Đối mặt với sự thẳng thắn của Phù Vọng, Khương Hồng Cơ lại không hề tỏ vẻ ngần ngại như gã đã nghĩ, ngược lại còn cười giễu: “Phù tướng quân, rốt cuộc là ai đã khiến người cảm thấy Liễu Hi ta đây không dám dùng ngươi?”
Khương Hồng Cơ đứng dậy khỏi chiếu ngồi, đi đến trước mặt Phù Vọng, hai người cách nhau chưa đến nửa trượng.
Trong mắt người ngoài khoảng cách này khá là nguy hiểm, vì Phù Vọng rất có thể sẽ bùng nổ, giằng đứt dây trói, sau đó hành thích Khương Bống Cơ. Tuy tất cả mọi người đều biết chủ công nhà bọn họ đánh nhau rất giỏi nhưng với khoảng cách gần thế này bọn họ vẫn toát mồ hôi lạnh vì cô. Quả đúng là câu trả lời của Khương Hồng Cơ nằm ngoài dự đoán của Phù Vọng, điều đó khiến gã lộ vẻ kinh ngạc. Mà điều khiến gã kinh ngạc hơn thế nữa vẫn còn ở phía sau, đối phương thế mà lại tự tay cởi trói cho gã.
Lúc này Phù Vọng cũng không kìm được mà dao động.
“Chim khôn chọn cành mà đậu, đối chủ liên tục ba lần thì có sao?” Khương Đồng Cơ quăng dây trói đi, trả lại tự do cho Phù Vọng: “Mạnh thì chỉ là đám tiểu nhân bất tài vô dụng, bề ngoài thì tỏ ra trọng dụng tướng quân, nhưng trong bụng lúc nào cũng đề phòng. Làm việc cho hạng tiểu nhân như vậy, chẳng lẽ trong lòng tướng quân không cảm thấy ấm ức? Người ngoài đều nói rằng Mạnh thị đối đãi với tướng quân tốt thế này tốt thế kia, nhưng tình hình cụ thể như thế nào chắc hẳn chỉ có trong lòng tướng quân mới rõ ràng nhất.”
Phù Vọng hừ một tiếng, không để tâm đến lời khích bác của cô.
Khương Hồng Cơ nói trúng chỗ đau của gã, những ngày tháng làm thuộc hạ cho Mạnh thị, cuộc sống của gã khá là uất ức tù túng, nhưng như thế vẫn chưa đủ để gã từ bỏ Mạnh thị đi tìm chủ mới. Tuy bọn họ và gã không hợp nhau, nhưng cũng có giao ước ngầm.
Nếu như đi theo chủ mới, Phù Vọng có thể được coi trọng như vậy nữa sao?
Nói miệng thì dễ, nhưng lúc làm thật thì lại là trò khác, trò chiêu mộ người mới này gã thấy nhiều rồi.
“Phù mỗ chỉ là kẻ thô lỗ vô học, không biết được mấy chữ lại không biết ăn nói. Ngài có gì thì cứ nói thẳng, không cần vòng vo gì nhiều.” Đạp Mạnh thị, đề cao mình, cái trò tầm thường này Phù Vọng còn lâu mới mắc lừa.
Nói một câu thô tục thì, Mạnh thị là rác rưởi những kẻ trước mặt cũng đâu phải là tiên trên trời?
Dù Mạnh thị không tốt đẹp gì, nhưng lợi ích mà bọn chúng đem lại cho Phù Vọng cũng là thật sự, đề phòng thì đề phòng dù sao Phù Vọng cũng chẳng mong chờ Mạnh thì có thể coi gã là tâm phúc. Trong mắt của gã, nếu như Khương Đồng Cơ muốn chiêu mộ gã, dứt khoát bỏ ra lợi ích thực tế thì hơn, đừng có mà ba hoa chích chòe.
Cho dù có đạp lên Mạnh thị hay là đề cao gã, trong mắt Phù Vọng đều là thủ đoạn tự tung hô, tự đề cao bản thân.
Nói thì đơn giản lắm, bốc phét thì ai mà chả làm được?
Mạnh thị thường xuyên lôi tổ tông Mạnh Tinh không biết đã cách mấy đời ra treo trên miệng, mượn đó để nâng cao giá trị bản thân và danh tiếng. Phù Vọng khá cứng đầu, cách chiêu mộ bình thường không có tác dụng gì với gã. Một vài nhân tài có thể dùng lý tưởng và tiền đề để chinh phục, bởi họ càng coi trọng sự thỏa mãn về tinh thần hơn, lời nói có thể khiến bọn họ dao động hơn cả vàng bạc. Có một số người lại hoàn toàn đi theo chủ nghĩa thực tế, lợi ích nắm được ở trong tay mới là lợi ích thật, nói mồm không thì có tác dụng gì.
Tròng mắt của Khương Đồng Cơ đảo một cái, cô lại đổi sang kế sách khác. “Phù tướng quân nhanh mồm nhanh miệng, nếu đã như thế, ta cũng không quanh co lòng vòng nữa.” Khương Hồng Cơ cười nói Phù Vọng: “Bây giờ tướng quân là tù nhân của ta, không chỉ có ngươi, còn có cả thân tín cũ của tướng quân nữa. Nếu như Mạnh thị phái người đến đây đòi tù binh cho dù bọn họ có thể đi được, nhưng tướng quân cũng không đi được. Hiện tại trước mặt tướng quân chỉ có hai con đường, nếu như tướng quân tự tử, ta sẽ nói với người ngoài là tướng quân trung thành bất cam, chỉ nguyện trung thành với Mạnh thị, không chịu đầu hàng chủ khác, để lại tiếng thơm cho thanh danh của tướng quân sau này. Một con đường khác, tướng quân quy phục ta, tất cả đều sẽ như cũ.”
Đầu tiên Phù Vọng im lặng, không ngờ Khương Đồng Cơ lại thẳng thắn hơn cả dự đoán của gã, đợi đến khi gã phản ứng lại, biểu cảm lại sa sầm xuống. “Ý của Liễu Châu mục là, hoặc là chết hoặc là đầu hàng?” Không chỉ như thể còn dùng thuộc hạ cũ uy hiếp gã? Khương Hồng Cơ bất đắc dĩ cười cười: “Chẳng phải tướng quân nói là phải thẳng thắn một chút sao? Ta nói như vậy, tướng quân nghe có hiểu không?”
Cô nói thể lẽ nào vẫn chưa thẳng thắn?
Đừng nói là Phù Vọng, dù có là điếc cũng nghe hiểu. Phù Vọng không nói một câu, đôi mắt im lặng lóe lên những ánh sáng khác lạ, dường như đang toan tính điều gì đó. “Tướng quân đã nghĩ kĩ xem lựa chọn thế nào chưa?” Khương Hồng Cơ rất rõ, Phù Vọng đã chịu sống để xuất hiện trước mặt cô thì trong lòng gã cũng đã có ý định đầu hàng.
Lúc trước bắt bẻ chẳng qua chỉ là muốn tranh thủ lợi ích cho bản thân mà thôi, ví dụ như là để bảo toàn cho thuộc hạ thân tín của gã.
Thông thường thì gần như là không có ai sẽ yên tâm về tướng giặc vừa mới đầu hàng, càng đừng nói đến chuyện trả lại quân quyền cho đối phương. Nhỡ đâu gã tướng đó giả vờ đầu hàng, nhân lúc chủ công mới không đề phòng đột nhiên làm loạn, dấy binh tạo phản thì thế nào?
Để đề phòng tướng hàng cùng thuộc hạ cũ nhân cơ hội gây chuyện, biên chế lúc đầu sẽ bị chia nhỏ, bề ngoài tỏ ra trọng dụng đối phương nhưng thực ra lại phải người của mình đến dưới trướng của đối phương, còn có những trường hợp dứt khoát hơn, thẳng tay cướp đoạt binh quyền của tướng hàng.
Nhìn bề ngoài như thể đang giữ lại binh quyền của đối phương, có vẻ như rất trọng dụng rất tín nhiệm đối phương nhưng bản chất lại là “minh thăng ám hàng”.
Phù Vọng hừ lạnh, không định lên tiếng tỏ thái độ. Khương Hồng Cơ nói: “Ta có thể đánh bại người được một lần đương nhiên cũng có thể đánh bại ngươi lần thứ hai, tướng quân phải nghĩ cho kỹ.”
Trở thành tù binh của người khác một lần đã là sỉ nhục rồi, nếu như bị cùng một người đánh bại lần thứ hai, thì đó quả thật vô cùng nhục nhã.
Càng đừng nói đến tác phong làm việc của Khương Hồng Cơ rất ngang ngược, căn bản là không cho Phù Vọng cơ hội thứ hai.
Hoặc là đi theo cô bán mạng cho cô, hoặc là đi chết, chẳng lẽ lại để Phù Vọng chạy sang đầu quân cho kẻ địch của cô, tự rước thêm phiền vào thân?
Dường như Phù Vọng cũng bị kích thích, gã nói: “Trên đời này làm gì có thứ gọi là bất bại? Liễu Châu mục nói vậy không khỏi quá tự mãn.”
Thậm chí đối phương còn quá kiêu ngạo.
Phù Vọng tưởng mình đã đủ kiêu ngạo tự mãn, nhưng tiếp xúc với Khương Hồng Cơ, gã mới biết trên đời còn có kẻ còn kiêu căng hơn mình.
“Ta khuyên tướng quân nên suy nghĩ thật kỹ, để sau này khỏi phải hối hận.”
Khương Hồng Cơ từ đầu đến cuối vẫn không chịu đưa ra điều kiện của mình, chuyện chiếu hàng Phù Vọng chỉ có thể tạm gác lại. Đợi đến khi Phù Vọng bị người ta đưa xuống rồi, vẻ mặt của Khương Đồng Cơ liền sa sầm xuống.
Cô lẩm bẩm: “Thật muốn chém cho gã một nhát, nhìn ngứa cả mắt.” Mạnh Hồn ở bên cạnh lên tiếng: “Sao chủ công không nói thẳng?” Tổ chất của binh lính trong tay Phù Vọng cũng không tồi, nhưng bọn họ đã quen với sự chỉ huy của Phù Vọng, phối hợp với nhau rất ăn ý, nếu như tách số binh lính này ra phải đến dưới trướng các tướng quân khác có lẽ sẽ không phát huy được một nửa chiến lực vốn có. Ngay từ đầu Khương Hồng Cơ đã quyết định giữ lại binh quyền của Phù Vọng, điều kiện này đối với Phù Vọng mà nói cực kỳ hấp dẫn, thế nhưng tại sao chủ công nhà mình lại không chịu nói với Phù Vọng?
“Mặc kệ gã, mài bớt tính kiêu ngạo của gã đã.”
Khương Hồng Cơ bình thản nói, như thể sự thực đúng là như thế.
Nhưng thực tế thì sao... Chẳng qua là vì cô không ưa cái gã Phù Vọng này thôi.
Thế nhưng Mạnh Hồn cũng tin lý do của Khương Hồng Cơ, gật đầu tán đồng. “Như thế cũng tốt, Phù Vọng ở dưới trướng Mạnh thị muốn mua được mưa, muốn gió được gió, bình thường vô cùng kiêu căng. Mạnh thị vì muốn mượn sức hắn ta nên vô cùng dung túng.” Mạnh Hồn âm thầm lắc đầu: “Giờ để mặc gã một thời gian, có lẽ sẽ mài mòn kiêu ngạo của gã.”
Chủ công khác với Mạnh thị, không có khả năng đồng ý với những yêu cầu của Phù Vọng.
Lấy một ví dụ điển hình như trước mắt, quan hệ của chủ công với Phong Chân không tồi đúng không? Nhưng mỗi lần Phong Chân đòi hỏi cái gì chẳng phải đều bị cô chọc cho đen mặt? Nếu như sau khi quy thuận mà Phù Vọng không thay đổi cái tật xấu này thì sớm muộn gì cũng sinh ra mâu thuẫn với chủ công.
Bây giờ mặc kệ gã cũng là để Phù Vọng nhìn rõ hiện thực. >