Hoàng đế giơ tay ngăn không cho cô nói tiếp: “Trẫm tin nàng là được, không cần để ý đến những cái khác. Trẫm mất công nuôi không đám nghịch tử này, lũ súc sinh đứa nào cũng muốn dồn trẫm vào chỗ chết. Lũ sâu mọt giết cha cướp ngôi, chết không có gì đáng tiếc!”
Các đại thần cho rằng việc mấy vị hoàng tử liên tiếp thất thế, ngay đến cả Hoàng thái tử cũng chết, đều là do Tuệ Quần giật dây.
Nhưng sự thật là thế nào?
Quả thật Tuệ Quân cũng có nhúng tay vào, nhưng chẳng qua cổ chỉ đổ thêm dầu vào lửa, tát nước theo mưa, nhiều lắm cũng chỉ là chất xúc tác và đồng lõa, chủ mưu thực sự không phải là cô.
Chủ mưu thực sự là ai?
Chính là cái vị Hoàng đế trước mặt!
“Thân thể của Quân Nhi còn hơn cả linh đan diệu dược của thần tiên, khiến trẫm càng lúc càng trở nên khỏe
mạnh trẻ trung” Hoàng đế mê muội nói: “Chúng ta vẫn còn rất trẻ, sau này còn có thể sinh tam đứa, mười đứa nữa, dạy dỗ chúng thật tốt là được, đảm bảo còn tốt hơn lũ súc sinh kia...”
Tại sao Hoàng để lại nảy ra ý định giết mấy đứa con trai?
Thứ nhất, các hoàng tử đang trẻ trung khỏe mạnh, nhòm ngó ngôi vị hoàng đế, Hoàng để lại dần dần già đi, lão ta không cam lòng mà thôi.
Thứ hai, dưới sự cố ý khiêu khích chia rẽ và mưu tính của Tuệ Quân, các hoàng tử đã có lòng muốn tạo phản, Hoàng đế giết bọn họ cũng không chùn tay.
Đối với một Hoàng đế mà nói thì con trai quan trọng hơn hay là ngôi vị Hoàng đế và tính mạng của mình quan trọng hơn.
Không cần nói, đương nhiên là ngôi vị Hoàng đế và tính mạng của mình quan trọng hơn.
Có ngôi vị Hoàng đế và tính mạng, thân thể của lão ta càng lúc càng trẻ ra, chỉ cần có phụ nữ, ai cũng có thể sinh cho lão vô số con trai.
Thay vì nói Tuệ Quân ngầm mưu hại mấy vị hoàng tử, chi bằng nói rằng Hoàng đế đổ tội cho Tuệ Quân, mượn tay cô để giết chết mấy đứa con trai.
“Bệ hạ---” Tuệ Quân xấu hổ cúi đầu, như thể đang giận hờn, Hoàng đế thấy thế liền cười to, nhẹ nhàng ôm người đẹp vào lòng, hai người ngã lên giường, quấn quýt lấy nhau, tiếng thở dốc hòa vào nhau tạo thành bầu không khí khiến người ta đỏ mặt xấu hổ, quần áo vương vãi.
Lại một ngày trôi qua, đội quân hơn hai mươi nghìn linh tinh nhuệ như thần binh trời giáng bao vây cả hoàng thành Kham Châu trong tình trạng binh lực mỏng yếu.
Trong thành ngoài thành, ngọn lửa chiến tranh cháy rừng rực.
Dân chúng kinh hoàng tháo chạy, tất cả đều mất hết hồn vía, đám đại thần, quý tộc ào ào thu dọn đồ đạc, mang vợ con đi trốn.
Trong hoàng cung, cung nữ thái giám vội vàng hoảng loạn, còn có kẻ nhân cơ hội này trộm cướp, chuẩn bị trốn khỏi hoàng thành.
Trong hậu cung, đám phi tần mỹ nữ kinh hoàng, sợ hãi, ai cũng vội vàng thu dọn của nải.
Tất cả mọi người đều hoảng hốt, ngoại trừ hai người.
Hoàng đế thở hổn hển, nổi giận với các đại thần và người đến báo tin, lão ta tức ngực, mặt mũi xanh mét.
Cả Đông Khánh đều là giang sơn của lão ta, thế mà đám loạn thần tặc từ bên ngoài lại muốn đánh vào, bọn chúng muốn tính mạng của thiên tử là lão đây!
Một người khác chính là Hoàng hậu Tuệ Quân, cô yên tĩnh ngồi trên giường nhỏ tinh xảo, các cung nữ hầu hạ cổ đang nhanh chóng thu dọn đồ đạc.
“Hoàng hậu nương nương, người còn có thứ gì muốn mang đi nữa không?” Cung nữ thân cận hỏi cổ.
Tuệ Quân cầm nghịch con dao găm khảm đầy châu báu, cô khẽ rút ra, lưỡi dao ánh lên vẻ sắc lạnh.
Ánh mắt có xa xăm, Tuệ Quần cười nói: “Không có gì muốn thu dọn cả, các ngươi cứ xem rồi làm”
Cung nữ ngày nào cũng nhìn thấy Hoàng hậu, lần nào nhìn cũng cảm thấy kinh ngạc vì sắc đẹp của Hoàng hậu, nhưng bây giờ nhìn lại, nàng ta cảm thấy nụ cười của Hoàng hậu thiếu đi vẻ lẳng lơ quyến rũ bình thường, lại thêm phần đơn thuần ngây thơ, càng khiến người ta kinh ngạc. Cung nữ giật mình tỉnh táo lại, tiếp tục thu dọn đồ đạc trong tẩm cung của Hoàng hậu.
Tuệ Quân cụp mắt nhìn con dao găm trong tay, “cách” một tiếng, lưỡi dao lại chui vào vỏ, sau đó cô giấu con dao vào trong ống tay áo, cố định chặt vào cánh tay.
Tên cẩu Hoàng đế!
Nếu như không có lão ta, có lẽ cô sẽ có một người cha hiền từ, một người mẹ xinh đẹp dịu dàng, cô sẽ là bảo bối trong tay họ. Nhưng mà, chính vì tên cầu Hoàng đế này mà gia đình cô tan nát, cha cô bị giết, mẹ cô đang mang thai cô bị đưa vào cung hầu hạ một tên đàn ông xa lạ.
Sau khi cướp đoạt tại sao còn quăng hai mẹ con cô vào nơi ti tiện bần cùng đó, để bọn họ biến thành loại gái lầu xanh ti tiện hạ đẳng?
Lão ta khiến gia đình cô tan nát, cả đời bị hủy hoại, cô cũng muốn lão ta tuyệt hậu, nước mất nhà tan!
Tuệ Quân giễu cợt cười một tiếng, trong lòng đã hạ quyết tâm.
Hoàng đế muốn bỏ trốn nhưng lão ta không quên Tuệ Quân.
Lúc Tuệ Quân được đón đi, bên tai còn vang vọng tiếng than khóc của đám phi tần bị Hoàng đế vô tình vứt bỏ.
Phi tần của Hoàng đế, một khi bị phản quân bắt được, kết cục của bọn họ sẽ ra sao?
Tuệ Quân không có tâm trạng nghĩ nhiều như vậy, cô muốn thương xót bọn họ nhưng thật đáng buồn, cô phát hiện ra rằng, mình không còn lòng nhân từ đó nữa.
“Sao sắc mặt của Quân Nhi lại tệ thế?” Hoàng đế nắm tay cô hỏi.
Tuệ Quân trả lời với vẻ mặt vô cảm: “Trên đường đi thấy các vị tỷ muội đó, nhưng bọn họ...”
Hoàng đế lên tiếng cắt ngang Tuệ Quân.
“Sao Quân Nhi phải thương cảm cho đám đàn bà hạn hẹp ti tiện đó làm gì?”
Tuệ Quân lạnh người, những người phụ nữ kia đều được Hoàng đế dùng mọi thủ đoạn để cướp về, bây giờ lão ta lại vứt bỏ bọn họ như một đống giẻ rách!
Cô nói: “Thiếp thân chỉ nhất thời cảm thấy thương xót mà thôi.”
Hoàng đế ôm cô vào lòng, cẩn thận vỗ về: “Quân Nhi yên tâm, trẫm mãi mãi không phụ nàng, nhất định sẽ bảo vệ năng an toàn?
Tuệ Quân dựa vào lòng lão ta, nở một nụ cười hạnh phúc nhưng từ đầu đến cuối, ánh mắt cô vẫn lạnh lẽo vô cùng, chẳng hề có chút vui vẻ nào.
Hoàng đế và các vị đại thần lén ra khỏi hoàng thành dưới sự bảo vệ của Cẩm vệ quân, dù sao kỵ binh của Xương Thọ Vương chỉ có hai mười nghìn người căn bản là không thể bao vây toàn bộ hoàng thành được. Nhưng đáng tiếc, chỉ hai ngày sau, hành tung của bọn họ đã bị lộ, quân địch lại đuổi đến nơi.
Đội quân đuổi kịp Hoàng đế chính là kỵ binh tiên phong, hơn một vạn Cấm vệ quân dàn hàng sẵn, bày trận đối đầu với kẻ địch, bên ngoài tiếng kêu giết vang trời.
Mặt mũi Hoàng đế trắng bệch, chỉ khi nắm chặt bàn tay của Tuệ Quần mới có thể bình tĩnh được đôi chút.
“Bệ hạ, ngài là chân long thiên tử, chắc chắn sẽ gặp dữ hóa lành”
Hoàng đế vỗ nhẹ tay của Tuệ Quân, gương mặt trắng xanh thoáng hoà hoãn được chút ít.
Ban đầu Cấm vệ quân còn có thể ngăn chặn được sự tấn công của kỵ binh quân tiên phong, nhưng sau đó quân địch được tiếp viện, số lượng càng lúc càng đông, Cấm vệ quần dần dần không thể chống chọi được nữa, tuyến phòng thủ bị công phá, thương vong vô số. Bên ngoài không chỉ có tiếng kêu thảm thiết của quân lính còn có tiếng hét kinh hoàng của gia quyền nhà các đại thần.
Vẻ mặt Hoàng đế từ trắng bệch dần dần chuyển thành xanh mét, mãi cho đến khi một cái đầu người bay đến trước xe rồng.
“Bệ hạ... Phản quấn có tiếp viện, chúng thần đã không cản được nữa rồi...”
Hoàng đế hoàn toàn không ngồi vững được nữa, lão ta bảo thái giám chuẩn bị quần áo bình thường, định để tử sĩ bảo vệ mình đột phá vòng vây,
Nhưng Hoàng hậu Tuệ Quân lại không thể đưa theo cùng được nữa.
Đôi mắt lão ta lạnh lẽo, dường như đang nhớ lại chuyện gì đó trong quá khứ, lão ta bảo người chuẩn bị cho Tuệ Quân lụa trắng và rượu độc.
Tuệ Quân nghe xong, mặt mũi trắng bệch, cười thảm: “Thiếp nguyện đứng trên cầu Nại Hà đợi người
“Xin lỗi, cuối cùng trẫm vẫn phụ nàng. Nàng là Hoàng hậu tôn quý, quyết không thể để phản quân làm nhục, nàng hiểu chứ?”
“Thiếp hiểu” Đôi mắt của Tuệ Quân rưng rưng lệ, dựa vào lồng ngực Hoàng đế một cách say đắm: “Bệ hạ, trước khi thiết chết không còn tâm nguyện nào khác, chỉ mong bệ hạ có thể lắng nghe chuyện ngày xưa của thần thiếp, được sống một cách hoàn chỉnh trong tim bệ hạ, thiếp chết cũng không hối tiếc”
Hoàng đế sốt ruột nhưng dưới sự vỗ về của Tuệ Quân, lão ta cũng còn chút kiên nhẫn: “Nàng nói đi”
“Thiếp...”
Tay trái của Tuệ Quân ôm lấy gương mặt Hoàng đế một cách say đắm, con dao găm trong ống tay áo đã trượt ra khỏi vỏ, rơi vào lòng bàn tay.
Phập...
Mắt Hoàng đế trợn trừng trừng, muốn giãy giụa, nhưng tay phải đang cầm dao găm của Tuệ Quân đã khoét sâu vào trái tim của lão ta, tay trái của cô bịt chặt miệng lão ta, ghì chặt lão ta trên nền đất, dung nhan khuynh quốc khuynh thành tràn ngập thù hận, những đường nét trên mặt rúm lại: “Thiếp muốn ngài phải chết!” >