Công phá thành công ải Gia Môn, Khương Hồng Cơ ra lệnh cho toàn quân tạm thời nghỉ lại bên trong
ải, thu dọn chiến trường. Đồng nhiệm vụ nặng nề bị cô vứt lại cho Dương Tư và Phong Chân, cô tranh thủ được chút thời gian nhàn rồi, làm quản lý ngồi mát ăn bát vàng.
Nói là ngồi mát ăn bát vàng thì cũng không hẳn, tình trạng hiện tại của Khương Hồng Cơ không thích hợp để xử lý công vụ, chỉ có thể tạm thời nghỉ ngơi.
Bởi vì cô bị thương, còn là bị thương không nhẹ.
“Sao lang quân lại bị thương nặng thế này...”
Tuệ Quân hiện tại đi theo hầu hạ Khương Hồng Cơ, đương nhiên là có cơ hội tiếp xúc với “cảnh tượng” mà người ngoài không nhìn thấy được. Khi Khương Hồng Cơ vừa mới cởi chiến bào ra, lau sạch những vết máu bẩn trên người, Tuệ Quân kinh ngạc phát hiện ra trên người cô toàn là những vết bầm thâm tím, đen lại.
Bên hông, đằng sau lưng, cùng với cánh tay có một vài vết thương hở, ngắn thì chừng một đốt ngón tay, mà dài hơn một chút thì bằng một bàn tay... Có những vết máu đã động lại nhưng trông vẫn ghê người, Tuệ Quân nhìn thấy mà vô cùng đau lòng. Cô vội vàng hỏi: “Ai làm chủ công bị thương thế này?”
Đợi đến khi Tuệ Quân phát hiện ra mình đã hỏi một câu rất ngu ngốc lại âm thầm tự trách bản thân. Nhiều vết thương thế này đương nhiên là do đánh trận rồi.
Nghĩ đến Khương Đồng Cơ cả người toàn thương tích, điều đầu tiên làm không phải là xử lý vết thương mà lại là chạy đi tìm cô, cảm xúc trong lòng Tuệ Quân lại càng phức tạp, vừa cảm động vừa chua xót. Cô mỉm chặt môi, kiềm chế cảm xúc bôi thuốc, băng bó vết thương.
Khương Hồng Cơ nói với vẻ không sao cả: “Đánh trận bị thương là chuyện bình thường, không bỏ mạng trên chiến trường đã là tốt lắm rồi, sao còn mong không xây xát gì?” Tố chất cơ thể của cô rất tốt, những vết thương này không đến nửa tháng là đã lành hoàn toàn, không để lại seo. Năng lực chiến đấu của Khương Hồng Cơ rất mạnh nhưng cũng chỉ là máu thịt bình thường, đao thương chém vào cũng sẽ khiến cô bị thương thôi.
Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, bị thương là chuyện bình thường. Có điều cô cố ý né tránh nên vết thương cũng không sâu, cũng không rơi vào những chỗ quan trọng.
Còn về phần những vết bầm trên người là vì lúc phá của thành cô vội quá, không điều chỉnh sức lực cho hợp lý nên mới để bản thân bị thương.
Thực ra mà nói, vốn dĩ Khương Hồng Cơ có thể không bị xước xát gì. Nhưng cô không phải chỉ tác chiến một mình, bên cạnh cô còn có đồng đội và thuộc hạ, cô cũng phải bảo vệ bọn họ. Một hai vết thương có thể đổi lại mạng sống cho bọn họ, vậy thì rất đáng giá. “Những vết thương này nửa tháng là có thể khỏi hẳn, em cũng đừng nói với ai tránh cho Tử Thực và Tỉnh Dung biết được lại lo lắng.” Nghĩ đến trận hỗn chiến bên trong ải Gia Môn, Khương Hồng Cơ lại cảm thấy đau cả đầu.
Cô có dự cảm mấy vị “công chúa” mưu sĩ nhà mình mà biết được cụ thể mình bị thương như thế nào đảm bảo sẽ nghiêm cấm, không cho phép cô đi quẩy lung tung nữa. Thế nên cô quyết định không bướng bỉnh chơi ngông nữa, bây giờ tạm thời ngoan ngoãn một thời gian, đợi ổn ổn rồi lại quẩy tiếp. “Chẳng phải là nô gia đang xót lang quân sao...”
Trước đó Phù Vọng chỉ vạch một vết thương nhẹ trên cánh tay Khương Đồng Cơ mà còn khiến cô nàng ghim thù rõ lâu.
Bây giờ cả người toàn vết thương với máu bầm thế này, làm sao mà cô bình tĩnh cho được. “Lang quân đừng động đây, để nó dùng rượu thuốc bóp cho tan máu.” Khương Hồng Cơ chỉ đành cho phép cô ấy. Không còn cách nào khác, đôi mắt đỏ hồng kia vô cùng đáng thương, nếu như cô không đồng ý sẽ lập tức “mở van” ngay. “Lang quân, tay của ngài... Tại sao lại đen như thế này?” Tuệ Quân bôi thuốc cho Khương Hồng Cơ xong lại phát hiện ra trên tay cô có một vết bầm đen sì.
Không giống tụ máu mà giống vết bớt bẩm sinh hơn. Nhưng cô nhớ rất rõ, tay phải của lang quân trắng như bạch ngọc, làm gì có vết bớt xấu như thế này?
Khương Bồng Cơ đưa mắt nhìn theo, vẻ mặt cô bình tĩnh nói: “Không sao đâu.”
Vết đen trên tay này chính là cái gọi là phù trung thành mà đứa con gái xuyên không đó đã ám lên cô, chẳng có tác dụng gì. Khương Hồng Cơ vẫn còn giữ nó lại là muốn dùng nó để dụ ả ta cắn câu.
Xử lý xong vết thương, Tuệ Quân vẫn vô thức bĩu môi, vẻ mặt rất bướng bỉnh. Sau một đêm hỗn loạn, ải Gia Môn đã đổi chủ.
Khi Phù Vọng tỉnh lại từ cơn mê, đập vào mắt gã là cảnh tượng xa lạ, thần kinh gã căng lên, ngồi bật dậy, bày ra tư thế phòng ngự. “Hự...”
Gã đau đến mức hút mạnh một hơi.
Thử động đậy cánh tay mới phát hiện ra vết thương trên người đã được băng bó. Có điều động tác của gã quá mạnh bất cẩn làm rách miệng vết thương vừa mới cầm máu, máu lại trào ra thấm ướt băng vải.
Người ở ngoài nghe thấy tiếng động bên trong liền vào xem, hóa ra là một vị quân y. Phù Vọng nhìn thấy quần áo trên người đối phương, vẻ mặt đột ngột thay đổi.
“Ngươi là ai?”
“Tướng quân đã tỉnh rồi, bây giờ cảm thấy thế nào?” Quân y cũng biết thân phận của Phù Vọng, không dám tùy tiện lại gần, chỉ dám đứng trước cửa đợi.
“Ngươi là ai...”
Phù Vọng đã đoán ra được chân tướng, nhưng vẫn không dám chấp nhận sự thật.
Gã thế mà lại biến thành tù nhân! Quân y vẫn không dám bước lên phía trước, chắp tay từ xa nói: “Tiểu nhân là lang trung được phái đến để chăm sóc tướng quân... Tướng quân bị thương khá nhiều chỗ, không dễ gì mới cầm được máu, càng không thể vận động mạnh để tránh vết thương bị rách ra...”
Phù Vọng đâu có nghe vào những lời đó? “Chủ công của ngươi... Liễu Hi?” Nhìn cảnh vật xung quanh, rõ ràng là đang ở trong ải Gia Môn... Mới qua bao lâu mà Liễu Hi đã phá được ải Gia Môn rồi?
Nghĩ đến đó, Phù Vọng không khỏi lo lắng đến thân tín gã để lại trấn giữ ải Gia Môn.
“Đúng vậy.”
Nghe thấy đáp án khẳng định, vẻ mặt của Phù Vọng liên tục thay đổi, một lúc sau mới khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
“Thắng làm vua thua làm giặc. Thua thì thua... Chủ công nhà các ngươi muốn xử lý Phù mỗ như thế nào?”
Không chặt đầu gã mà lại sắp xếp cho gã ở đây, phái người chăm sóc, hiển nhiên là có mưu đồ khác. Lang trung cười nói: “Chủ công không có dặn dò gì, người chỉ để tiểu nhân chăm sóc cho tướng quân thật tốt.”
Vốn tưởng Phù Vọng sẽ nổi nóng giết người, lang trung trong lòng vẫn thấp thỏm không yên, anh ta đã chuẩn bị sẵn tinh thần bỏ chạy rồi.
Ai biết được người này lại phối hợp thế, không hề có ý không hợp tác.
Lang trung yên tâm, thuận lợi thay thuốc cho Phù Vọng, băng bó lại vết thương đang chảy máu. Vết thương của Phù Vọng so với phương Bồng Cơ chỉ có nặng hơn, vết thương không chỉ dài mà còn rất sâu.
Khi lang trung thay bằng cho gã ngay cả người đứng xem cũng thấy đau vậy mà người này cũng chẳng nhíu mày lấy một cái. Phù Vọng còn tưởng là Khương Hồng Cơ sẽ mặc kệ mình vài hôm, không ngờ chiều ngày hôm ấy liền phái người đến gọi gã tới gặp.
Để phòng ngừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Phù Vọng bị người ta trói gô trông như cái bánh chưng hình người. “Phù tướng quân, lâu rồi không gặp.” Khương Hồng Cơ ở trong quân doanh vẫn mặc nam trang, nhìn giống như một thiếu niên trong trẻo tuấn tú. Trong lòng Phù Vọng vẫn còn đang rối rắm về giới tính của đối phương, trên mặt lại hừ lạnh. “Muốn giết muốn chém gì thì dứt khoát đi.”
“Tướng quân biết rõ ta sẽ không giết ngươi.” Khương Hồng Cơ cười cười, nói thẳng: “Ta thường xuyên nghe Mạnh Giáo úy nhắc đến tướng quân, nói rằng tướng quân là một lượng tướng số một của Mạnh thị, bây giờ có cơ hội tiếp xúc quả không hổ danh. Nếu như không phải ta chiếm được tiến cơ thì bây giờ ai là tù nhân, thắng thua còn chưa biết đâu... Phù tướng quân tài hoa đầy người tại sao lại cống hiến sức mình cho lũ tiểu nhân như Mạnh thị, thể chẳng phải là phí phạm quá ư?”
Phù Vọng cười lạnh: “Mạnh thị quả đúng là tiểu nhân, điểm này ta không thể phủ nhận nhưng theo ta thấy, Liễu Hi ngươi cũng chẳng phải kẻ quang minh lỗi lạc gì cho cam. Mạnh thị dù có không tốt nhưng chí ít vẫn dám dùng ta... Nhưng ta quy thuận ngươi rồi thì cũng có nghĩa là ba lần đối chủ, ngươi có dám không? Dù cho dám dùng nhưng chỉ sợ cũng là ngàn phòng vạn phòng, thế thì có khác gì với Mạnh thị?” >