*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhìn thấy bên cạnh đứa nhỏ không có tôi tớ theo cùng, ngọn lửa chính nghĩa của hắn lại bùng lên, sợ có người bắt cô bé đi mất, lúc này mới dừng lại một hồi
Người nọ thắc mắc hỏi người bán hàng rong: “Từ khi nào mà Liễu Châu mục lại xây thư viện vậy?”
Không phải chỉ xây một Kim Lân Các thôi à? “Tháng trước là xây xong rồi, xây cho mấy đứa nhỏ có chỗ đi học.”
Thì ra là nơi dạy vỡ lòng cho mấy đứa con nít
Nào ngờ, ngôi trường này lại không phải là một trường tư thục bình thường
Nói về nguyên nhân thành lập thư viện Kim Lân thì phải nhắc đến vài tháng trước
Uyên Kính, Trình Thừa, Phong Nhân cùng với hai vị danh sĩ đức cao vọng trọng khác hợp thành một đội ngũ biên soạn tài liệu3giảng dạy đầu tiên
Nhưng đưa tài liệu mà bọn họ biên soạn ra cho người trưởng thành xem họ còn thấy khó hiểu, nói gì đến việc dạy vỡ lòng cho mấy đứa trẻ.
Khương Bổng Cơ trực tiếp gạt bỏ kế hoạch ban đầu của bọn họ, trong lúc vô tình lại nói một câu khiến bọn họ nảy sinh ý tưởng thành lập nơi dạy học cho trẻ em
Bọn họ học thức uyên bác, đương nhiên sẽ cảm thấy mấy tài liệu vỡ lòng này đơn giản, nhưng mấy đứa nhỏ chưa biết gì thì làm sao hiểu được.
Nếu như mấy đứa nhỏ không hiểu, vậy chẳng phải tài liệu bọn họ biên soạn ra vô dụng rồi sao?
Sau khi suy nghĩ cặn kẽ một hồi, bọn họ tìm một đám con nít tới học thử tài liệu dạy vỡ lòng
Nói trắng ra là làm1chuột bạch
Khương Bồng Cơ vô cùng vui mừng, vung tay chi tiền để bọn họ sửa sang lại, xây thông mấy căn nhà trước kia, sửa thành thư viện
Cô cũng lười nghĩ tên cho thư viện nên trực tiếp phỏng theo tên của Kim Lân Các.
Còn về việc chiêu sinh, Khương Bồng Cơ cũng không băn khoăn.
Cô trực tiếp chọn ra những đứa trẻ đã đến tuổi đi học từ trong đám con cháu của các tướng sĩ chết trận, không chỉ có con trai, mà có cả con gái
Quyết định này đã đưa đến sự phản đối của một vài danh sĩ, nhưng sau đó Khương Bồng Cơ đã dùng đại nghĩa để chặn họng bọn họ.
Cô nói: “Bọn chúng đều là con cháu của anh hùng, thân phận có gì khác nhau sao? Có một số tướng sĩ tuổi trẻ mất sớm, dưới gối3lại chỉ có một đứa con gái
Cha của bọn chúng đều xả thân chiến đấu vì ta, sao ta có thể vì giới tính khác biệt mà phân biệt đối xử với hậu bối? Một khi truyền ra ngoài, chẳng phải khiến người ta thất vọng sao?”
Nói như vậy, hình như nghe cũng có lý?
Trải qua mấy lần dày công chọn lựa, nhóm học sinh đầu tiên của thư viện Kim Lân đã được quyết định
Độ tuổi trung bình đều từ năm đến bảy tuổi, một trăm năm, một trăm nữ
Phong Chân biết được chuyện này liền vội vàng tìm Khương Bồng Cơ, trực tiếp nhét con trai của mình vào
Anh ta ở Sùng Châu, mấy năm nay sẽ không về Hoàn Châu được
Nhưng đâu thể cứ để con trai tự học như thể mãi? Nếu được học chung với các bạn cùng tuổi, nói không3chừng có thể khiến thằng bé hoạt bát hơn một chút?
Vả lại, làm chuột bạch..
À không, làm nhóm học sinh đầu tiên, nhất định sẽ do lão học giả đức cao vọng trọng đích thân dạy dỗ, chẳng hạn như Uyên Kính
Sự thật chứng minh Phong Chân nghĩ không sai chút nào, người đứng lớp quả thật là Uyên Kính! Khương Bồng Cơ nhân cơ hội đề xuất ý kiến với bọn họ, căn cứ vào độ tuổi của mấy đứa nhỏ, tiến độ học tập mà chia thành các lớp, các khối
Lúc trước cũng đã đề cập tới việc phân khoa rồi, bây giờ lại phân lớp phân khối, đám người Uyên Kính cũng dễ dàng đồng ý.
Trên thực tế, việc phân lớp so với để toàn bộ học sinh học chung thì hiệu suất càng cao hơn, theo dõi cũng sát sao hơn
Làm xong9những chuyện này, Khương Bồng Cơ lại đề nghị may đồng phục cho bọn trẻ
Uyên Kính tiên sinh: “...” Sao lúc trước ông không nhìn ra đứa học sinh này lại biết hành người như vậy nhỉ? Ông hỏi lý do, cô nói
“Toàn thể thống nhất, nhìn vừa mắt.” Một lý do thật hay, rất mạnh mẽ
Uyên Kính tiên sinh muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nghe theo ý của Khương Bồng Cơ
Dù sao cũng là Khương Bồng Cơ bỏ tiền, ông lo lắng làm gì chứ?
Khương Đồng Cơ ra lệnh cho Từ Kha, Phong Cẩn phụ trách việc làm đồng phục, tìm thợ may lấy số đo của từng học sinh.
“Còn thiếu gì nữa không nhỉ? Thiểu gì đây..
Đúng rồi, huy hiệu!
Linh cảm chợt lóe, Khương Bổng Cơ đã thiết kế hai kiểu đồng phục cho nam và nữ, còn tự tay vẽ một bông hoa được tạo bởi năm cái vảy (vảy có âm hán việt là “lân” trong Kim Lân).
Nhìn thấy thành phẩm mà thợ may làm ra, Từ Kha suýt chút nữa không kiềm chế được.
Có một chủ công phá của là trải nghiệm gì?
Cứ nhìn tình trạng của cậu bây giờ thì biết.
Chủ công không phải đang tiêu tiền, mà là đang đốt tiền! Số tiền của một bộ đồng phục cộng thêm thẻ bài thân phận, đủ cho một nhà bốn người tiêu dùng trong hai tháng
Những công bằng mà nói, thứ mà chủ công gọi là đồng phục cũng thật đẹp
Đồng phục được phối bởi hai màu xanh trắng, làm nổi bật huy hiệu trường tao nhã được thêu tinh xảo trên cổ áo
Mỗi học sinh còn có thẻ bài ghi tên và lớp học
Mặt chính diện của thẻ bài khắc thông tin cơ bản của học sinh, phía trên là huy hiệu mà Khương Bồng Cơ thiết kế, phía dưới thì khắc hoa văn đám mây
Chọn xong ngày lành tháng tốt, sau khi hai trăm học sinh bái lạy bức họa của các bậc hiền nhân thì chính thức nhập học
Sáng học văn, chiều luyện võ.
Nội dung học buổi sáng của lớp nam sinh và lớp nữ sinh giống nhau, toàn bộ đều là nội dung dạy vỡ lòng, còn buổi chiều thì khác nhau
Nam sinh học cưỡi ngựa bắn cung, nữ sinh học thuật luyện thể, thuật cầm nã và nữ công thêu thùa
Giờ học buổi sáng là giờ Mão ba khắc vào học, giờ Tị ba khắc tan học (5:45 - 10:45).
Buổi chiều, giờ Mùi một khắc vào học, giờ Thân một khắc tan học (13:15 - 16:15).
Nếu như có học sinh nhà quá xa hoặc điều kiện khó khăn, thư viện sẽ cung cấp phòng ngủ và thức ăn
Vì vậy, Khương Bồng Cơ còn đặc biệt điều động mấy vị ngũ trưởng tính tình tốt từ doanh trại về làm thầy huấn luyện cho học sinh nam
Cô còn bảo Khương Lộng Cầm điều một số nữ binh có thành tích vượt trội, tính nhẫn nại cao từ nữ doanh về chỉ dạy cho học sinh nữ
Thuật luyện thể mà các nữ sinh học chính là thuật luyện thể các nữ binh học sau khi Khương Bồng Cơ sửa đổi.
Trẻ con tuổi còn nhỏ, dễ uốn nắn
Đợi đến khi đám trẻ này trưởng thành, thấy rõ hiệu quả của dạy học, lớp nữ sinh của thư viện Kim Lân mới có thể đứng vững
Những bộ đồng phục xanh trắng trên người đám trẻ con dần dần trở thành một ký hiệu quen thuộc trong mắt dân chúng huyện Tương Dương
Xong công vụ hôm nay, Ngụy Tĩnh Nhàn về nhà
Vừa tiến vào đại sảnh liền thấy tên nhóc nhà Phong Chân đang nghiêm túc khiển trách Trường Sinh.
Trường Sinh mặc áo đỏ vẫn đang cúi đầu, lè lưỡi liếm quả sơn tra bọc đường, liếm đến ướt sũng.
Chuyện gì đây?
“Sau này không được tự ý ra ngoài, người từ nơi khác đến ngày càng nhiều, trị an trong huyện không còn tốt như trước nữa.” “Trường Sinh có dẫn theo nhũ mẫu mà.”
Dứt lời, bé lại liếm một cái, trên miệng dính đầy nước miếng sáng lấp lánh, xiên quả trên tay cũng sắp bị bé liếm tan luôn.
“Vậy cũng không được.” Phụ nữ già yếu và trẻ con lỡ như không may gặp phải chuyện gì vẫn rất nguy hiểm
Trường Sinh mím môi, đôi mắt long lanh nhanh chóng đẫm nước, không bao lâu liền òa khóc.
Ngụy Tĩnh Nhàn buồn cười ôm Trường Sinh lên khỏi ghế, hải Phong Nghi: “Trường Sinh lại quấn lấy con à?”
Phong Nghi lắc đầu.
“Chỉ trách Trường Sinh không hiểu chuyện, làm trễ nải việc học của con.”
Phong Nghi nói: “Bài phu tử dạy rất đơn giản.” Không tính là làm trễ nải
Nói sao cũng là đứa nhỏ ba tuổi đã học vỡ lòng được Phong Chân đích thân dạy dỗ
Phong Nghi có nền tảng vững chắc, đối với cậu mà nói nội dung phu tử giảng dạy không khó, bởi vậy sau giờ học cậu còn tìm tiên sinh để xin thêm bài tập
Phong Nghi: “Ta yêu học tập, học tập khiến ta vui vẻ.”
Đây có lẽ là sự khác nhau giữa mọt sách và sâu lười.