*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Con gái đã gả chồng giống như bát nước đổ đi, đã gả đi thì chính là người bên nhà chồng, về nhà mẹ cũng chỉ coi như khách mà thôi.
Nhà Hán ở Trung Nguyên không có tập tục giao cơ nghiệp tổ tông cho con gái thừa kế
Con gái có giỏi giang đến mức nào đi chăng nữa thì người thừa kế gia sản vẫn là con trai, nếu không thì chính là tuyệt hậu! Lục vương tử nghe xong liền cảm thấy mơ hồ, hắn ta vội vàng hỏi: “Lời này có ý gì?”
Phụ tá nói: “Đại vương, cho dù Liễu Hi có đánh trận giỏi đến mức nào đi chăng nữa, thì Liễu Xa vẫn còn sống
Theo câu nói của nhà Hán ở Trung3Nguyên, một chữ “Hiếu” đủ để đè chết cô ta
Cô ta chỉ là một đứa con gái chưa gả chồng, cho dù có kiếm được nhiều gia sản hơn nữa thì sau này cũng sẽ thuộc về đứa con trai thứ kia hết thôi...” Lục vương tử vừa nghe vừa gật đầu, mơ hồ hiểu ra.
“Ý ngươi là..
Chia rẽ quan hệ giữa Liễu Hi và thứ đệ của cô ta? Để hai tỷ đệ cô ta tự tranh giành với nhau?”
Khương Bồng Cơ có thể đi đến bước này, về cơ bản cô không hề dựa vào gia thể của nhà mình cũng như các mối quan hệ trong gia tộc
Nói cách khác, cô từ hai bàn tay trắng xây dựng nên cơ nghiệp to lớn như1ngày hôm nay
Nếu bởi vì lý do bản thân là nữ giới mà cô bị Liễu Xa ép buộc giao tất cả tài sản cố kiếm được cho đứa em trai cùng cha khác mẹ kia, trong lòng cô có thể không oán hận sao? Còn đứng ở góc độ của đứa em trai kia, hắn lấy đi tất cả mọi thứ của đại tỷ là điều đương nhiên, bởi vì hắn mới là người nối dõi tông đường cho Liễu thị
Tất cả gia sản của đại tỷ kiếm được khi chưa xuất giá sẽ thuộc về hắn
Nếu Khương Đồng Cơ không chịu giao ra, đối với thứ đệ mà nói, đó gọi là cướp bóc.
Phụ tá nghiêm túc gật đầu, nịnh hót khiến đối phương cảm8thấy vô cùng thoải mái
“Đại vương anh minh, chính là ý đó.” Phụ tá cười nói: “Nếu bị chuyện ở hậu phương quấy nhiễu, Liễu Hi tất nhiên sẽ không quan tâm đến tiền tuyến nữa.”
Không quan tâm đến tiền tuyến, tất nhiên sẽ không thể phát hiện các bộ lạc đầu hàng có điều gì mờ ám.
Lục vương tử gật gật đầu, dáng vẻ như đột nhiên bừng tỉnh
“Vậy chuyện này..
Cũng giao cho ngươi làm đi, nhất định phải làm cho ổn thỏa.” Lục vương tử là người đàn ông Bắc Cương tiêu chuẩn, suy nghĩ trong đầu hắn ta cực kỳ cứng nhắc.
Hắn ta xem trọng năng lực thực tế, coi bạo lực là trên hết
Đầu óc gì gì đó, cho dù có tốt hơn9nữa thì có địch nổi nắm đấm của hắn ta không?
Hắn ta chỉ cần có sức mạnh, có người bày mưu tính kế cho mình là được.
Phụ tá cười nói: “Thần nhất định sẽ không phụ sứ mệnh” Cùng tiến hành đồng bộ mới nhanh thấy hiệu quả.
Lục vương tử vừa bắt tay với bộ lạc giả vờ đầu hàng, vừa kích động hậu phương phía Khương Bồng Cơ
Để Khương Bồng Cơ buông lỏng cảnh giác, Lục vương tử còn cố ý rút lui một bộ phận binh lực, để tốc độ tiến quân của cô càng ổn định hơn
Liên tiếp giành thắng lợi nhưng Khương Đồng Cơ không những không đắc ý kiêu ngạo, mặt khác, cô càng trở nên nghiêm túc, ra lệnh cho quân7đội tập hợp lại một chỗ
Kỳ Quan Nhượng và Vệ Từ là những người phát hiện ra điều bất thường trước tiên, Kỳ Quan Nhượng cũng không hỏi nhiều, ngược lại giao luôn việc này cho Vệ Từ
Vệ Từ nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, do dự không biết nên mở miệng như thế nào
“Có chuyện thì cứ hỏi, kìm nén trong lòng làm gì?” Khương Bồng Cơ không dừng động tác trong tay lại, cô chỉ nâng mí mắt lên, mặc dù khuôn mặt không có biểu cảm gì thêm những ánh mắt lại trở nên dịu dàng
Vệ Tự do dự ngẩn ra, anh nói: “Mấy ngày nay, tâm trạng của chủ công không được tốt lắm.”
Nếu là trong cuộc sống hàng ngày, chủ công chưa bao giờ ra vẻ như vậy
Cô thường hay chơi đùa với thuộc hạ, vui thì cười mà giận thì mắng, không chút câu nệ
Còn khi đã làm việc thì có rất nghiêm túc, biểu cảm cũng thay đổi rất nhỏ, nếu không quan sát kĩ hoặc chưa hiểu hết con người cô thì rất khó phát hiện.
Vệ Từ cảm nhận được cảm xúc của cô, đối phương không vui, thậm chí còn hơi tức giận.
“Vì chuyện này sao?” Khương Đồng Cơ buồn cười nhíu mày, hỏi: “Tử Hiếu không cảm thấy chúng ta thắng quá dễ dàng sao?” Vệ Từ nhíu mày: “Chủ công nghi ngờ Bắc Cương có mưu tính khác?”
Khương Bồng Cơ nói: “Không, ta chỉ không quen với bầu không khí quá náo nhiệt ở doanh trại thôi
Tạm thời nghỉ ngơi dưỡng sức, để đầu óc bọn họ tỉnh táo lại.” Vệ Từ thoáng nhớ lại, liền hiểu dụng ý của Khương Bồng Cơ
Kể từ khi trận chiến Bắc Cương bắt đầu, tất cả các kẻ thù gặp phải đều thất bại thảm hại dưới tay bọn họ
Bọn họ dường như không gặp quá nhiều khó khăn cản trở
Hiện giờ thuận buồm xuôi gió, kẻ thù nghe thấy tiếng đã sợ mất mật
Trên có tướng lĩnh dưới có binh sĩ, tính cách ai nấy đều vô cùng xốc nổi và nóng nảy.
Khương Bồng Cơ không thể đả kích tinh thần của bọn họ, nhưng có thể trì hoãn tốc độ tiến quân, để bọn họ tỉnh táo lại
Vệ Từ thở phào nhẹ nhõm, anh nói: “Nếu là vì chuyện này thì Từ yên tâm rồi.” Khương Bồng Cơ hỏi ngược lại: “Nếu không huynh tưởng là chuyện gì?”
Vệ Từ giật mình trong giây lát, không kìm được ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt đối phương
“Chủ công...” Khương Bồng Cơ nói: “Đúng lúc, ta cũng có việc muốn hỏi huynh” Vệ Từ lắng nghe: “Chủ công cứ hỏi, Từ biết gì nói nấy.” Khương Bồng Cơ nói: “Giữa ta và Vệ thị, bên nào quan trọng hơn?”
Kể từ khi trận chiến Bắc Cương bắt đầu, đây là cơ hội hiếm có để cô ở riêng với Vệ Từ, có một số vấn đề cô muốn hỏi rõ ràng
Kỳ Quan Nhượng nhắc nhở cổ, vòng vo và yên lặng không thể giải quyết vấn đề, đi thẳng vào vấn đề có lẽ sẽ hiệu quả hơn
Vệ Từ yên lặng không nói gì, đáy mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
“Bên nào quan trọng hơn?” Vệ Từ cười khổ: “Cá hoặc tay gấu, không thể chọn cả hai
Vấn đề này cho dù trả lời thế nào thì vẫn có những chỗ không thể làm hài lòng mọi người.” Đối với con cháu thế gia được tiếp nhận nền giáo dục chính thống, thì huyết thống gia tộc là trên hết, chiến thắng tất cả mọi thứ
Đây là điều mà mỗi người con người cháu đều phải ủng hộ.
Nhưng Vệ Từ không giống với người thường, những sự việc anh phải trải qua ở kiếp trước đã khiến anh cởi mở và phóng khoáng hơn rất nhiều so với người khác
Gia tộc và cô, bên nào quan trọng hơn? Điều này còn cần suy nghĩ sao? “Dĩ nhiên là chủ công.” Vệ Từ nhẹ nhàng mà kiên định đáp: “Trong lòng Từ, không một ai có thể chiếm vị trí quan trọng hơn chủ công.” Khương Bồng Cơ nhìn anh chằm chằm, thấp giọng nói: “Vậy thì Tử Hiếu có đồng ý trở thành cô thần bên cạnh ta không?”
Cô thần là thế nào?
Có nghĩa là làm một viễn thần bị cô lập, không ai giúp đỡ hoặc không được trọng dụng
Ngoài nghĩa này ra nó còn chỉ những người có phẩm hạnh, có chính kiến của bản thân, không theo đuổi danh lợi quyền thế mà đi nịnh nọt bợ đỡ người khác
Khương Bồng Cơ hỏi anh có đồng ý trở thành cổ thần bên cạnh có hay không, dụng ý đã rất rõ ràng
Lựa chọn cô, Vệ Từ phải cắt đứt mọi quan hệ với Vệ thị
Ngoài cô ra, Vệ Từ không thể nghe theo bất kỳ người nào khác.
Dĩ nhiên, câu hỏi còn có một hàm ý sâu xa hơn.
Vệ Từ mấp máy môi: “Chủ công, nếu như có một ngày, trời cao báo hiệu..
Hoàng đế không truyền ngôi, Hoàng Phủ sẽ thay thế, người có tin không?”
Khương Bồng Cơ nghe xong liền cau mày: “Trời cao báo hiệu? Báo hiệu thế nào?”
“Một hòn thiên thạch từ trên trời rơi xuống báo hiệu, trên thiên thạch có khắc chữ...”
Vệ Từ còn chưa dứt lời, anh đã thấy đáy mắt chủ công hiện lên ba chữ: “Huynh ngốc sao?”
“Thứ nhất, cho dù trên thiên thạch có khắc chữ, thì từ ngoài không gian bay đến bề mặt Trái đất, chữ kia đã sớm biến mất rồi
Thứ hai, thiên thạch là các hòn đá chữa cháy hết trong vũ trụ, là những mảnh vụn thoát khỏi quỹ đạo ban đầu và cũng là chất hỗn hợp trên bề mặt của những hành tinh khác, nên không thể nào có chữ trên đó.” Lời nói của Khương Bồng Cơ khiển Vệ Từ cảm thấy mơ hồ
Anh nghe hiểu từng chữ, nhưng khi kết hợp thành câu thì lại không hiểu gì cả, chủ công nhà anh còn nói: “Nếu như thật sự có viên thiên thạch khắc chữ Hoàng đế không truyền ngôi, Hoàng Phủ sẽ thay thế, thì chắc chắn là có người đang muốn chỉnh chết huynh rồi...”