Hệ Thống Này, Ta Không Cần!

Chương 61: Sinh Đạo Ma Tu.



Hệ thống này, ta không cần!



Nguyên Phục thoát khỏi hiểm cảnh quả là ngoài dự liệu của đám người.

Nên biết rằng, thần thức Hóa Thần đại năng là cỡ nào kinh khủng, cứ coi Ngọc Thiên Cuồng đoạt xá thất bại đấy là biết.

Nguyên Anh còn chưa được, chứ nói chi một cái nho nhỏ Luyện Thể không am hiểu hồn tu chi đạo.

Đang lúc mọi người kinh ngạc, Nguyên Phục từ từ đứng dậy, chợt nghe tiếng gió vù một cái, thân ảnh hắn chớp lóe liền biến mất tại chỗ.

Mọi người xung quanh thấy mắt hoa cả lên, chẳng biết từ khi nào mà Nguyên Phục đã vọt đến trước mặt Trần Lập. Hai người vốn cách xa nhau đến mấy mươi mươi trượng, vậy mà thoắt một cái đã tới nơi rồi.

Ngay cùng lúc, Nguyên Phục tay trái liền vươn ra, năm ngón tay cong lại chẳng khác chi móc sắt chộp thẳng vào ngực Trần Lập.

Biến cố bất ngờ không ai liệu trước được, Trần Lập lâm nguy không hoảng, Luyện Thể tu như bọn hắn giỏi nhất về khoản ứng biến. Mắt thấy trảo sắp chụp tới ngực mình, bộ pháp gã hơi chuyển, lùi về sau né tránh.

Đồng thời, một tay thi triển cầm nã thủ pháp chộp vào cổ tay trái Nguyên Phục.

Tay còn lại hóa thành Hổ trảo, vươn ra đánh vào huyệt Chương Môn ở bên sườn. Thế chiêu phản kích thật linh hoạt, nhưng bên trong đầy vẻ âm hiểm độc địa, thật không mấy ai hay được.

Nào ngờ, Nguyên Phục sắc mặt lạnh tanh bình tĩnh đứng đó, không tránh cũng không né.

Hữu chưởng của hắn lật lại, vung lên án ngữ huyệt Chương Môn, lòng bàn tay ngửa ra ngoài, linh lực phun trào. Tạo thành một bức tường chắn, bảo vệ mạn sườn. Thủ pháp cực kỳ xảo diệu.

Trần Lập hừ nhẹ, năm ngón tay bỗng dưng mọc ra vuốt sắc. Nghe “Phập” một tiếng, xuyên qua linh lực bảo hộ, đâm vào lòng bàn tay Nguyên Phục. Máu tươi phun ra ướt hết cả vạt áo. Cao thủ đối chiến, nhìn vào ứng biến. Trần Lập một chiêu này quá đột ngột, khó mà lường trước được.

Lúc này, ánh mắt Nguyên Phục bất chợt sáng lên, dường như lấy lại thanh minh.

Hắn vừa rồi sử dụng Đoạn Hồn Thập Bát Thương, thôn phệ quá nhiều thần thức Long Kiệt. Khi sắp nổ tung đầu đến nơi, bất đắc dĩ mới phải uỷ thác hệ thống tu luyện Bát Môn Nhập Hoá Diễn Ma Công.

Quả nhiên, cơn đau theo đó mà biến mất rất nhanh. Nhưng hắn không vì lấy đó làm mừng, bởi Nguyên Phục sợ một chuyện. Hệ thống thật sẽ mang cơ thể hắn, đi chặt đám người Quỳnh Nga.

Bát Môn Nhập Hoá Diễn Ma Công từ khi nâng cấp, đã không đơn giản là Luyện Thể công pháp nữa rồi. Thay vào đó, nó hội tụ thêm tinh hoa của Sinh Đạo nhất mạch cùng Hồn đạo nhất mạch.

Sinh Đạo thôn phệ "Tinh" cùng "Khí". Hồn Đạo hấp thu "Thần".

Tưởng chừng như phen này thật cụ đi chân lạnh toát.

Nhưng ngoài dự liệu, trong đầu hắn lúc đó lại vang lên một câu [Phát hiện Huyết Tâm Châu, hệ thống vì ngài thu hoạch.]

Huyết Tâm Châu!?

Đây chẳng phải là tinh hoa của Sinh Đạo nhất mạch hay sao?

Sinh Đạo - Thiên Ma Cốc, quan niệm cho rằng vạn vật có sinh ắt có tử, con người càng sống càng đến gần cái chết. Cái tên theo đó cũng vô dụng, nên mạch này từ cao đến thấp không một ai mang danh tự.

Bọn họ sinh hoạt quá mức cực đoan, tu hành cũng là thế. Lấy hung thú Thao Thiết mà thôi diễn thành công pháp tu hành, lấy Yêu Đan của Yêu Tộc mà sáng tạo ra Huyết Tâm Châu.

Viên châu này còn có thể coi là trái tim của Sinh Đạo tu sĩ. Trước đây ở Kiều Gia trang, hắn từng giết một cái nữ tu sinh đạo. Trái tim của nàng ta chính là Huyết Tâm Châu, cũng bị hệ thống thay hắn thôn phệ.

Nay nghe được âm thanh hệ thống nhắc nhở, Nguyên Phục không khỏi giật mình. Quanh đây có tu sĩ Sinh Đạo - Thiên Ma Cốc?

Hắn rất nhanh nhớ lại từng chi tiết mình bỏ qua, giây lát trong lòng không khỏi sợ hãi. Cái kia Trần Lập, có vấn đề!

Lúc hắn chạm vào lưng gã, có một cảm giác thèm khát khó cưỡng. Đây cũng không phải do đói, cũng không phải do hắn có sở thích biến thái. Mà cái này là ảnh hưởng của Bát Môn Nhập Hoá Diễn Ma Công. Mà từ khi tu luyện tới nay, chỉ có duy nhất Sinh Đạo Ma Tu mới khiến hắn có cảm giác như vậy.

Quả nhiên, hệ thống rất nhanh chứng thực suy đoán của hắn.

Nói thì lâu chứ mọi việc xảy ra chỉ trong chớp mắt, Nguyên Phục bị hệ thống điều khiển, thân pháp thi triển tiếp cận Trần Lập. Ý đồ muốn lấy Huyết Tâm Châu.

Bất quá suy cho cùng, hệ thống có lợi hại đến đâu âu cũng là vật chết, tư duy chiến đấu không bằng “Trần Lập” lão luyện được. Hiển nhiên mới chỉ qua hai ba chiêu liền ăn thua thiệt, lòng bàn tay Nguyên Phục bị móng vuốt đâm xuyên qua, máu tươi tràn ra nhỏ tí tách xuống mặt đất.

[Kiểm tra đến ngoại giới công kích, tự động tu luyện gián đoạn…]

Âm thanh hệ thống vừa dứt, Nguyên Phục lấy lại quyền khống chế thân thể.

Hữu chưởng hắn bóp lại, nghe “Rắc rắc” mấy tiếng, móng vuốt của “Trần Lập” đã gãy lìa. Đồng thời, Nguyên Phục trầm giọng nói:

- Sinh Đạo ma tu! Giấu cũng thật đủ sâu.

“Trần Lập” ngạc nhiên, a lên một tiếng, cười lạnh:

- A ha! Hay cho tên tiểu tử nhà ngươi, làm sao phát hiện?

Nguyên Phục đáp:

- Từ lúc chạm vào lưng ngươi, ta trong lòng đã nảy sinh cảm giác muốn thôn phệ. Thiên hạ này, cho ta cảm giác như vậy cũng chỉ có các ngươi Sinh Đạo đám biến thái.

“Trần Lập” ngạc nhiên, nhíu mày nói:

- Ngươi tu luyện Thao Thiết Diễn Ma Công? Không đúng, trên người ngươi không có khí tức của Huyết Tâm Châu. Kỳ lạ, kỳ lạ…

Đoạn gã cười lạnh, lại nói tiếp:

- Mà thôi, ta vốn định âm thầm nếm thử thân thể ngươi mỹ vị. Nếu đã bị phát hiện, cũng không ngại ăn cơm trước kẻng.

Nguyên Phục nghe xong rùng mình, lời nói uy hiếp mà cứ thấy quái quái ở điểm nào, chợt hỏi:

- Là Thiên Ma Cốc cử ngươi đến!

Sinh đạo nam tu lắc đầu, đáp:

- Ta nghe có kẻ dám ăn ta dự phòng lương thực, chạy trốn ẩn nấp trong Đại Uy. Vốn đến đây tìm kẻ đó báo thù, không ngờ lại gặp được tiểu tử nhà ngươi. Chính là ta thêm khẩu phần lương thực dự trữ vậy!

Nói rồi mười ngón tay của gã mọc lên vuốt sắc, vù vù mấy tiếng đã nhào đánh tới. Gã lòng sinh sát cơ, nên chiêu nào chiêu nấy đều đánh vào chỗ hiểm.

Nguyên Phục vừa giận vừa sợ, giận là đối phương coi hắn là đồ ăn, sợ là cái này Sinh Đạo ma tu thật là mẹ nó ghê tởm. Bất quá, cũng may Đoạn Ngọc Tình không tiết lộ hắn tên thật, cũng không chỉ rõ địa điểm cho đám Ma Tu này. Nên không biết cái kia nữ tu cũng chính là vào hắn trong bụng rồi.

Mắt thấy trảo pháp đối phương âm hiểm, bình thường công phu trảo pháp không có gì đặc biệt. Nhưng khi mọc thêm mười cái vuốt sắc thì lại là chuyện khác. Biết mình không thể tay không địch lại đối phương, Điểu Vân Phá Hồn Thương lại xuất hiện trên tay.

Nguyên Phục lùi lại một bước, vung thương phạt ngang một cái. Chính là chiêu Vũ Lộng Càn Khôn trong Đoạn Hồn Thập Bát Thương. Nam tu Sinh Đạo cười lạnh, vung tay gạt phăng đi. Nghe "keng" một tiếng vang dội, đầu thương bị đánh bật ra.

Nguyên Phục hai tay tê rần, tưởng chừng như vừa đánh vào thiết bản chứ không phải cánh tay con người. Kẻ này chẳng lẽ thân thể đã ghê gớm đến như thế rồi?

Mặc dù vừa rồi công phá không nổi phòng thủ đối phương, nhưng Đoạn Hồn Thập Bát Thương không chỉ đánh vào nhục thể. Cái gọi là Đoạn Hồn, cũng chính là tinh tuý trong môn thương pháp này vậy.

Quả nhiên, nam tu Sinh Đạo đỡ xong chiêu kia, ôm đầu kêu “A” một tiếng.

Nguyên Phục không dám chần chừ, bộ pháp xoay chuyển lại đâm về trước một thương. Mũi thương rung rinh, phát ra âm thanh như tiếng sáo.

Nam tu Sinh Đạo biết chiêu này ghê gớm tuyệt luân, Yêu Đan của tu sĩ Hóa Thần cũng đâm nát được. Chớ nói chi nhục thể của gã? Bèn vội lùi về sau né tránh phong mang, thân pháp nhanh nhẹn tới lạ kỳ, nhưng mũi thương vẫn theo sát không rời.

Giây lát biết mình lùi cũng không lùi được, gã liền há miệng phun ra một đám sương hồng.

Nguyên Phục biết đây là “Phí Vụ Hóa Huyết Sương”, trong lòng chợt sợ không dám tiếp tục cường công. Thân hình thoắt cái nhảy lùi về sau.



Từ lúc Nguyên Phục cùng Trần Lập động thủ, đám người Quỳnh Nga… còn tưởng hắn thật sự bị đoạt xá.

Đang định tiến lên hợp lực tru diệt, lại bị Thái Huy đứng ra ngăn cản. Chỉ nghe hắn nói:

- Xin các vị đạo hữu chớ động thủ, đây là Nguyên đại nhân ân oán. Không tiện tham gia vào.

Lưu Ly Kinh thân phận tôn quý, nếu là trước đây giao hảo với đám người thật ra chỉ là vì mục đích cá nhân. Nhưng qua một trận vừa rồi, hắn hiện tại sợ nhất chính trước mắt cái này Thái Huy. Ngân Linh cũng không khác là bao nhiêu, nữ nhân linh tính mách bảo. Nàng nếu tham dự trong đó, chín phần mười là oẳng.

Chỉ riêng Quỳnh Nga, vốn có lòng hảo cảm với Nguyên Phục, lo lắng hỏi:

- Làm sao ngươi xác định Nguyên Phục hắn không bị đoạt xá?

Thái Huy đáp:

- Ta không biết, các vị cứ coi sẽ rõ.

Quả thật, Thái Huy vốn cũng không có lòng tin Nguyên Phục sẽ tránh được đại năng đoạt xá. Nhưng khi thấy Nguyên Phục tấn công đầu tiên không ai khác là Trần Lập, hắn đã chắc chắn một chuyện. Nguyên Phục thật an toàn mười phần.

Bởi hắn biết, Nguyên Phục thân phận thật sự, cùng Trần Lập - Ma Cốc Sinh Đạo. Hơn nữa, Trần Lập đây chính là món quà mà hắn tặng cho Nguyên Phục.

Rất nhanh, hai người đã giao thủ qua mấy chiêu trảo pháp, rồi đứng nói chuyện với nhau.

Khi bốn người bên ngoài nghe hết được cuộc đối thoại, không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh.

Trần Lập thế mà lại là Sinh Đạo ma tu!?

Lúc này, ánh mắt bọn họ không khỏi liếc nhìn Thái Huy. Kẻ này tài tính toán, thiên hạ này khó ai sánh bằng!

Thái Huy cười nhẹ, thản nhiên nói:

- Các vị chớ nhìn tại hạ như vậy, cứ coi tiếp cuộc vui đi.

Đám người Ngân Linh, Quỳnh Nga, Lưu Ly Kinh không dám nói gì, trong lòng đều nảy sinh ý kiêng kỵ.

Giây lát, Nguyên Phục cùng Trần Lập lại tiếp tục giao thủ. Thương pháp, trảo pháp, bộ pháp, chưởng pháp… thi triển ra hoa hết cả mắt người nhìn.

Những người ở đây đều là đệ tử danh môn đại phái, hành tẩu tu tiên giới lâu vậy rồi nhưng chưa hề được tận mắt chứng kiến Luyện Thể tu sĩ đấu pháp. Dù sao, Luyện Thể tiền kỳ yếu kém, muốn luyện được tới nước này cũng là hiếm gặp trên đời.

Nên khi thấy hai người kia thi triển tuyệt học, linh lực tản mát ra bốn phía. Kình phong kêu vù vù trông thật lợi hại vô cùng, chiêu nào chiêu nấy đều nhằm đánh vào nơi hung hiểm.