Một nơi khác. “An Thôi lén lút lấy một phần lương thực và tiền bạc giấu ở một chỗ bí mật, định khi không có sơ hở gì thì mới coi như chẳng có việc gì trở về phụng mệnh. Hắn bị ép buộc ra ngoài đưa tin, mấy ngày nay chưa từng được no bụng, quần áo mặc trên người quá sơ sài nên mới té xỉu trên tuyết suýt nữa bỏ mạng. Đến khi hắn trở về một thôn nhỏ là cứ điểm ở gần quận Thừa Đức, lập tức được mấy huynh đệ trung thành vây quanh. Những huynh đệ này mặc dù lỗ mãng không biết chữ nhưng lại chân thành và nhiệt tình. “Đại ca, sao huynh ra ngoài lâu thế, làm tiểu đệ lo lắng chết đi được” Một người đàn ông vạm vỡ sốt ruột nói, ánh mắt chân thành không chút giả tạo. Nếu không phải những người khác kéo lại thì gã đã hấp tấp ra ngoài tìm người từ lâu rồi. “Đại ca, bộ quần áo trên người huynh... Chẳng lẽ gặp phải chuyện gì rồi sao?” An Thời khoát tay, ý bảo mọi người không nên to tiếng, hắn ta nhìn ngang nhìn dọc như thể quan sát xem xung quanh có tại mắt hay không. Một gã đàn ông to khỏe khác thấy thể hiểu ý nói: “Đại ca yên tâm, chỗ này chỉ có mấy huynh đệ chúng ta, không có người ngoài, tất cả đều đáng tin” An Thôi không có chút cảm giác an toàn nào, hắn cứ phải tự xác nhận mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm. Hắn vội vàng dẫn mấy anh em tâm phúc vào trong nhà. Căn nhà tranh nhỏ bé này khá đơn sơ, cách âm không tốt, nên An Thôi cũng không dám nói to Vẻ mặt hắn mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng vực lại tinh thần, thành khẩn nói với mấy anh em: “.. Theo ta thấy thì Hồng Liên Giáo e là không duy trì được bao lâu. Cuộc sống hiện nay quá khó khăn, người đại ca như ta không suy nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho tương lai của mọi người. Nếu trói mình vào chiếc thuyền đắm Hồng Liên Giáo này thì sau này có khi còn không biết vì sao mà chết.” Mấy anh em của hắn đều thật thà chất phác, thủ đoạn tẩy não của Hồng Liên Giáo không có tác dụng đối với bọn họ, nên hắn mới yên lòng nói những lời này. Đối với mấy người này thì Hồng Liên Giáo chỉ là chỗ cung cấp cơm ăn chứ không phải là chốn dừng chân cuối cùng của bọn họ. Một tên đàn ông mặt đen ngay thẳng lên tiếng: “Đại ca đi đâu thì ta đi đó, đời này ta đi theo huynh. Hồng Liên Giáo không phải là chỗ tốt thì chúng ta lại tìm một chỗ khác.” Những người khác cũng ngay thẳng không kém, mặc dù bọn họ không lên tiếng nhưng lại của tên mặt đen chính là tiếng nói trong lòng của bọn họ. Một tên tướng mạo nho nhã nhẹ nhàng nói: “Đại ca có dự định gì chỉ cần nói ra là được, các huynh đệ bằng lòng lên núi đao xuống biển lửa tuyệt đối không kêu nửa lời” An Thôi hài lòng, lúc này mới nói ra toàn bộ dự tính của mình. Đám anh em kinh ngạc đưa mắt nhìn nhau, nhất thời ngơ ra. Ý của đại ca bọn họ là chuẩn bị ra riêng, giẫm lên Hồng Liên Giáo tự lập sự nghiệp? Gã mặt đen tính cách có hơi bốc đồng, là người đầu tiên đứng ra ủng hộ An Thôi. “Đại ca làm thế nào thì tiểu đệ làm như thế. Thanh Y Quân cướp ngang nhiên, Hồng Liên Giáo âm thầm lừa gạt, đúng là rắn chuột một ổ, không phải là thứ tốt đẹp gì. Đại ca tấm lòng nhân hậu, có tài có năng lực mà phải ở một cái vị trí nhỏ bé này thì quả là uất ức vô cùng. Không bằng nắm lấy cơ hội lần này liều một phen. Thắng thì thành chủ, thua thì cùng lắm là đến cái mạng này. Mấy huynh đệ chúng ta giờ đang sống những ngày chó chết gì chứ? Nếu không phải đại ca chiếu cố chúng ta thì không biết chừng cỏ dại mọc ở nấm mộ đã cao bằng người rồi!” Tên mặt đen kích động vô cùng, mặc dù nói năng thô tục nhưng cũng chọc đúng chỗ đau của mọi người. Nếu không phải An Thối chiếu cố bọn họ mọi mặt thì bọn họ đúng là không thể sống nổi trong Hồng Liên Giáo. Nhớ đến vết nứt nẻ trên chân tay An Thôi là do phần đều thức ăn và quần áo cho bọn họ, nhất thời bọn họ bị tình cảm chi phối. Tên dáng vẻ nho nhã kia đè nén cảm xúc mãnh liệt trong lòng, nói: “Tứ đệ nói rất đúng, con đường này không đi vào ngõ cụt thì sớm muộn đại ca cũng bị liên lụy mà chết. Hiện giờ có cơ hội tốt như thế bày trước mắt, chúng ta nếu không cược một lần thì sau này nhất định sẽ hối hận” Chỉ là làm một nội ứng, đâm một nhát sau lưng Hồng Liên Giáo thôi mà. Bọn họ cũng không phải không làm được. “... Nhưng mà.” Lại có kẻ do dự. Tên mặt đen hùng hổ nói: “Nhưng với nhị cái gì?” Kẻ kia có vẻ kém mồm kém miệng, một hồi lâu mới ấp a ấp úng nói được một câu hoàn chỉnh. “... Nhưng mà, sao đại ca chúng ta lại gặp được chuyện tốt như thế? Có phải lừa đảo không?” Đây đúng là chuyện ai cũng lo, chỉ sợ Khương Bồng Cơ nói một đằng làm một nẻo, qua cầu rút ván. An Thối lại nói: “Việc này không đến lượt chúng ta tin hay không, cho dù chúng ta không giúp đỡ, các đệ cho rằng mấy tên Hồng Liên Giáo này có thể giữ được quận Thừa Đức ư? Mặc dù bọn chúng tự xưng là có cả trăm nghìn giáo chúng, nhưng các đệ xem bọn chúng có thể giết được mấy người? Bên Phụng Ấp kia người ta là hai trăm nghìn binh lính chân chính, lấy một đánh mười thì có hơi khoa trương nhưng lấy một đánh nắm chắc chắn không vấn đề gì. Vậy còn có phần chúng ta lập công sao?” Đối với phương Bồng Cơ bên này mà nói, tấn công quận Thừa Đức chỉ có hai cục diện. Thứ nhất, nhẹ nhàng nắm lấy. Thứ hai, hao tốn chút sức lực, tổn thất một lượng binh mẽ nhất định rồi nắm lấy. Theo An Thôi thì Khương Đồng Cơ là kẻ ngu ngốc, nhưng Liễu Xa đứng sau có thì chắc chắn không vậy. Giai đoạn đầu gây dựng sự nghiệp ai chẳng coi trọng danh tiếng? Cho dù Khương Đồng Cơ không coi trọng thì Liễu Xa chắc chắn cũng hiểu được đạo lý này. Cho nên chuyện nói một đằng làm một nẻo chắc chắn không thể xảy ra. An Thôi trịnh trọng lên tiếng: “Tương lai của chúng ta dựa cả vào lần này rồi” Tên thư sinh nho nhã kia vẫn lo lắng khó xử, làm việc lớn cũng phải có đủ nhân lực nhé. “Đại ca, việc này cứ theo lời huynh nói, nhưng... chúng ta có phải quá ít người rồi không?” An Thôi rút trong tay áo ra một bọc nặng trịch, đổ vàng bạc ra. Trong phòng đốt củi, ánh sáng không xem là mờ. Ánh vàng rực rỡ, ánh bạc sáng chói, lấp lánh suýt làm mù mắt cả đám. An Thối hài lòng, mặt nghiêm túc nói: “Không vội, từ giờ đến mùa xuân vẫn còn chút thời gian, chúng ta từ từ tìm cách. Các vị huynh đệ, việc này liên quan đến tính mạng bản thân và gia đình của mọi người, làm việc phải thật thận trọng, tuyệt đối không được lộ ra ngoài nửa câu” Cả đám chắp tay đồng thanh: “Đại ca yên tâm!” Có tiền dễ làm việc, chút tiền An Thôi mượn của Khương Hồng Cơ lại lôi kéo được một loạt giáo chúng cấp dưới của Hồng Liên Giáo. Ở nơi khác, quận Thượng Dương chính thức thuộc lãnh thổ của Khương Bồng Cơ. Sĩ tộc của quận Thượng Dương tuy nhiều nhưng trừ Phong thị ra thì quy mô đều nhỏ, Khương Bồng Cơ căn bản không cần quan tâm đến cách nghĩ của bọn họ. Phong thị giao quận Thượng Dương cho Khương Đồng Cơ, trên thực tế chính là giao chính vụ, tài chính và binh quyền. Hiện tại Khương Bồng Cơ không thể động đến binh lính bản địa của quận Thượng Dương cho nên cô chỉ có thể điều động một bộ phận binh lực của mình đến. Địa bàn mở rộng gấp đôi có nghĩa là nhân công, thuộc hạ cũng gấp đôi. Đương nhiên, việc chiêu binh mãi mã vẫn phải tiếp tục. Phong Chân ôm trán: “Được lắm, đây là muốn làm người ta mệt chết đúng không?” Kỳ nghỉ gì cơ, thoải mái gì cơ, đến quận Thượng Dương là giải thoát gì cơ, tất cả đều là gạt người! Cái gì mà làm xong đợt này thì có thể nghỉ ngơi, cũng là lừa người! Sự thật là bận từ năm này sang năm khác! Vệ Từ cười nói: “Tử Thực đừng đau buồn, Tết sẽ có bảy ngày nghỉ ngơi” >