Thoáng cái đã mười một ngày trôi qua, quân liên minh “trên dưới một lòng” cuối cùng đã phá vỡ cổng thành, màn đêm buông xuống, xung quanh ăn mừng vừa múa vừa hát.
Thấy thế, Hoàng Tung cùng mấy vị mưu sĩ tâm phúc đều thở dài.
“Cái đám ngu xuẩn này, mất đến mười một ngày mới phá được cổng thành, đúng là không biết có cái gì đáng chúc mừng...”
Hoàng Tùng tức giận đập bàn, tiếng đàn sáo vui mừng bên ngoài truyền tới lọt vào tai khiến tâm trí anh ta bực bội.
Đám người Phong Giác chỉ có thể nhìn nhau cười khổ, cái đức hạnh của quân liên minh này có gì khác với bùn nhão không thể trát tường chứ?
“Ngày mai đội quân phải xuất phát vào thành, chỉ mong rằng vẫn còn kịp..” Phong Giác thở dài.
Trình Tĩnh rũ mắt nói: “Làm sao mà kịp được chứ? E rằng hoàng thành Kham Châu đã nguy cấp rồi... Đáng hận, tầm nhìn của đám người này hạn hẹp, vẫn còn ở nơi này dương dương tự đắc. Nói bọn họ thành công vĩ đại” thì ai dám nhận? Hiện giờ chỉ có thể trông vào Liễu Hi và Dương Kiển, hy vọng tốc độ của bọn họ đủ nhanh. Cho dù không thể cứu hoàng thành Kham Châu thì cũng có thể cứu Bệ hạ.”
Bởi vì thời gian thành lập thiên hạ ngũ quốc không lâu, lại thêm giáo dục gia tộc của sĩ tộc, lòng trung thành của sĩ tộc đối với quốc gia đều không cao.
Trình Tĩnh và Phong Giác chính là nhân vật tiêu biểu điển hình.
Đối với bọn họ mà nói, sớm muộn gì thì hoàng thất cũng sụp đổ song lúc sụp đổ thì không thể là bây giờ.
Còn Hoàng đế Đồng Khánh thì bề ngoài còn có thể trói buộc thế lực một chút, nếu như Hoàng đế không còn thì cả đất nước Đông Khánh này rơi vào thời kì chư hầu cắt cứ.
Phong Giác cười nhạt, trong giọng nói mang theo sự mỉa mai rõ rệt: “Hy vọng thôi, thiên hữu Đông Khánh”
Nhưng mà trời cao không đứng về Đông Khánh, vận mệnh của quốc gia đã cạn kiệt, có cố gắng đến thế nào cũng chỉ có thể thoi thóp mà thôi.
Sau ngày quân liên minh phá vỡ cổng thành, bọn họ khí phách hiên ngang tiến vào thành, hoàng thành Kham Chầu đã ở tình trạng nguy cấp.
Từ ngày dời đổ tới Kham Châu, Hoàng đế có lòng trùng tu lại kiến trúc, kiến tạo xây dựng Kham Châu thành một Thượng Kinh khác.
Nhưng mà quốc khố trống không, Xương Thọ Vương còn nhân cơ hội gây rắc rối, phần lớn tiền bạc chỉ có thể đầu tư vào quân đội. Bởi vì tiền bạc không đủ để xây dựng xa hoa, Hoàng đế và một đám phi tần chỉ có thể sống ở hành cung Kham Châu, coi như tạm thời làm hoàng cung.
Mặc dù nói là hành cùng nhưng mức độ xa hoa cũng không thể thua kém với hoàng cung ở Thượng Kinh trước đây, Hoàng đế và phi tần vẫn có thể trải qua cuộc sống xa hoa mơ màng. Hoàng đế không cần quản việc chiến tranh bên ngoài ra sao, lão ta chỉ cần tự mình hưởng lạc, lòng ôm mỹ nhân, rượu thịt đuế huề, cuộc sống thật sung sướng.
Cuộc sống cần tiền bạc ủng hộ nhưng nào có thể gom góp đủ tiền bạc để cung ứng cho lão ta tiêu xài đây?
Hoàng đế thẳng thắn đem bán quan ban tước từ trong âm thầm chuyển sang bên ngoài, các quan hàm đều công khai ghi giá, tướng ăn xấu xí làm cho sĩ tộc không biết xấu hổ.
Bên cạnh Hoàng đế có ba nghìn giai nhân song người được sủng cái nhất vẫn là Hoàng quý phi, hiện giờ Hoàng hậu Tuệ Quân!
Nói đến vị Hoàng hậu này, rất nhiều quan viên đều vừa yêu vừa hận, nghiến răng nghiến lợi.
Vì sao lại “vừa yêu vừa hận”?
Bởi vì chỉ cần có có mặt là tính tình thô bạo của Hoàng đế cũng liền thu hết lại, sẽ không động một tí là rút kiếm giết người.
Bao nhiêu quan viên bị Hoàng để chém giết, may mà có vị Hoàng hậu Tuệ Quân này ở bên cạnh cầu xin mới tránh được tội chết cả nhà.
Theo lý mà nói, bao nhiêu vị quan viên đều nhận được ấn tình của vị Hoàng hậu này thì sao lại hận cô?
Bởi vì khi Hoàng hậu Tuệ Quân vẫn còn là Hoàng quý phi, đã lập mưu kế giết chết Hoàng hậu trước, quyến rũ hoàng thái tử khiến cho quan hệ của Hoàng đế và Hoàng thái tử sụp đổ, cha con trở mặt thành thù, cả nhà Hoàng thái tử bị tước hoàng vị giáng làm thứ dân, thế thảm mà chết!
Còn Hoàng thái tử thì sao?
Lại bị Hoàng đế nổi giận, một kiếm chém đứt đầu, chết không nhắm mắt.
Không chỉ vị Hoàng thái tử này bị Tuệ Quân hãm hại, sau đó còn có Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử Vu Mã Quân liên tiếp gặp phải âm mưu, thủ đoạn thâm độc.
Nhị hoàng tử bị điều tra ra dùng thầy pháp để mưu hại Hoàng đế và Hoàng hậu Tuệ Quân, bị tịch thu tài sản, giết chết, người trong gia tộc nhà ngoại cũng không may mắn thoát khỏi.
Tam hoàng tử sức uy hiếp rất yếu nhưng thân phận cao quý nhất, mẫu thân lại là thân phận cùng họ khác chi với Phong thị, lại bị người tố giác cám dỗ phi tần, dâm loạn cung đình, trước mắt bao nhiêu người lại cùng Hoàng đế tân sủng mỹ nhân điên loạn đảo phượng cho nên bị khai trừ thân phận, tước hoàng vị giáng làm thứ dân.
Về phần Tứ hoàng tử Vu Mã Quân, kết cục cũng xấu số như vậy.
Một ngày uống rượu điên cuồng chạy ra khỏi phủ đệ, bất tỉnh ở bên đường bị mấy chiếc xe ngựa đi qua nghiền nát hai chân, giờ đã là một kẻ tàn phế.
Phần đông quan viên điều tra, đều hướng vào Hoàng hậu Tuệ Quân, Hoàng đế lại mê luyến cô vô cùng, căn bản không nghe lời của bọn họ.
Triều đình hỗn loạn, lòng người bất an.
Mạnh thị Thương Châu tạo phản sau một đêm, thế lực của Xương Thọ Vương vốn lụi tàn lại ngóc đầu dậy, đánh cho đội quân Kham Châu liên tiếp tháo chạy.
Hoàng đế uống rượu say sưa, Tuệ Quân thì cả ngày quấn quýt bên lão ta, toàn bộ đại thần bên ngoài xin cầu kiến đều không gặp được.
Hiện giờ Tuệ Quân đã là người con gái lẳng lơ đến tận xương tủy, tự giận tự oán, toàn bộ cử chỉ đều lẳng lơ.
Cô nói với Hoàng đế: “Bệ hạ, bọn họ lại ở bên ngoài kêu la, cứ ngày qua ngày có phiền không chứ!”
“Nếu Quân Nhi không thích thì tìm một tiểu thái giám đuổi đánh chúng ra ngoài”
Hai mắt Hoàng đế ngất ngây vuốt ve Tuệ Quân nhỏ bé mềm mại không xương, nhắc đến đám quan viên càm ràm kia trong lòng chính là phiền não.
Mỗi ngày đều có tin tức xấu từ tiền tuyến truyền tới, những đại thần kia không thể vì lão ta san sẻ thì thôi lại còn thích nhúng tay vào việc của hậu cung, quản đến rộng quá cơ. Cho nên lão ta vẫn là thích ở chỗ Tuệ Quân, chỉ cần hưởng thụ thân thể cô, lắng nghe giọng nói khẽ khàng của cô, hưởng thụ cái thời khắc vui sướng kia thì bảo lão ta chết lão ta cũng cam lòng, làm gì còn quan tâm đến những quan viên léo nhéo bên ngoài nữa đây?
Tuệ Quân cười, nói là nụ cười khuynh thành cũng không quá đáng.
“Bệ hạ, người không đi ra xem xem, nếu như cứ ở mãi chỗ thiếp e rằng đại thần lại nói thiếp không phải đó”
Cô càng rộng lượng như vậy thì Hoàng đế càng căm ghét đám đại thần hơn.
Ánh mắt Hoàng đế hung ác: “Không đi, để cho chúng quy chết ở bên ngoài đi. Một hai người cũng không có tác dụng, không thể nào thay trẫm san sẻ ưu phiền mà còn ở ngoài gây thêm phiền phức. Nếu không phải Quân Nhi cầu xin cho bọn chúng thì đầu đã lìa khỏi cổ rồi làm gì còn có thể ở ngoài ồn ào chứ?”
Tuệ Quân lương thiện nói: “Thiếp thân là người bên gối của bệ hạ, làm sao không hiểu ưu phiền trong lòng bệ hạ? Chỉ là, các vị đại thần đều là trụ cột của quốc gia, nếu như việc bọn họ quỳ ở bên ngoài truyền ra lại vu oan tội danh cho thân thiếp... Haiz..”
Hoàng đế đau lòng dùng hai tay ôm cô, trong lòng vui mừng.
“Đây là bọn họ hiểu lầm Quân Nhi, Quân Nhi còn hết lòng cầu xin cho bọn họ... Tiếc rằng, bên ngoài lại là một đám không biết tốt xấu, đầu đáng để Quân Nhị bảo vệ như thế?” Hoàng đế nhíu mày, càng chán ghét đám đại thần không hiểu chuyện kia: “Vẫn là Quân Nhi tốt”
Tuệ Quân nói: “Cái này cũng không trách các vị đại thần được, mấy vị hoàng tử liên tiếp gặp nạn, thiếp đúng là người đang bị tình nghi nhất” >