngựa, bước lên trước hỏi: “Tiên sinh nhà ngươi… có phải họ Vệ?”

Điển Dần ngạc nhiên nói: “Quả đúng là họ Vệ.”

Khương Bồng Cơ bảo Điển Dần thả Vệ Từ xuống: “Để ta xem xem, ta quen tiên sinh nhà ngươi.”

Nhìn kỹ thì quả nhiên là gương mặt quen thuộc đó, nhưng gầy hơn trong ký ức rất nhiều, vẻ mặt tái nhợt không chút máu.

Điển Dần dùng thân mình chắn gió, ngập ngừng nói: “Gió, gió lớn…”

Khương Bồng Cơ cau mày, lập tức cởi áo khoác ngoài ra phủ lên người Vệ Từ quấn lại, sau đó bế thốc anh lên, leo lên ngựa.

“Hán Mỹ, huynh đưa bọn họ về thành, ta đi trước.” >