*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sắc mặt của Tam vương tử lúc trắng lúc xanh, suýt nữa thì nôn ra máu tươi ứ đọng trong lồng ngực
Nếu thấy ở trên trời có linh thiêng, nhìn thấy cảnh Bắc Cương vẫn đấu đá nội bộ thế này, chẳng biết sẽ có suy nghĩ gì
Tam vương tử nói: “Các người làm như vậy, chẳng phải là để giặc Liễu được lợi sao..
“ Sắc mặt của các huynh đệ khác trầm xuống, người thì không thèm quan tâm, người thì âm thầm liếc mắt nhìn, người lại lạnh lùng nở nụ cười.
Cuộc họp kết thúc trong bầu không khí căng thẳng, lực lượng quân sự của các vương tử gần như tương đương nhau, không ai có thể thắng áp đảo đối phương
Tam vương tử hồn bay phách lạc đi ra khỏi doanh trại, theo3sát phía sau là Ngũ vương tử, người anh em ruột thịt của hắn ta
“Tam ca, đừng trách các huynh đệ nói chuyện khó nghe...” Tam vương tử nghiêng đầu nhìn đứa em trai đã hãm hại mình, sắc mặt càng trở nên khó coi
Nếu không phải do Ngũ vương tử gây trở ngại cho hắn ta, có lẽ hắn ta đã sớm được Ngột Lực Bạt nâng đỡ lên làm đại vương Bắc Cương, làm gì đến lượt lão cửu ngu xuẩn kia hại cả mấy trăm nghìn dũng sĩ Bắc Cương? Nếu ngay từ khi bắt đầu đại vương là hắn ta, thì Bắc Cương cũng không đến nỗi bị Liễu Hi gài bẫy giết thành bộ dạng như bây giờ
“Ngươi nói gì?” Tam vương tử lạnh lùng hỏi.
“Chúng ta đều là con trai của1phụ vương, khi sinh ra không ai thấp kém hơn ai cả.” Ngũ vương tử liếc mắt nhìn xung quanh, sau khi xác định không có người mới nói tiếp: “Huynh có thể làm đại vương thì người khác cũng có thể
Huynh dựa vào đâu mà cứ ra vẻ dốc hết tâm sức vì Bắc Cương rồi khiển trách mấy huynh đệ chúng ta? Tâm tư của các huynh đệ khác cô cũng biết, bọn họ thà tặng cho người ngoài cũng không muốn huynh đệ nhà mình được lợi.”
Tam vương tử nghe xong, sắc mặt trở nên trắng bệch
Ngữ vương tử lại nói: “Hiện giờ huynh không có quân nhu quân dụng, không có lương thực, chỉ ăn nhờ ở đậu thôi nên hãy an phận chút đi, đừng có đi quá giới hạn.”
Dứt lời, Ngũ8vương tử ngẩng đầu ưỡn ngực rời đi, tâm trạng vui sướng trước giờ chưa từng thấy
Tam ca của gã được Ngột Lực Bạt nâng đỡ nên bình thường khi mấy huynh đệ gặp nhau, hắn ta luôn bày ra dáng vẻ kiêu ngạo coi thường người khác
Gã không vừa mắt người này từ rất lâu rồi, hôm nay mới có cơ hội giải tỏa cục tức trong lòng nên vô cùng sung sướng.
Bắc Cương ngoài các vương tử ra, còn có những bộ lạc quý tộc khác, trong tay những người này cũng nắm giữ không ít binh lực
Các vương tử giở mọi thủ đoạn để lôi kéo quý tộc Bắc Cương, coi như thêm một phần tiền đặt cược cho bản thân, đến cuối cùng Lục vương tử là người thắng cuộc
Ai bảo thế lực9nhà mẹ Lục vương tử hiển hách nhất, quen biết rộng rãi nhất chứ? Sau khi giành thắng lợi, Lục vương tử đã mạnh dạn hợp nhất binh lực, triệu tập phụ tá bày mưu tính kế cho mình
Khả năng của các phụ tá không đồng đều, mỗi người đều giữ quan điểm của riêng mình, hơn nữa quy tắc của Bắc Cương không nghiêm ngặt, cho nên doanh trại chủ soái lúc này ồn ào giống như cái chợ vậy
Một số người cho rằng trước kia Khương Đồng Cơ có thể đánh thắng Bắc Cương là do may mắn, căn bản không đủ năng lực đe dọa bọn họ
Một số khác lại cho rằng Ngột Lực Bạt già rồi, thống lĩnh quân đội không tốt, sai lầm của người chỉ huy mới là nguyên nhân chủ7yếu dẫn đến sự thất bại của Bắc Cương.
Tất nhiên, trừ hai nhóm người này ra, còn có những người giữ thái độ trung lập, ca tụng công đức, Tam vương tử càng nghe sắc mặt càng sa sầm.
“Ha ha..
Các ngươi đúng là một lũ ngu, nếu giặc Liễu thật sự dễ đối phó như vậy thì cô ở đây chúc các ngươi sớm ngày khải hoàn!” Dứt lời, Tam vương tử trực tiếp phất tay áo rời đi
Đại vương tử đứng bên cạnh thấy vậy cũng đứng dậy đi theo
“Lão Tam, đệ nói những lời này chẳng phải là để lộ sơ hở cho người khác sao?”
Đại vương tử tức giận, vội vàng ngăn Tam vương tử lại.
Tam vương tử thấy người tới là Đại vương tử thì sắc mặt thoáng hòa hoãn hơn.
Có lẽ bởi hai người đã từng “đồng sinh cộng tử” cho nên quan hệ tốt hơn nhiều so với trước kia.
“Lộ sơ hở gì? Cô chỉ nói sự thật thối, bọn họ coi thường giặc Liễu thì sớm muộn gì cũng phải chịu tổn thất lớn.” Tam vương tử nói ra lời này, không kìm được lại nhớ tới ân sự của mình, khóe mắt bắt đầu nóng lên: “Mấy người này..
đúng là uổng phí tâm huyết của thầy mà.”
Đại vương tử lựa chọn yên lặng
So với mấy người huynh đệ vừa kiêu căng ngạo mạn lại thích sống tự do buông thả kia, Đại vương tử vẫn tin tưởng đầu óc của Tam vương tử hơn
Nếu đầu óc của Tam vương tử không tốt, đại vương Bắc Cương có đến chín người con trai, tại sao Ngột Lực Bạt lại chỉ chọn mỗi lão tam? “Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ đứng nhìn bọn họ phạm sai lầm sao?” Đại vương tử không kìm được nhíu mày, hắn ta vẫn tự nhận thức được bản thân mình đang gắn liền với lợi ích của Bắc Cương
Bắc Cương hưng thịnh phát triển thì hắn ta sẽ có cuộc sống tốt, còn Bắc Cương gặp rủi ro thì hắn ta cũng coi như xong đời
Nếu Bắc Cương diệt vong, Khương Bồng Cơ sẽ không bỏ qua cho hắn ta: “Lão lục là người không có chính kiến, mỗi lần do dự không quyết được đều thích nghe lời khuyên của trưởng bối bên nhà mẹ...”
Chớ coi thường bản lĩnh đám ngoại thích Bắc Cương, người ta còn xảo quyệt hơn ngoại thích Trung Nguyên nhiều, tay nghề điều khiển bù nhìn cũng vô cùng thuần thục
Lão lục hiện giờ chẳng phải là bù nhìn trong tay bên ngoại nhà gã sao?
Nếu không có sự trợ giúp của họ hàng bên ngoài thì làm gì đến phiên lão lục lên làm đại vương?
Vẻ mặt Tam vương tử buồn rầu, hắn ta nói: “Hiện giờ chỉ có thể đi đến đâu tính đến đấy, hy vọng bọn họ đừng ngu ngốc quá.” Cùng lúc đó, hành động Tam vương tử tức giận bỏ đi cũng đã chọc giận Lục vương tử.
Lục vương tử gây áp lực đến phụ tá, ép bọn họ mau chóng nghĩ ra phương án tác chiến khả thi
Đúng là không gây áp lực sẽ không có động lực
Sau khi bị Lục vương tử thúc ép, nhóm phụ tá quả nhiên đã nghĩ ra một diệu kế
“..
Làm như vậy có thực sự khả thi không?” Lục vương tử chần chừ.
Phụ tá nói: “Trước kia giặc Liễu có thu nhận các bộ lạc đầu hàng, điều đó cho thấy tình cảnh giác của đối phương không cao
Đại vương có thể bắt đầu từ đây, ra lệnh cho một bộ lạc giả vờ đầu hàng để giành được sự tin tưởng của cô ta, chờ thời cơ chín muồi chúng ta lại nội ứng ngoài hợp, giặc Liễu chắc chắn sẽ bại trận.” Lục vương tử cẩn thận suy nghĩ lời kiến nghị của phụ tá, càng nghĩ càng cảm thấy khả thi
Cuối cùng, hắn ta vừa gõ nhịp lên mặt bàn vừa nói: “Được, cứ làm như vậy đi.”
Phụ tá đáp: “Nghe nói phụ tá bên cạnh giặc Liễu nhiều vô kể, người tài giỏi cũng không đếm xuể, cho nên để tránh bị đối phương phát hiện, đại vương cần chú ý đến một số chi tiết.” Lục vương tử hỏi: “Chi tiết gì?”
Phụ tá nói: “Nghe nói những bộ lạc quy thuận lúc trước đều phải kéo cả nhà đến, có vậy giặc Liễu mới tin
Nếu đại vương bố trí người đến thì nhất định phải làm như vậy
Nếu không, sợ rằng khó có được lòng tin của giặc Liễu, ngược lại còn khiến đối phương nghi ngờ.”
“Cứ làm theo những gì người nói, nếu bắt sống được giặc Liễu, cô nhất định sẽ ghi nhớ công lao to lớn của ngươi! Thưởng tước vị, mười nghìn cừu và bò.”
Phụ tá vui vẻ tuân mệnh.
Tam vương tử biết ý định của Lục vương tử, trong lòng càng ngạc nhiên hơn
“Cũng không phải là hoàn toàn không biết suy nghĩ...”
Tam vương tử thầm suy tính trong lòng, mưu kể này có khả năng thành công rất cao
Khương Bồng Cơ đã từng thu nhận các bộ lạc đầu hàng, tính cảnh giác cũng đã giảm xuống
Lúc này lại có thêm một bộ lạc nữa đến quy hàng, cô sẽ không truy tìm căn nguyên, nói không chừng có thể qua mắt được.
Lục vương tử lăm le chuẩn bị đánh một trận thật lớn.