Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 662



Vệ Từ nói: “Cũng thế cả mà thôi, nói đen tối thì ai so được với Tĩnh Dung huynh”

Nói về âm mưu quỷ kế, đúng thật là Vệ Từ không so được với Dương Tư, dù sao tác phong của cả hai cũng không giống nhau.

Bọn họ đều đen tối nhưng chỉ kém nhau ở ai đen tối hơn ai mà thôi.

Dương Tự tức xóc óc, chó chê mèo lắm lông, con cáo già Vệ Từ này còn dám chê bai gã?

Có biết xấu hổ không hả?

Chính vụ bận rộn, Vệ Từ và Dương Tư đều bận đến mức hoa cả mắt.

Hơn bốn mươi nghìn tù binh, Khương Hồng Cơ phải nghĩ xem bố trí bọn họ như thế nào, bằng không để lâu sẽ dễ gây ra chuyện.

Theo như phương án trước kia thì một bộ phận sẽ được đưa đến quận Phụng Ấp để làm lao dịch, số còn lại thì được để lại.

Quận Phụng Ấp và quận Thượng Dương đang thiếu người, đánh xong quận Thừa Đức lại càng thiếu.

Sau khi chiếm được quận Thừa Đức thì chuyện Cần Vương cũng bắt đầu được đưa vào lịch trình.

Từ trên xuống dưới tất cả mọi người đều bận đến mức tối tăm mặt mũi.

Khương Bồng Cơ giao cho Vệ Từ một nhiệm vụ riêng, bảo nặng thì không nặng, nhưng cũng chẳng hề nhẹ nhàng.

“... Trước đó ta có đồng ý sẽ chia cho An Thổi một phần mười của cải và nhân lực, bây giờ cũng nên thực hiện lời hứa. Của cải của Hồng Liên Giáo phải mấy ngày nữa mới tổng kết xong, còn về phần tù binh...” Khương Bổng Cơ tính toán tổng số lượng tù binh tầm khoảng tám mươi mốt nghìn người, trong đó đa số đều là dân chúng bình thường, Vệ Từ phải chọn ra tám nghìn người chuyển cho An Thôi: “... Huynh xem rồi làm...”

Vệ Từ chắp tay nhận lệnh.

Buổi chiều ngày thứ tự sau khi chiếm được huyện Thu Vũ, An Thổi và mấy huynh đệ kết bái ra khỏi nơi ẩn náu trong rừng sâu.

“Đại ca, vị Liễu Huyện lệnh đó bắt được không ít tù binh, ít nhất phải chia cho chúng ta bảy tám nghìn người, hắn ta có chịu không?”

Một đám anh em thì thầm với nhau, trong lòng lo lắng.

An Thôi bình tĩnh nói: “Không chịu cũng phải chịu, nếu Liễu Hi hẹp hòi như vậy thì tương lai hắn cũng không đi được xa”

Đoàn người đến gần huyện Thu Vũ liền bị lính tuần tra phát hiện, bọn họ chứng minh thân phận, Khương Đồng Cơ đích thân ra tiếp đón.

“Liễu hiền đệ, lâu rồi không gặp”

Đám người An Thối trốn trong rừng sâu mấy ngày không kịp rửa ráy, nhìn trông có vẻ nghèo túng, nếu như không có khí chất bất phàm thì người ta còn tưởng là ăn mày ở đâu đến. So với phương Bồng Cơ tuổi trẻ tài cao, hình tượng của An Thôi quả thật hơi chật vật.

Mấy anh em kết bái của An Thôi không nói một câu nào, chỉ có một mình An Thổi lên tiếng.

“Huynh nói thẳng, hôm nay đến đây là vì muốn để hiển để thực hiện lời hứa lúc ban đầu

So với việc hai bên lá mặt lá trái đôi co còn không bằng nói thẳng, bày tỏ rõ ý định.

Khương Hồng Cơ cũng không bực, ngược lại cô nói: “An huynh đến đúng lúc lắm, tiểu đệ cũng đang muốn phái người đi tìm huynh. May mà có An huynh giúp đỡ, tiểu đệ mới có thể nhanh chóng chiếm được quận Thừa Đức như vậy, tổng số tù binh Hồng Liên Giáo bắt được là tám mươi mốt nghìn người, còn về phần của cải, sổ sách cũng đây, An huynh có thể xem qua.

Theo như ước định lúc ban đầu, một phần mười của cải và nhân lực sẽ thuộc về huynh, tiểu đệ tuyệt đối sẽ không để huynh phải thiệt thòi”

Cô rất rõ, cô có thể nhanh chóng chiếm được quận Thừa Đức như vậy, An Thôi cũng có ba phần công lao.

Cho dù An Thôi không đến tận nhà “đòi nợ”, Khương Bồng Cơ cũng sẽ phải người đi đón hắn ta.

An Thối cầm một chồng sổ sách dày, âm thẩm tặc lưỡi, đây chắc là quyển sổ sách xa xỉ nhất mà hắn từng thấy.

Sổ sách này không làm từ thẻ tre mà ngược lại được khấu từ những trang giấy trúc khổ như nhau.

Cái thứ giấy trúc này ở Đông Khánh đã đặt rồi, đến Nam Thịnh lại càng đắt hơn.

Hắn ta lật vài trang xem qua, trong sổ ghi chép rất chi tiết, khoản nào ra khoản ấy rất rõ ràng.

Thái độ của Khương Đồng Cơ bình thản như vậy lại càng thể hiện sự hẹp hòi của đám người An Thôi.

Nhận ra điều này, An Thổi cũng không xem chi tiết toàn bộ mà nhanh chóng giao chồng sổ sách dày cộp lại cho Khương Bổng Cơ.

“Tất cả đều nghe theo hiền để sắp xếp, Liễu hiền để làm người quang minh chính đại, ngụy huynh sao lại không tin chứ?”

Trên gương mặt An Thôi hiện lên nụ cười khéo léo, lặng lẽ làm dịu bầu không khí nặng nề.

Hai người đang nói chuyện, Vệ Từ bước vào phòng khách chính, vừa hay hổi bẩm đúng việc có liên quan đến An Thổi.

Tám nghìn người chia cho An Thôi đã lựa chọn xong rồi.

An Thôi cau mày, mấy anh em kết nghĩa của hắn ta cũng phản ứng kịp, tất cả đều giật mình, cảm thấy như bị lừa gạt.

Để Liễu Hi chọn ai biết cậu ta có chọn toàn lính tàn tật, già yếu, bị thương nặng hay không?

Mang những binh lính như thế về thì dùng thế nào?

Khương Bồng Cơ làm như không nhìn thấy bọn họ biến sắc, cô chủ động mời An Thối.

“Vừa hay, không bằng An huynh đi với tiểu đệ xem thử?”

An Thối cười gượng: “Vậy ngu huynh từ chối thì bất kính rồi”

Đến giáo trường An Thôi mới biết mình đã lấy dạ tiểu nhân để đo lòng quân tử, tù nhân mà Khương Đồng Cơ chọn cho hắn ta toàn bộ đều đầy đủ tay chân, độ tuổi vừa phải, nhìn qua thấy chiều cao cũng khá đồng đều, tuy rằng tướng mạo có vẻ chán nản ỉu xìu nhưng đó cũng là vì thua trận bị bắt làm tù nhân, đang tuyệt vọng mê mang về tương lai của mình... kết quả này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của An Thối.

Vừa nhìn đã biết tất cả các tù nhân này đã được chọn lựa cẩn thận, ai nấy đều khỏe mạnh cường tráng.

“Liễu hiền đệ...”

An Thôi đã không biết nên phản ứng như thế nào nữa, hắn quá vui sướng, quá bất ngờ.

Thậm chí trong đám người này An Thôi còn nhìn thấy vài ba tên có chút địa vị trong Hồng Liên Giáo, mạnh mẽ hơn người bình thường gấp vài lần.

Nếu như huấn luyện những người này tử tế, chắc chắn có thể đào tạo ra một đội quân có sức chiến đấu khá tốt.

Khương Bồng Cơ ngăn không cho hắn ta lên tiếng: “An huynh hài lòng là được, không cần nói những lời dư thừa để tránh làm tổn thương đến tình huynh đệ giữa chúng ta”

Dương Tư thấy vậy thì hơi mất bình tĩnh.

Nhịn một lúc lâu cuối cùng cũng tìm được cơ hội, gã lén lút kéo Vệ Từ ra một góc, nghiến răng nghiến lợi: “Vệ Tử Hiếu, cậu thiên vị người ngoài thế à?”

Vệ Từ ngạc nhiên: “Sao Tĩnh Dung lại nói vậy? Từ thiên vị người ngoài bao giờ?”

Dương Tư nói: “Vậy cái chuyện cậu chọn người cho An Thối là thế nào?”

Tất cả đều là thanh niên, còn có một số người rất khỏe mạnh.

“Hóa ra là vì chuyện này...” Vệ Từ cười nói: “Chủ công cho phép rồi, huynh đừng lo. Nhìn bề ngoài thì những người đó không tồi, nhưng bên trong lại khác hoàn toàn. Đại đa số bọn họ đều là giáo đồ trung thành với Hồng Liên Giáo hoặc là những tên thủ lĩnh nhỏ, bóc lột dân chúng, bắt nạt hàng xóm láng giềng, tội lỗi chồng chất. Nếu như để bọn chúng lại chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến bầu không khí của cả Hoàn Châu, không bằng bỏ đi thì hơn”

Quan trọng nhất là, bọn chúng đã bị tiêm nhiễm giáo lý của Hồng Liên Giáo quá lâu, căn bản đều là một đám ung nhọt, không thể giữ lại được.

Dương Tự ngạc nhiên không thốt ra được câu nào.

Vệ Từ nheo mắt, tỏ lòng trung thành: “... Từ thà cắt máu thịt của mình, từ bỏ tính mạng, cũng sẽ không làm tổn thương đến chủ công dù chỉ một sợi tóc... An Thôi vẫn còn có thể lợi dụng được, nếu như dùng binh lính tàn tật già yếu để lừa hắn, e rằng hắn sẽ thù chủ công. Nhưng giao cho hắn ta tám nghìn thanh niên trai tráng, trong thời gian ngắn hắn sẽ không phát hiện ra vấn đề gì, chúng ta có thể lợi dụng thêm vài lần nữa... Tĩnh Dung, huynh đang nhìn cái gì vậy?”

Dương Tự vất vả lắm mới lấy lại được bình tĩnh, thế nhưng lại một lần nữa vẻ mặt trở nên kì quặc vì những gì Vệ Từ nói.

Ánh mắt gã nhìn về phía sau lưng Vệ Từ, đầu tiên Vệ Từ cảm thấy nghi hoặc, sau đó liền hoảng hốt.

Quay lại nhìn, quả nhiên thấy người nào đó đang đứng dựa vào hành lang với vẻ mặt rất vô tội.

Khương Bồng Cơ tỏ vẻ “hai người cứ nói tiếp đi, ta chỉ đang ngắm cảnh thôi mà”.

Vệ Tử: “...”

Cô đứng đó nghe được bao lâu rồi?

Vệ Từ quay đi, đá mắt hỏi Dương Tư.

Dương Tự buông thõng hai tay, gã cũng vô tội mà, chỉ vừa mới phát hiện ra cái vị nào đó đang đứng ở đấy thôi. >