Vệ Từ nhận được ám hiệu của Dương Tư, anh cẩn thận nhớ lại vừa rồi mình nói gì, hai gò má dần bớt đỏ.
Hình như... vừa mới nói chuyện không nên nói.
Anh thử nói sang chuyện khác nhưng môi cứ mấp ma mấp máy không phát ra được nửa chữ, như thể có một bàn tay vô hình bóp chặt cổ họng, ép anh nuốt những lời định nói ra vào bụng. Cảm giác khó nói lan từ bàn chân xông thẳng lên đầu.
Khương Bổng Cơ khoanh tay, dựa nửa người vào cột hành lang, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Vệ Từ.
Dương Tự nhạy bén nhận thấy không khí thay đổi, hồi hộp mà nuốt một ngụm nước bọt, gã luôn cảm thấy giữa hai người này có chút kì lạ.
Theo lý, Vệ Từ bày tỏ lòng trung thành, vô tình bị chủ công nghe được, cô là chủ công phải vui mừng mới đúng chứ? Còn Vệ Từ vừa lúc bị người trong cuộc nghe được, cho dù anh không xấu hổ thì cũng không đến mức sợ hãi chứ?
Kết quả thì sao?
Dương Tự cảm thấy hình như mình đánh hơi được tin tức không bình thường.
Khương Bổng Cơ dời mắt, nói với Vệ Tư: “Ta trùng hợp đi qua thôi, các huynh cứ tiếp tục nói chuyện”
Nói xong, cô nhanh nhẹn rời đi.
Lúc này, Vệ Từ mới phát hiện phương Bồng Cơ đi giày có chứ không phải guốc mộc, thảo nào không phát ra âm thanh nào.
Đến khi bóng dáng của Khương Bổng Cơ biến mất khỏi tầm mắt, Vệ Từ mới thả lỏng hai vai, hai hàng lông mày cũng hạ xuống
Anh uể oải nói với Dương Tư: “Cho tựa nhờ một lát.”
Dương Tư muốn cho Vệ Từ ngã lộn nhào luôn, song cuối cùng vẫn không nhẫn tâm.
“Cậu với chủ công sao thế?” Dương Tự xoắn xuýt hồi lâu, hàng may cau lại: “Tôi thấy cậu với chủ công cứ là lạ”
Bảo kỳ lạ là đã nói giảm nói tránh rồi, nói thẳng ra là có phải hai người vụng trộm dan díu với nhau không?
Trong lòng gã như có con mèo đang cào, ngưa ngứa.
Vệ Từ đau đầu day thái dương, liếc mắt nói: “Lạ chỗ nào?”
Dương Tư vuốt cằm, thỉnh thoảng liếc về phía Vệ Từ: “Chẳng lẽ phỏng đoán lúc trước của ta là đúng, cậu đối với chủ công thực sự có suy nghĩ xấu xa không thể nói cho người khác biết? Hay là, chủ công đối với cậu có ý đó đó? Mặc dù hiện nay thịnh hành đồng tính, người đời đối với việc này cũng không quá phản đối, nhưng hai người cách nhau sáu tuổi, hơn nữa lại là quan hệ quân thần... Việc này không dễ xử lý nha.”
Vừa nói Dương Tư vừa xoa xoa tay.
Vệ Từ đã bị gã chọc tức đến đầu bốc khói rồi mà Dương Tự vẫn còn lảm nhảm.
“Hay là Tử Hiếu, cậu tìm người kết hôn đi. Nếu lo vụ bát tự thì nạp thiếp cũng được, tốt xấu gì thì cũng có phụ nữ bên cạnh. m dương điều hòa mới là đúng đắn, đường thủy không đi lại thích đi đường bộ... Tuy tuổi của cậu lớn hơn chủ công nhưng phải có tôn ti trật tự, không thể ở dưới mà lấn trên được, đó là bất kính. Nếu thật sự gò ép thì cậu chẳng phải là ở dưới... Đau!” Dương Tự còn chưa nói hết câu đã được Vệ Từ thưởng cho một cái huých tay không nặng không nhẹ. Dương Tư bị đánh trở tay không kịp, mặt nhăn nhó: “Đồ đánh lén không biết xấu hổ”
Vệ Từ cười ha ha nhướng mày thách thức.
“Đến sân tập võ một chuyến chứ?”
Cái gì mà đường thủy đường bộ, tên này bắt đầu nói nhăng nói cuội, đúng là không biết kiềm chế, còn hiểu biết nhiều hơn cái tên lãng tử Phong Chân kia nữa.
Dương Tư hai mươi chín tuổi còn độc thân một mình song cuộc sống riêng tư lại vô cùng phong phú.
Dương Tư hít sâu một hơi, cắn răng chịu đựng.
“Đi thì đi, ta có lòng tốt khuyên răn cậu, cậu không biết cảm ơn lại còn trả đũa..”
Hôm nay nhất định phải dạy Vệ Từ làm người mới được! Đến sân tập võ, Dương Tư xắn tay áo lên rút kiếm chỉ về phía Vệ Từ, Vệ Từ cũng đáp lễ lại.
Không bao lâu sau, Khương Đồng Cơ nhận được tin tức hai mưu sĩ đánh nhau ở sân tập võ.
Không chỉ Khương Đồng Cơ choáng váng mà người xem kênh livestream cũng ngày người.
[Cánh Vịt Vị Cam Sành]: Không phải tôi nghe nhẩm chứ? Dương Tư và Vệ Từ đánh nhau? Bọn họ không phải là văn nhân ư?
[Đùi Thỏ Cay]: #Ngoái mũi, ai nói với bác là văn nhân không thể đánh nhau? Bác tưởng văn nhân thời này đều giống văn nhân sau thời Tống vai không thể gánh, tay không thể xách à? Quân tử người ta đều học lục nghệ, kỹ thuật cưỡi ngựa, bắn cung, dùng tên đều là môn bắt buộc.
[Chân Gà Ngâm Tương]: Tui cảm thấy mấy người có hiểu lầm gì đó về văn nhân thì phải? Văn nhân thời cổ đại đều là văn võ song toàn. Ví dụ như idol Lý Bạch của tui là cao thủ kiếm thuật nổi danh thiên hạ! Mấy người nghĩ xem, xã hội cổ đại loạn lạc, mở miệng châm chọc còn có thể bị đầu lìa khỏi cổ, làm sao có thể không biết võ chứ? Nếu không thì đã bị bóp chết từ lâu rồi, cho nên bọn Vệ mỹ nhân có thể đánh nhau là chuyện bình thường.
[Ba Thanh Gươm]: Mọi người đang nghĩ đi đâu thế? Về mỹ nhân và Dương Tự đánh nhau rồi, bọn họ sẽ không việc gì chứ?
Lúc này, người xem livestream mới nghĩ đến trọng tâm của sự việc, nhao nhao gọi Khương Bồng cơ đi giải quyết mâu thuẫn giữa hai người, đừng để gây ra chuyện gì quá tồi tệ. Khương Bồng Cơ tỏ vẻ lười biếng không có chút nhiệt tình, uể oải chống cằm. “Hai con gà mờ mổ nhau thì có thể xảy ra chuyện gì chứ?”
Một trăm năm mươi nghìn người xem: “.”
Đau tim, chủ công ơi!
Gà mờ...
Vệ Từ và Dương Tự đấu qua chém lại mấy chục chiều rồi, Dương Tự miễn cưỡng thắng được nửa chiêu. Gã ham ăn lười vận động, đương nhiên không thạo dùng kiếm.
Dù là Vệ Từ nhường thì gã vẫn mệt đến mồ hôi đầy đầu.
Đánh nhau một hồi, thở hổn hà hổn hển.
Vệ Từ thì ngược lại, mặt không đỏ, tim không đập mạnh... Không đúng, ai mới là ma ốm chứ!
“Tử Hiếu, cậu thành thật đi, cậu với chủ công rốt cuộc là như thế nào?”
Vệ Từ thu kiếm nhét vào vỏ, thuận miệng nói: “Ta với chủ công có thể có gì?”
“Cậu là đồ già mồm, thật cho rằng ta chỉ có hai con mắt nhìn thôi à? Thiên hạ này không phải có mình cậu là người thông minh, mắt những người khác vẫn còn sáng lắm” Dương Tư thở đều, bỗng nhớ tới cuộc đối thoại với Khương Bồng Cơ hôm đó, bèn nói sâu xa: “Không có gì là tốt nhất cả, chủ công còn nhỏ, tính tình chưa ổn định, nếu nhất thời tò mò dính vào đồng tính luyến ái thì tội của cậu cũng to lắm. Nhưng mà ta nghe chủ công nói đã có người trong lòng rồi”
Vệ Từ nghe xong ngẩn người, hai chân như bị đóng trên mặt đất, khó mà nhúc nhích.
Người trong lòng
Dương Tư thao thao bất tuyệt, thuật lại cuộc trò chuyện hôm đó với Khương Hồng Cơ, hy vọng có thể dùng hiện thực dập tắt tai họa ngầm này.
Cho dù là đứng ở lập trường của chủ công hay Về Từ, nếu hai người này phát triển ngoài quan hệ vua tôi thì rất nguy hiểm.
Thứ nhất, Vệ Tư lớn hơn sáu tuổi, người đời chỉ nói chủ công trẻ người non dạ, Vệ Từ ton hót xu nịnh, mặt dày quyến rũ chủ công mình. Hai người vốn có thể là vua tôi cả đời, là câu chuyện cho mọi người ca tụng, hà cớ gì phải gánh cái danh xấu ngàn đời ấy?
Thứ hai, chủ công đã có người trong lòng rồi, bây giờ Vệ Từ còn chen chân vào thì sau này đến quan hệ vua tôi cũng không làm nổi nữa.
Xuất phát từ lòng quan tâm bạn bè, Dương Từ cảm thấy bất kể hai người có ý này hay không, vẫn nên bóp chết từ trong trứng nước thì tốt hơn.
Nhưng mà... Sao không có hiệu quả nhỉ?
Mới đầu, sắc mặt Vệ Từ còn tái xanh, nghe Dương Tử kể dần dần đổi thành xấu hổ, khuôn mặt ửng hồng.