Nhìn quả cầu nước trôi lơ lửng sau lưng Long Kiệt, ai nấy không nhịn được mà hít sâu một hơi khí lạnh. Mỗi một vị tu sĩ độ kiếp, trong kiếp vân đều có thể ngưng tụ một giọt Huyền Nguyên Trọng Thuỷ.
Thế mà nhìn Long Kiệt sau lưng xem?
Phải bao nhiêu tu sĩ độ kiếp mới hình thành được quả thuỷ cầu to lớn như vậy? Chí ít cũng phải mấy trăm ngàn người độ kiếp mới tích nổi đi! Một giọt nước đã nặng tới ngàn cân, như vậy quả thủy cầu kia trọng lượng là con số khó mà đếm được.
Biến cố bất ngờ khiến Thái Huy cũng khó mà lường trước. Phen này thật là ăn đồng bằng, ăn cát rồi!
Long Kiệt không cho đám người kịp trở tay, pháp chú loạn chuyển. Thuỷ cầu hoá thành một con thần long, há miệng lao thẳng tới vị trí Trần Lập. Thế hung hãn không ai cản nổi.
Tưởng chừng như Trần Lập phen này ắt phải biến thành thịt nát.
Nào ngờ, đạo thuỷ long ấy bắn tới tựa như gáo nước xối vào người, lại không khiến gã suy chuyển chút nào. Trần Lập thoáng ngẩn người, nhưng rất nhanh Băng Phách Đao trong tay hàn khí chợt thịnh vượng thêm mấy phần.
Nghe “Soạt” một tiếng, cánh tay phải Long Kiệt bị chém trúng, đông kết thành băng.
Long Kiệt kinh hãi không biết để đâu cho hết, quát lớn:
- Làm sao có thể? Sao ngươi chống lại được Huyền Nguyên Trọng Thuỷ!
Thái Huy đứng đầu bên kia, khuôn mặt vốn đang kinh ngạc bỗng dưng chuyển thành cười đểu, dường như mọi chuyện diễn ra đều nằm trong lòng bàn tay, đoạn cười khinh khỉnh nói:
- Thế nào! Bất ngờ hay không bất ngờ? Kinh hỷ hay không kinh hỷ?
Chỉ nghe, hắn bình tĩnh giải thích:
- Trần Lập đứng ở Hoá Quyền, mà Hoá Quyền thuộc Mộc khí. Ngũ hành tương khắc, Mộc khắc Thuỷ. Lại nói, hàn khí là ngũ hành Thuỷ Khí biến dị. Huyền Nguyên Trọng Thuỷ của ngươi, không những không thể khắc chế Trần Lập. Ngược lại bổ sung công kích cho hắn. Cái gọi là tự dời đá đập chân mình, không khác gì cái này đó vậy!
Long Kiệt giận quá, ánh mắt trừng lớn nhìn Thái Huy, miệng lắp ba lắp bắp hồi lâu mới rặn được một câu:
- Ngươi… ngươi giỏi lắm!
Ngay lúc đó, Quỳnh Nga bên này niệm chú đã xong, ngọn phi kiếm được yểm thêm pháp lực như mũi tên rời cung bắn thẳng tới.
Liêm Trinh trong ngũ hành chi khí thuộc âm hoả, Huyền Nguyên Trọng Thuỷ có thể ứng đối được. Bất quá, Long Kiệt ăn thua thiệt lần đầu không dám tiếp tục khinh thường. Quanh thân gã chẳng biết từ khi nào lân phiến nổi lên bao phủ toàn thân, đồng thời niệm pháp chú cho Huyền Nguyên Trọng Thuỷ rút về bảo hộ.
Nào ngờ, ngọn phi kiếm kia trên không trung xoay vần, không trực tiếp đâm thẳng vào mà bay loạn xung quanh. Từng dòng Huyền Nguyên Trọng Thuỷ như có thứ gì đó dẫn dắt, không theo điều khiển của Long Kiệt nữa. Hướng chuôi kiếm kéo dài thành từng đạo tia nước. Giây lát, bửu kiếm bằng một quỹ đạo khó nhìn thấu bằng mắt thường, chém tới cổ Long Kiệt.
Nghe “keng” một tiếng vang dội, ngọn phi kiếm bị đánh bật ra xa. Chỉ lưu lại trên cổ Long Kiệt một đạo ngấn trắng.
Long Kiệt tay trái sờ sờ cổ, khinh thường hừ nhẹ, nói:
- Không thể không thừa nhận, các ngươi khiến ta khá bất ngờ. Nhưng cũng chỉ tới đây mà thôi…
Nhưng gã còn chưa kịp nói hết câu, ngọn phi kiếm kia lại đằng không bay tới chém loạn. Phát ra từng tiếng “leng keng” chói tai.
Bất quá, Long Kiệt không biết dùng phương thức phòng thủ kiểu gì. Phi kiếm chém mấy trăm nhát lại không công phá nổi lớp da bên ngoài, chỉ lưu lại chi chít ngấn trắng.
Long Kiệt hừ nhẹ, đang định nói thêm mấy câu khinh thường suy giảm nhuệ khí đám người. Nhưng ánh mắt gã vừa liếc qua, lại thấy Thái Huy biểu hiện không hề hoảng hốt như tưởng tượng. Trong lòng gã lộp bộp mấy tiếng, bất chợt nổi lên dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên, Thái Huy cười khẽ, nói:
- Tiền bối là người xưa, có hay không biết Lưu Thuỷ Kiếm Tông người sáng lập là như thế nào tu thành chính quả, lực áp quần hùng?
Long Kiệt ánh mắt ngưng trọng, không dám trả lời cũng không dám có hành động gì. Từ lúc đám người bước vào trong này, Long Kiệt luôn luôn là kẻ chưởng khống thế cục. Nhưng chẳng biết từ bao giờ, kẻ nắm giữ thế cục trong tay lại trở thành thứ mà gã cho rằng là con kiến hôi.
Đường đường một vị Hoá Thần đại năng, ngay lúc này thật bị nho nhỏ một tên Kim Đan kỳ dọa sợ.
Chỉ nghe, Thái Huy lúc này nói tiếp:
- Lưu Thuỷ Kiếm Tông lão tổ, thuở thiếu thời đi du lịch qua Lưu Hà. Thấy cảnh dòng nước chảy xiết, một tảng đá lớn qua mấy trăm năm đều có thể bào mòn. Nhất thời đốn ngộ ra “Lưu Thuỷ Thạch Xuyên” kiếm pháp, từ đó sáng tạo nên Lưu Thủy Kiếm Tông. Sinh thời có một câu châm ngôn: “Thiên hạ không có phòng thủ nào là tuyệt đối, nước chảy thì đá mòn, cũng chính là đạo lý này vậy!”. Nay ta tặng lại câu nói này cho tiền bối.
Long Kiệt nghe xong thì biến sắc, vừa quay mặt lại thì chẳng biết từ khi nào ngọn phi kiếm của Quỳnh Nga lăng không bay tới. Vốn thanh kiếm này không mang khí thế khủng bố, không mang sát khí dọa người. Nhưng trên thân kiếm lại lấp lánh từng đạo hàn quang bức nhiếp tâm thần.
Trên thân gã lân phiến vốn bị phi kiếm chém chỉ lưu lại ngấn trắng, lúc này đây có vài đường ngấn đã mở ra khe hở. Tuy nhỏ, nhưng thực đã phá được lớp phòng thủ của hắn.
Long Kiệt giờ thật là sợ rồi. Trên mặt không giấu nổi vẻ luống cuống. Thân hình toan lùi về sau né tránh.
Thái Huy cười lạnh, quát:
- Muốn chạy! Hỏi qua ta chưa?
Lục Hợp Phá Quân trận từ lúc tạo dựng, Hoá Lộc, Hoá Quyền, Tham Lang, Thất Sát, Liêm Trinh đều đã động thủ. Chỉ duy nhất Thiên Tướng chưa hề làm gì. Mỗi âm thanh, tiếng nói của Thái Huy bây giờ, chẳng khác nào lưỡi đao mũi kiếm. Long Kiệt vừa nghe Thái Huy nói dứt câu, liền biết ngay sự tình không ổn.
Thiên Tướng trong ngũ hành thuộc dương thuỷ, Thái Huy bấm niệm pháp chú, hoá khí thành ấn. Huyền Nguyên Trọng Thuỷ hoàn toàn thoát khỏi chưởng khống của Long Kiệt, biến thành từng đạo dây xích quấn quanh người gã, không cho thoát khốn.
Một giọt nước nặng ngàn cân, lấy chân thân của Long Kiệt sợi xích này không có khả năng phong bế. Nhưng hắn hiện tại cơ thể lại là từ Yêu Đan huyễn hóa. Có tâm mà vô lực. Nếu ngay từ lúc Trần Lập tấn công, Long Kiệt không triệu hoán ra Huyền Nguyên Trọng Thuỷ. Thì bây giờ cũng không đến nỗi sa cơ thất thế như vậy. Có thể nói, mọi sự đều nằm trong tính toán của Thái Huy.
Quỳnh Nga ngón tay khẽ điểm, cắn răng đến bật cả máu, quát:
- Thức thứ hai, Thủy Trích Thiên Nhai. Lên!
Lời vừa dứt, phi kiếm xẹt qua như ánh sao, liên tiếp chém vào vết hở trên người Long Kiệt. Từng đạo kiếm quang sáng loá khắp cả căn phòng.
Liên tiếp nghe “Phập phập”, cơ thể Long Kiệt bị phi kiếm chẻ chia năm xẻ bảy. Bay tứ tung khắp nơi. Nhưng là, cơ thể này huyễn hóa từ Yêu Đan, cho dù chặt làm nhiều khúc. Chỉ không mấy thời gian sau sẽ tái tạo lại như thường.
Bất quá, Thái Huy cũng không trông đợi một kích này giết được đối phương. Từ khoảnh khắc Long Kiệt bẻ sừng rồng ném ra ngăn cản Tam Mệnh Toả. Hắn liền xác định một chuyện, Yêu Đan chính nằm ở vị trí nào đấy trong người Long Kiệt. Bởi chỉ có như thế, gã mới đủ pháp lực thi triển môn này thần thông.
Quả nhiên, khi cơ thể Long Kiệt chia năm xẻ bảy, bên phần vai phải của gã lấp lóa ánh sáng nhạt. Bằng mắt thường có thể thấy, đó là một viên bi màu đỏ, to chỉ tầm nắm tay. Thái Huy khóe miệng khẽ nhếch, quát:
- Yêu Đan đã hiện, không động thủ ngay còn đợi tới khi nào?
Không cần hắn nhắc nhở, Nguyên Phục đứng ở vị trí Thất Sát, sớm có chuẩn bị. Một chiêu "Hàn Ý Ngân Tinh" trong "Đoạn Hồn Thập Bát Thương" đã tụ lực từ lâu. Khi thấy Yêu Đan xuất hiện, mũi thương rung nhè nhẹ, phát ra âm thanh như sáo kêu.
Cái mạnh mẽ của Luyện Thể, chính là công thì tuyệt đối, thủ chắc như thái sơn. Hàn Ý Ngân Tinh chính là tụ hội tinh hoa của câu: “Nhất kích tất sát”. Một thương vừa ra, không khí xung quanh vặn vẹo như muốn vỡ nát.
Răng rắc mấy tiếng, Yêu Đan của tu sĩ đại năng Hóa Thần cứ như vậy bị một chiêu đâm nát.
Khác với nhân tộc tu sĩ, Yêu Tộc tu hành dựa vào hai thứ, một là nhục thân, hai là Yêu Đan. Long Kiệt bị phong ấn trong Ngục Tháp, nhục thân nằm dưới Tước Long Châm. Nên lấy Yêu Đan làm chất dẫn, chứa toàn thân pháp lực cùng thần hồn ngự bên trong đấy.
Mà Đoạn Hồn Thập Bát Thương của Nguyên Phục, chuyên thôn phệ thần hồn chi lực. Một kích Hàn Ý Ngân Tinh không những phá bỏ Yêu Đan, mà còn không ngừng hút lấy hút để thần hồn Long Kiệt. Quả là một mũi tên bắn trúng hai con chim đó vậy.
Nhưng con chim thứ hai hơi to một điểm, thần thức Hóa Thần đại năng nào phải một cái nhất khiếu bất thông Luyện Thể như Nguyên Phục có thể gánh chịu nổi?
Nguyên Phục rú thảm lên một tiếng, thần thức theo mũi thương truyền tới khiến đầu hắn căng ra như muốn nổ tung. Ăn no căng bụng mà chết thấy nhiều rồi, nhưng vỡ đầu vì thôn phệ thần hồn đây là lần đầu tiên.
Cái này cũng không thể trách hắn được, kiến thức cùng kinh nghiệm lịch duyệt không có. Làm sao biết trong này nguy hiểm chất chứa đâu? Hắn chỉ nghĩ dùng một kích mạnh nhất của mình, phá vỡ viên kia Yêu Đan. Nào ngờ bắt gà không được còn mất nắm thóc.
Lưu Ly Kinh dường như nhận biết thương pháp vừa rồi, trong bụng không khỏi tăng lên đề phòng, thầm nhủ:
- Kẻ này tu luyện Đoạn Hồn Thập Bát Thương, là cao thủ Thiên Ma Cốc đấy ư?
Mấy người còn lại sắc mặt cũng không tốt hơn bao nhiêu, Nguyên Phục nếu như vỡ đầu mà chết, ắt xảy ra thần hồn phong bạo. Khoảng cách quá gần, bọn hắn cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Giây lát, Thái Huy nhíu mày, thở dài nói:
- Long Kiệt đã chết, kết giới tan rã, không muốn chết mau rời khỏi đây.
Quỳnh Nga nhìn sang Ngân Linh, lo lắng hỏi:
- Tỷ tỷ chuyên về hồn tu, có hay không cách cứu hắn? Dù sao, chúng ta cũng qua chung hoạn nạn. Không thể thấy người chết mà không cứu.
Ngân Linh lắc đầu, đáp:
- Khó lắm, thần thức Hóa Thần đại năng… Nếu sư phụ ta ở đây còn có cơ may, chứ chỉ với tu vi như ta hiện tại không làm được.
Ngay khi đám người còn chần chừ, Nguyên Phục bất chợt ngừng kêu thảm, thân hình từ từ đứng dậy trước ánh mắt kinh ngạc của đám người.