Trình Tĩnh hơi cau mày, đôi mắt đen thẫm như mặc ngọc thoáng lóe lên ánh sáng lạ.
“Nếu như Liễu Châu mục đã dám ra mặt bảo vệ Liễu Hi, thì chắc bây giờ cậu ta đã an toàn vòng qua ải Gia Môn rồi.”
Phong Giác cười nói: “Có thể thấy được”
Hai người đoán không sai, trải qua một đêm hành quân gấp gáp, cuối cùng Khương Bồng Cơ cũng dẫn đội quân của mình đi vòng qua ải Gia Môn, tiến vào phạm vi của Kham Châu. Ánh sáng bình minh chói mắt, Khương Bồng Cơ đưa tay dụi dụi đôi mắt cả đêm không ngủ, xua tan cảm giác đau mỏi.
“Dàn xếp cho các tướng sĩ nghỉ ngơi một lát trước đã, ăn uống bổ sung thể lực, lấy lại tinh thần”
Phong Chân xoa xoa bả vai, đêm hôm qua ghé vào lưng Lý Vân ngủ, chỉ là ngủ không được ngon giấc, hai quầng mắt lại xanh lè.
“Chủ công, ngài không thi với bên Dương Kiển xem ai đến trước à?”
Khương Bổng Cơ lườm Phong Chân một cái.
“Rốt cuộc là chuyện tranh chấp trẻ con này quan trọng hay là các tướng sĩ quan trọng hơn? Lúc trước ta nói vậy chỉ là muốn chọc tức bọn họ thôi.”
Hành quân gấp gáp cả một đêm, cho dù có phương Bồng Cơ chỉ huy, bảo đảm đi đúng hướng, không phải đi vòng quá nhiều, nhưng thể lực của chúng tướng sĩ vẫn tiêu hao rất nhiều. Khương Đồng Cơ không muốn bọn họ tiếp tục lên đường trong trạng thái bị áp lực như thế này, cô thà mất thêm một chút thời gian để bọn họ nghỉ ngơi.
“Đa tạ chủ công quan tâm.”
Phong Chân cười chắp tay, trên gương mặt hiện lên nụ cười giảo hoạt, Khương Đồng Cơ nhìn trong phát bực.
Trong lúc nghỉ ngơi, tuy không thể nhóm lửa nấu nướng nhưng trước khi đi bọn họ cũng mang theo lương khô đã được làm sẵn, cơm nắm được chuẩn bị từ trước, bên trong có dưa muối làm nhân, cộng thêm nước trong túi nước, tạm được coi là bữa sáng.
Binh sĩ ăn uống như vậy, các tướng lĩnh cao cấp như Khương Bồng Cơ cũng không khá hơn là mấy.
“Vẫn còn ấm ấm... Tưởng là nó đã cứng như đá rồi chứ..”
Cơm nắm mà Lý Vân chuẩn bị được bọc trong mấy lần vải, rồi nhét bên trong áo giáp, dùng nhiệt độ cơ thể để giữ ấm, lúc lấy ra vẫn còn hơi ấm ấm.
Chỉ ăn cơm nắm không, miệng khô khốc nhạt nhẽo, thế nên Khương Hồng Cơ bảo người cho thêm ít dưa muối vào trong, lúc ăn vào mặn mặn.
Hành quân đánh trận mà có điều kiện như thế này đã là tốt lắm rồi, cũng không có ai phàn nàn gì, chỉ có khán giả đang xem livestream là cảm thấy đau lòng.
[Lý Vô Song]: U hu hu, cục cưng Dương Tự nhà mị kén ăn lắm, hoàn cảnh bây giờ khó khăn như thế, đến cơm nắm cũng ăn ngon lành.
[Phong Sinh Thủy Khởi]: Đau lòng +1, nhìn cảnh này mà cảm thấy cả bàn tiệc tôm hùm tự dưng trở nên vô vị.
[Hiên Viên Minh Kính]: Ha ha, bác lầu trên vui tánh thế. Rốt cuộc là bác đau lòng thật hay đang cố ý chọc mọi người chơi đấy?
Khương Bồng Cơ cố ý không xem bình luận, theo như những gì có hiểu biết về đám khán giả nhà mình, chắc chắn là bọn họ đang bày cả đống đồ ngon ra đấy.
Cô còn lâu mới tự hành hạ bản thân.
Mọi người lửng dạ rồi, liền nghỉ ngơi tại chỗ hai canh giờ. Mãi cho đến khi mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, Khương Bồng Cơ mới nói.
“Cũng tạm ổn rồi, chúng ta mau lên đường hội họp đi”
Địa điểm gặp nhau trong giao ước cách nơi bọn họ nghỉ ngơi khoảng một canh giờ đi đường, Khương Đồng Cơ cũng không vội vàng, cố gắng chú ý đến tình hình của các binh sĩ nhiều nhất có thể.
Đến khi bọn họ tới nơi, đội quân của Dương Kiển đã nghỉ ngơi chỉnh đốn tại địa điểm hẹn trước.
Nhan Lâm nhìn thấy bọn họ, trong mắt thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc.
Theo như phán đoán của cậu ta, đối với nơi xa lạ, không quen địa hình, dù bọn họ có không lạc đường nhưng kiểu gì cũng sẽ phải đi lòng vòng, tính thời gian thì không đến kịp mới phải. Kết quả là giờ này bọn họ đã đến nơi rồi. Hơn nữa... tầm mắt của Nhan Lâm chuyển về phía các binh sĩ, tuy bọn họ có vẻ mệt nhưng không giống như đã hành quân mười mấy canh giờ chưa nghỉ... Hay nói cách khác, có vẻ bọn họ đã được nghỉ ngơi giữa đường.
Nếu như không nghỉ ngơi, có lẽ còn đến nơi sớm hơn cả bọn họ.
Nghĩ đến đó, Nhan Lâm không dám coi thường nữa, càng coi trọng Khương Hồng Cơ hơn.
Hai bên hợp tác có một vài tin tức cần phải chia sẻ với nhau.
Bên trong Kham Châu, ngoại trừ thể lực của triều đình ra còn có cả thế lực của Xương Thọ Vương, nếu như bọn họ muốn ngăn cản Xương Thọ Vương không chỉ cần tốc độ nhanh còn cần phải đảm bảo tin tức không bị lộ ra ngoài. Bằng không, quân địch sẽ có đề phòng, bọn họ rất khó đạt được hiệu quả như đã dự tính.
Làm thế nào để đảm bảo tin tức không bị tiết lộ.
Đương nhiên là phải xác định con đường hành quân tốt nhất, tránh được những tai mắt có thể xuất hiện của quân địch, đồng thời phải đảm bảo không bị chậm tiến độ hành quân.
Điều kiện đơn sơ, tướng lĩnh cao cấp của cả hai bên tùy tiện tìm một nơi để tập trung bàn bạc thảo luận.
Những chuyện cần dùng não như thế này, hai cha con Dương Kiển từ trước đến nay đều không nhúng tay vào, bọn họ không hề để tâm, giao cho Nhan Lâm toàn quyền quyết định.
Phía Khương Hồng Cơ, võ tướng có chức trách của võ tướng, bọn họ tin tưởng vào quân sự và chủ công dày dặn kinh nghiệm nhà mình, đương nhiên cũng không tham gia vào chuyện này.
Lúc này, Nhan Lâm cũng phát hiện ra vị chủ công “Liễu Hi” này rất khác với những chủ công bình thường.
Các chủ công bình thường sẽ là người quyết định sau khi nghe đoàn cố vấn thảo luận xong, nhưng Khương Đồng Cơ trực tiếp tham gia vào thảo luận, cô không phải là loại người không biết mà lại ra vẻ biết.
Dương Kiển thấy vậy lại thở dài.
Đúng là càng so sánh càng thấy đau lòng.
Thằng con trai nhà mình mà bằng một nữa Liễu Hi thì ông cũng được an ủi phần nào.
Nếu như không có Nhan Lâm thì ông thường xuyên có suy nghĩ muốn đem thằng con nhà mình nhét vào bụng mẹ nó, đào tạo lại.
Bọn họ đã lên kế hoạch xong, bên phía liên minh mới phát hiện ra thiếu mất hai thế lực.
Liễu Xa chế giễu bọn họ không phá được ải Gia Môn, bọn họ không tin, quyết tâm phải phá bằng được cho Liễu Xa xem.
Sau đó, cái quyết tâm đó liền bị tướng trấn thủ ải Gia Môn tát cho một phát đau điếng.
Mới bắt đầu trận chiến hơn một canh giờ đã có hơn hai nghìn quân sĩ thiệt mạng, chỉ đành thổi kèn thu quân.
Thấy thế, tất cả mọi người mặt mũi đều đen sì sì.
Hứa Bùi ngồi trên ghế chủ vị, nghe các chư hầu phía dưới đổ tội cho nhau, liền cảm thấy đầu muốn tung.
Không dễ gì mới ứng phó được với đám người này, ngay đêm hôm đó, Hứa Bùi đến tìm Liễu Xa, muốn xin kinh nghiệm, làm thế nào mới phá được ải này.
Câu trả lời của Liễu Xa khiến cho Hứa Bùi trợn mắt há mồm.
Ông nói: “Không có cách nào hết, cháu bảo ta đi quản lý một chầu một quận, ta tự nhận là không thua kém ai, nhưng bảo ta chỉ huy cả một trận chiến, thì làm khó ta rồi”
Suýt chút nữa thì Hứa Bùi không nhặt được cằm lên, Liễu Xa không có kế hay để phá ải, vậy thì sao buổi sáng còn mạnh miệng như vậy?
Hắn ta không hỏi ra thành tiếng nhưng trên mặt đã viết rõ rành rành “Chắc ngài đang đùa ta” Liễu Xa bật cười.
Liễu Xa nói với vẻ vô cùng đứng đắn: “Nếu lúc đó ta không nói như vậy, đám người đó sẽ tiếp tục công kích Minh chủ và Lan Đình, ta làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn?”
Kiểu gì cũng phải nói một câu chứ...
Ngầu được một lúc, hậu quả khôn lường.
Hứa Bùi cạn lời.
“Nếu như... Nửa tháng sau không có tin chiến thắng, vậy Liễu Châu mục nên làm thế nào?”
Lời nói ra không rút lại được, lơ đãng một phút là bị ăn và ngay, nếu như thế thì thể diện của một Châu mục biết để vào đâu?
Liễu Xa thầm trợn mắt, ngoài miệng thì nói: “Trong vòng nửa tháng, bốn trăm nghìn quân của liên minh dù có dùng mạng người để đắp lên cũng nên phá được ải Gia Môn rồi mới phải chứ. Ta mắng bọn họ không ra gì, chẳng nhẽ bọn họ cam lòng trở thành thứ không ra gì thật? Giả dụ mà không phá được ải Gia Môn thật, nhưng ta vẫn tin tưởng vào Lan Đình nhà ta, nửa tháng sau chắc chắn có tin thắng trận báo về. Nếu như cả hai đều không có thì đến lúc đó lại tính, ta cũng không sốt ruột”