“Quan hệ của Bá Cao và Liễu Châu mục như thế nào?”
Kỳ phu nhân cởi áo khoác chống lạnh giao cho thị nữ.
“Quan hệ cũng không tồi, trước đây chúng ta thường đi...” Hoàng Tung thuận miệng nói, bắt gặp ánh mắt nghiêm khắc của phu nhân, lập tức nuốt nửa cầu sau vào bụng, thật sự thì đúng lịch sử ăn chơi trước kia không tiện nói ra: “...Tóm lại quan hệ cá nhân khá tốt.”
Có một điều đáng mừng là, Kỳ phu nhân không kể so đo câu nói vẫn chưa nói hết của anh ta.
“Ta thấy dã tâm của vị Liễu Châu mục này không phải là lớn bình thường. Sau cuộc trò chuyện ngày hôm nay, ta cảm thấy có lẽ cô ấy khôi phục thân phận nữ tử không phải là do bị động mà là chủ động” Kỳ phu nhân ngồi xuống, bưng tách trà thị nữ vừa rót lên nhấp một ngụm cho thấm giọng, lời nói ra khiến người ta giật mình.
Hoàng Tung cau mày nói: “Không thể nào, thân phận của Lan Đình che đậy rất tốt. Nếu như không có chuyện ngày hôm nay, e rằng ta cũng không phát hiện ra. Hơn nữa chuyện khôi phục thân phận có lợi gì cho Lan Đình? Nếu như Lan Đình là nam, giờ vừa mới được phong làm Châu mục Hoàn Châu, phối hợp với thế lực của phụ thân cô ấy, nắm vững thế lực của phương Bắc trong tay. Triều đình giờ đang hấp hối, hiển nhiên là không thể cứu vãn được nữa, được như bây giờ chẳng qua chỉ là hối quang phản chiếu mà thôi... Cô ấy khôi phục thân phận nữ nhi ngoại trừ rước thêm rắc rối cho bản thân ra thì còn lợi ích gì? Nếu như tiếp tục giấu, tương lai sau này không thể lường được, sao phải khổ như thế?”
Còn về chuyện con cái ư?
So với tiến độ tương lai mà nói, cái đó không thành vấn đề.
Chuyện con cái, sau này cô có thể âm thầm tìm một người đàn ông hợp lý, tự sinh một đứa chẳng phải đơn giản à?
Còn về phần cha của đứa trẻ, muốn để hắn sống hay chết, có rất nhiều cách xử lý không để lại dấu vết.
Nếu như không phải người khác chủ động vạch trần, hoặc chính cô ngu xuẩn, thì làm sao có thể phát hiện ra thân phận thật sự của cô?
Ai lại hoài nghi tên bạn tốt thường xuyên đi uống rượu, ôm kỹ nữ cùng với mình lại là nữ?
Cho dù là từ hành động cử chỉ, hay tác phong làm việc, căn bản là cô không có chút sơ hở nào.
Còn về phần tướng mạo của Khương Bồng Cơ, với cái mốt thời thượng bây giờ, nhiều tên đàn ông còn nữ tính hơn cả cô.
Kỳ phu nhân liếc mắt, quăng cho chồng một ánh mắt coi thường: “Đây là trực giác của phụ nữ, chàng thì biết gì? Cuộc trò chuyện với vị Liễu Châu mục hôm nay cũng coi là vui vẻ, căn bản là không cảm thấy cô ấy có chút buồn bực nào về chuyện thân phận bị bại lộ, không hề có cảm giác hoang mang hay nghi ngờ gì đối với thế giới bên ngoài, mà lại có vẻ như đã sớm có chuẩn bị. Nếu là như thế thật, thì dã tâm của vị Liễu Châu mục này đảm bảo còn lớn hơn những gì chúng ta tưởng tượng
Đối mặt với phán đoán của vợ, Hoàng Tung chỉ có mỗi một phản ứng.
“Ô.”
Kỳ phu nhân nói: “Ổ cái gì mà ô, chàng phản ứng nghiêm túc chút thiếp coi nào?
Hoàng Tùng cười nói: “Ta còn phản ứng gì được nữa đây? Chuyện Lan Đình có dã tâm đầu phải bây giờ ta mới biết? Hiện tại quan hệ của hai chúng ta vẫn tốt, chuyện sau này để sau này tính. Tóm lại là không thể vì dã tâm của Lan Đình quá lớn mà ta phải đến tận nhà đòi cắt bào đoạn nghĩa với cô ấy chứ?”
Kỳ phu nhân nói: “Vậy cũng phải có chuẩn bị trước chứ, giờ chàng đang ở Hạo Châu, nơi này nằm giáp ranh Nam Bắc...”
Nếu phát triển theo tình thể hiện giờ, chắc chắn có một ngày hai người bọn họ sẽ xung đột về lợi ích.
Hoàng Tùng cười, đưa tay ôm phu nhân nhà mình vào lòng, hai vợ chồng thân mật tựa sát nhau, như thể anh ta đang ôm một con búp bê.
Anh ta thấp giọng nói: “Tấm lòng của nàng không phải là ta không hiểu, có điều bây giờ vẫn chưa phải lúc. Lan Đình thế lớn, chiếm cứ địa bàn ở phương Bắc, nhưng đó chỉ là bề ngoài, trong mấy năm sắp tới, ta và cô ấy sẽ chỉ có hợp tác chứ không xảy ra xung đột. Điều mà nàng lo có hơi sớm”
Kỳ phu nhân kinh ngạc hỏi: “Tại sao?”
Hoàng Tung thấp giọng nói: “Thế lực ở phương Bắc không chỉ có mình cha con Liễu Hi, mà còn có cả Bắc Cương. Ngày nào còn chưa diệt được Bắc Cương thì Lan Đình vẫn sẽ bị trói chân ở đó. Nếu như ta và cô ấy xảy ra tranh chấp thì đó mới là đâm đầu vào chỗ chết. Cô ấy yên tâm phát triển ở phía Bắc, ta phát triển từ phía Bắc hướng xuống phía Nam. Cả hai kết minh không làm phiền lẫn nhau. Đợi đến lúc cô ấy giải quyết xong Bắc Cương đến lúc đó chúng ta mới hoàn toàn trở thành kẻ thù. Hiểu chưa?”
Công ra công, tư ra tư.
Không chỉ Khương Đồng Cơ rõ ràng, mà Hoàng Tung cũng hiểu rất rõ.
Hợp tác thì làm bạn, chia ra mới là địch, là địch hay bạn còn phải xem lập trường thế nào.
“Mới đầu ta còn cảm thấy Lan Đình đối đầu với Bắc Cương phần thắng không lớn, bây giờ nhìn lại, cảm giác tỷ lệ thắng thua 515 có vẻ lớn hơn chút” Hoàng Tung hơi cụp mắt, nói: “Nếu chỉ nói về sự độ lượng thì trên thế gian này không mấy ai thắng được cô ấy cả, chỉ đáng tiếc cô ấy không phải là nam”
Kỳ phu nhân liền véo cho anh ta một nhát.
Cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Nữ thì đã làm sao? Là nữ thì không được làm chuyện lớn à?”
“Phu nhân, phu nhân, ta nào có ý đó chứ... Ui ui ui, đau, nhẹ thôi, nhẹ thôi, tím hết cả lên giờ...”
Hoàng Tung kêu oai oái, Kỳ phu nhân cũng chẳng hề nương tay chút nào.
“Vậy chàng có hy vọng, cô ấy có thể thắng được Bắc Cương?”
“Bắc Cương là ngoại tộc, tàn sát vô số dân chúng, đương nhiên là ta hy vọng Lan Đình có thể thắng. Nếu cô ấy không thể diệt gọn, ta chắc chắn sẽ dốc sức tương trợ” Hoàng Tung âm thầm hít mạnh một cái, đáng thương xoa xoa chỗ bị vợ véo, lực tay của phu nhân nhà mình vẫn mạnh như thế.
Phụ nữ thật đúng là không dễ chọc.
Vừa xoa, anh ta vừa phàn nàn: “Ai, lần này phu nhân lại thêm chuyện cho ta rồi, ta lại tốn một khoản tiền riêng nữa đây”
Kỳ phu nhân bật dậy: “Chàng bảo thiếp gây thêm chuyện cho chàng sao?”
Hoàng Tung cắn cắn vành tai cô, cười nói: “Nếu như tặng những thứ khác người ngoài sẽ chỉ coi như quan hệ của ta và Lan Đình rất tốt, phu nhân đến nhà cảm tạ cũng là chuyện bình thường. Nhưng giờ lại đưa phấn son trang sức, cho dù Lan Đình không để ý nhưng khó mà đảm bảo được người ngoài sẽ không nhìn vào chuyện này mà ác ý suy đoán, ly gián quan hệ của hai chúng ta. Để ổn thỏa thì sáng mai ta vẫn phải đích thân sang bên đó một chuyến, tặng thêm một phần hậu lễ, thái độ lại càng phải trịnh trọng”
Kỳ phu nhân bĩu môi nhưng cũng không nói gì.
Hoàng Tung nói tiếp: “... Bằng không thì sau này nếu người khác cố ý sỉ nhục Lan Đình, chuyện gì cũng có thể để phu nhân trong nội trạch ra mặt, nàng đoán thử xem sẽ như thế nào? Cô ấy sẽ không chỉ xử lý đám người đó mà còn cho phu quân của nàng một trận ấy. Để đề phòng bất ngờ, cứ dùng tiền đuổi xui”
Không thể không nói, Hoàng Tung cũng hiểu khá nhiều về Khương Đồng Cơ.
Kỳ phu nhân nói: “Vậy được, để ta vào kho xem xem rồi chọn lấy mấy thứ.”
Hai vợ chồng đã lâu mới đoàn tụ, tình cảm nồng nàn hơn cả tân hôn, đêm hôm đó quấn quýt với nhau như keo sơn.
Mây tan mưa tạnh, bên ngoài vang lên giọng nói hoảng hốt của tỳ nữ.
Cùng lúc đó, Khương Đồng Cơ đang chuẩn bị đi ngủ cũng nhận được tin tức với nội dung tương tự.
“Thi thể biến mất rồi?”
Khương Bồng Cơ kéo áo choàng chống lạnh vào sát người, trong tay vẫn đang cầm một cuộn thẻ tre, người hầu quỳ phía dưới bẩm báo mặt cắt không còn giọt máu.
Người hầu lắp bắp nói: “Vâng, nghe nói có một trận gió ma quái thổi qua, thi thể đã biến mất luôn rồi ạ”
Chủ công chính là người ra sức giết con yêu nghiệt đó, khó mà đảm bảo sau khi sống lại nó sẽ không quay về trả thù chủ công.
Nghĩ đến trong bóng tối có con yêu quái đang nhìn chằm chằm vào phủ mình, người hầu mặt mũi tái xanh tái xám.
“Không thấy nữa thì thôi, sao phải hoảng sợ thế?” Khương Đồng Cơ phẩy tay bảo người hầu lui xuống.
Nhìn ánh sáng của cây đèn, Khương Đồng Cơ đưa tay nghịch nghịch ngọn lửa.
“Giết ba lần, sống lại ba lần, chắc là số điểm tích lũy mà cái hệ thống đó gom góp cũng tiêu bớt được một phần rồi...”
Cổ nhỏ giọng lầm bầm, trong đôi mắt lóe lên tia sáng lạnh người.