Khương Bồng Cơ từng gặp Phong Nhân, qua mấy năm Phong Nhân nghỉ hưu ở nhà lại càng trẻ hơn, rất có tinh thần. Vì Phong Cẩn đã nói trước nên mọi chuyện cũng gần như ổn thỏa rồi, chỉ cần Khương Bổng Cơ gật đầu tán thành là quận Thượng Dương đã nằm trong tay cô. Có thể nói, từ lúc cô bước chân vào Phong phú, quận Thượng Dương đã thuộc về cô rồi. Phong Nhân vẫn nho nhã, dí dỏm như trước kia, ông cũng không dùng giọng hách dịch nhà quan mà nhẹ nhàng hỏi thăm tình hình gần đây của Liễu Xa. Nội dung trò chuyện của hai người không giống như đang bàn quyền sở hữu quận Thượng Dương mà giống trưởng bối và vãn bối trò chuyện việc nhà hơn. Không khí vô cùng hòa hợp, không hề ngửi thấy mùi thuốc súng. Phong Nhân luôn miệng cảm khái: “Liễu Xa không ra làm sao nhưng lại nuôi dưỡng được một cậu con trai tốt” Ông và Liễu Xa là bạn tâm giao, hai người cũng thường xuyên bị người khác lấy ra so bì song ông vẫn hơn một chút, chẳng ngờ rằng đến đời con cháu lại thua rồi. Liễu Xa chỉ có một đứa con trai nhưng đứa con trai này lại có tiền đồ hơn cả ba người con trai của ông. Khương Bồng Cơ tự mình từ quận Phụng Ấp đến quận Thượng Dương, việc này đã cho thấy tấm lòng thành của cô, Phong Nhân cũng không phải là người được voi đòi tiền. Người ta đã đồng ý điều kiện quan trọng nhất, còn những điều kiện khác chỉ là thêu hoa trên gấm, đối với Phong thị mà nói thì có cũng được mà không có cũng không sao. Cho nên Phong Nhân không hề làm khó Khương Hồng Cơ, ngược lại thể hiện thiện chí, không khí vô cùng hòa hợp. Hỏi han tâm sự xong xuôi, Phong Nhân cho Phong Khuê đích thân đưa tiễn. Trên đường, Phong Khuê thẩm quan sát Khương Đồng Cơ, cất tiếng mời. “Hôm nay trong nhà định mở tiệc mời quận thủ quận Thượng Dương, không biết Lan Đình có thể nể mặt tham gia không?” Khương Bồng Cơ hưng phấn, biết món chính đến rồi. Cô nói: “Được quý phủ tiếp đón, Hi hết sức vinh hạnh” Phong thị mặc dù có thể quyết định kết cục của quận Thượng Dương nhưng vẫn phải thông báo cho quận thủ một tiếng. Phong Khuê là anh trai Phong Cẩn, Khương Bồng cơ đương nhiên phải nể mặt anh, cho nên khi Phong Khuê thẩm thăm dò, cô cũng không để ý mà đối đáp lưu loát Thấy thế, Phong Khuể cảm thấy hài lòng. Về sau, Phong Nhân hỏi anh ấn tượng về Khương Đồng Cơ, Phong Khuê trả lời: “Người này rất có tài, xem như Hoài Du không chọn sai.” Dù hỏi vấn đề gì, Khương Đồng Cơ luôn có cách lý giải của mình, tuy có hơi không theo lẽ thường song cũng không phải không hề có căn cứ. Phong Khuê là người tương đối bảo thủ và cứng ngắc nhưng cũng không thể không đồng tình với ý kiến của Khương Bồng Cơ. Điều khiến anh vui mừng hơn nữa là Khương Đồng Cơ đã có kế hoạch tương đối toàn diện với việc xây dựng quận Thượng Dương sau này. Nếu tiến hành theo kế hoạch của cô thì không cần một năm rưỡi quận Thượng Dương đã có thể bước ra khỏi sương mù của chiến tranh, khôi phục nguyên khí. Quả là người có tài. Trước khi trò chuyện, Phong Khuê còn nghĩ rằng Khương Bổng Cơ là thiếu niên lỗ mãng, làm việc không có quy tắc. Thế mà đàm luận xong, anh đã vứt ngay cái quan điểm này đi. “.. Liễu Hi này tuổi tuy nhỏ song đối nhân xử thế lại vô cùng tốt. Hành động lời nói đều rất điềm đạm” Phong Khuê nói: “Con thử thách cậu ta mấy lần, dù là hỏi cái gì, nội dung xảo quyệt ra sao thì cậu ta cũng đều có thể đối đáp lưu loát. Giao quận Thượng Dương cho cậu ta có lẽ không phải chuyện xấu. Hoài Du chọn cậu ta là đã suy nghĩ kĩ, phụ thân có thể yên tâm rồi.” Phong Nhân nói: “Ta không lo Liễu Hi mà lo Liễu Xa kìa.” Phong Khuê không hiểu. Danh tiếng của Liễu Xa ở Đông Khánh rất tốt, nếu không bị hoàng thất âm thầm chèn ép thì sớm đã nổi tiếng khắp thiên hạ rồi. Phong Nhân thở dài nói: “Con không biết, Liễu Xa người này... người này vô cùng đen tối. Ông ta bằng lòng ẩn núi phía sau để con trai Liễu Hi ở ngoài dốc sức, thật là ngoài dự liệu của cha. Sợ là sợ cha con nhà này không chịu được thử thách quyền lực, cuối cùng có một ngày trở mặt thành thù” Phong Cẩn ngạc nhiên: “Không đến mức đó chứ? Nếu như Liễu Xa thật sự có dã tâm thì có thể tự ra mặt, người đồng ý theo phe ông ta rất nhiều mà.” Liễu Xa không phải là Liễu Hi, Liễu Xa muốn cái gì có cái đó, Liễu Hi thì còn chưa trưởng thành. Đặt hai người này lên bàn cân thì thằng đần cũng biết ai có sức hút hơn. Nếu như Liễu Xa có dã tâm mà đứng ra thì không biết chừng cả phương Bắc đã nằm trong tay ông rồi. Phụ thân luôn luôn nhận xét tích cực về Liễu Xa, sao hôm nay lại đột nhiên lo lắng chứ? “Hy vọng là ta nghĩ quá... Nhưng mà Liễu Xa này.. thật sự rất khó nói...” Phong Nhân nói đến đây đột nhiên dừng lại, thở dài không nói tiếp nữa. Một bên khác, Phong Cẩn nhớ đến chuyện thứ đệ của Khương Bồng Cơ liền nhắc nhở để tránh sau này cô thành kẻ làm việc không công cho người ta. “Lan Đình, không phải Cẩn chia rẽ quan hệ cha con hai người, nhưng lấy mắt người đời mà nhìn thì dù sao cậu cũng là nữ nhi, không thể nào thừa kế sản nghiệp gia đình. Hiện nay Liễu bá phụ vô cùng nghe lời cậu, nhưng không biết sau này có tái giá hay trọng dụng thứ tử không? Mặc dù đó chỉ là con thứ nhưng dù gì cũng là con trai, có thể kéo dài hương hỏa, nối dõi tông đường!” Lúc Phong Cẩn nói chuyện riêng với phương Bồng Cơ không hề gọi “chủ công” mà dùng tên tự của cô. Khương Bồng Cơ trầm mặc một lúc rồi nói: “Điều cậu nói ta đã từng nghĩ rồi” Hå? Phong Cẩn vô cùng kinh ngạc, chủ công nhà mình đã từng nghĩ đến chuyện này rồi ư? Khương Bồng Cơ suy tư, không biết có phải ảo giác hay không, khuôn mặt cô cứ như bị chìm trong bóng tối. “Hoài Du, ta định tìm một cơ hội công khai thân phận” Cô nói. Phong Cẩn bị tin tức này làm cho não trống trơn. “Công khai thân phận á? Vì sao chứ?” Khương Bồng Cơ nói: “Vì không để cho người ta có thời cơ lợi dụng, ta cũng không thể che giấu cả đời. Theo như cậu nói, thứ tử dù sao cũng là con trai, không thể không đề phòng. Nếu ta dùng thân phận nữ nhi ngồi vững vị trí này thì cậu ta sẽ không còn cơ hội nào mà tranh giành nữa rồi” Chẳng biết tại sao Phong Cẩn lại thấy mấy câu này của Khương Hồng Cơ có hàm ý sâu xa, có điều tạm thời anh không thể lý giải. “Cũng được, nhưng cậu phải tìm một cơ hội thích hợp, tuyệt đối không được làm việc tùy tiện lỗ mãng” Phong Cẩn nhíu mày, anh cảm thấy công khai thân phận của Khương Hồng Cơ cũng tốt, để tránh sau này phải nơm nớp lo sợ. Chỉ là... không biết những người khác có tiếp nhận nổi không. “Ta biết.” Khương Bồng Cơ rũ mắt, giấu đi ánh mắt. Liễu Xa có một thứ nữ là Liễu Huyền - con riêng của Vương Huệ Quân và Xương Thọ Vương. Thứ tử kia cũng vậy, không phải con trai Liễu Xa, dù sao Liễu Xa từng nói thẳng rằng ông chỉ có một người vợ là Cổ Mẫn, không có phụ nữ khác. Bày ra một thứ tử kia chẳng qua là vì chuyển tầm nhìn của kẻ địch. Kẻ địch này là ai trong lòng Khương Đồng Cơ đã rõ. Cảm giác tồn tại của thứ tử kia con thấp hơn cả Liễu Huyền, nếu không cố ý nhắc nhở thì cô cũng sẽ xem nhẹ người này. Nhưng xem nhẹ không có nghĩa là không tồn tại, người ngoài vẫn cho rằng đó là con trai dòng thứ của Liễu Xa, bao gồm cả bản thân cậu ta cũng nghĩ như thế. Mặc dù là thứ tử nhưng khi không có những anh em khác thì thứ tử cũng có thể thừa kế gia nghiệp. Khương Bồng Cơ cười lạnh. Liễu Xa lòng dạ hẹp hòi như thế mà có thể nuôi con của kẻ thù Vương Huệ Quân như con gái. Ha ha, ai biết được thứ tử kia lại có lại lịch ra sao chứ? Trong lòng cô đã có suy luận đại khái, chỉ đợi Kỳ Quan Nhượng xin cha vợ Ngụy Uyên làm chứng thôi. Hy vọng kết quả đừng làm cô thất vọng. >