Nguyên Phục cùng Sinh Đạo nam tu đấu pháp quấn thành một đoàn. Kình khí bắn ra bay loạn khắp nơi.
Hai người chuyên về Luyện Thể, linh lực chỉ tụ không tán, cành đánh càng hăng. Tựa như kẻ thù gặp nhau đỏ mắt, ngoan thoại cũng lười nhác nói. Chiêu chiêu đánh ra đều chí mạng.
Luyện Thể trên cơ bản có thể coi là nội công phiên bản tiến hoá 4.0. Nguyên Phục tuy mới bước vào Khí Hoá cảnh, nhưng kinh nghiệm chiến đấu là từ trong võ lâm phàm tục tích lũy đến hơn chục năm. Đâu phải dạng vừa!
Tu vi của hắn so Sinh Đạo nam tu kém một bậc, da thịt càng chưa đến mức đao thương bất nhập. Nhưng lâm trận ứng biến đã ăn sâu vào trong máu rồi.
Giây lát nghe tiếng ầm ầm chấn động, Tước Long Trận rung rinh mãnh liệt. Tựa như sắp sụp đổ đến nơi. Thái Huy nhíu mày, nói lớn:
- Nơi này trận pháp mất đi mục tiêu, sắp sụp đổ. Không ra nhanh chỉ còn con đường chết!
Nói rồi mặc kệ đám người, quay lưng chạy tuốt ra cửa. Ngân Linh không nói không rằng, cũng vội chạy theo. Lưu Ly Kinh thì nhìn xung quanh mảnh vỡ thân thể Long Kiệt, gã ta bị phá yêu đan. Nên không tái tạo được nhân hình nhục thân. Tìm tòi một hồi, rốt cuộc cũng thấy một nhẫn trữ vật. Y vội cuỗm lấy rồi chuồn nhanh khỏi Ngục Tháp.
Nói thì lâu chứ ba người kia hành động mượt mà trôi chảy, chớp cái đã vô tung vô ảnh. Chỉ lưu lại mỗi Quỳnh Nga, ánh mắt đánh sang nhìn hai người Nguyên Phục cùng Sinh Đạo nam tu đang giao chiến.
Nàng khẽ cắn môi, dường như vừa quyết định điều gì đó, hai tay bấm niệm pháp quyết nhanh thoăn thoắt. Thanh phi kiếm đang bay lơ lửng quanh người bỗng kêu vút một tiếng, nhắm thẳng vào hậu tâm gã Sinh Đạo nam tu mà bay tới thiệt lẹ.
Nào ngờ, gã Sinh Đạo nam tu tựa như mọc con mắt ở sau lưng, bàn tay vòng ra sau. Đúng lúc thanh kiếm sắp đâm vào hậu tâm, năm ngón tay gã chộp mạnh lấy, quát nhẹ:
- Muốn ám toán ta. Còn chưa đủ tuổi!
Nói dứt lời, làn da y nổi lên màu đen kim sắc, bàn tay như gọng kìm túm lấy đầu mũi kiếm. “Lưu Thuỷ Thạch Xuyên” kiếm pháp của Quỳnh Nga dựa một phần vào tốc độ bay của phi kiếm, một phần lại dựa vào yếu điểm kẻ địch mà tấn công.
Nay bị Sinh Đạo nam tu nắm lây không ngoe nguẩy được một chút nào, ấy là bị phá mất thế công rồi. Chợt nghe răng rắc mấy tiếng. Thanh phi kiếm đã bị y bóp nát, gãy thành mảnh vụn rơi lả tả xuống đất.
Quỳnh Nga bản mệnh pháp bảo bị hao tổn, phun ra một búng máu tươi. Sắc mặt trắng bệch một mảnh.
Cao thủ giao đấu kỵ nhất là phân tâm, Nguyên Phục chớp lấy cơ hội này. Hoá Địa Vi Kinh thân pháp lập tức thi triển, luồn qua đám Phí Vụ Hoá Huyết sương, thân ảnh như quỷ mị tiếp cận tới.
Hoá Địa Vi Kinh chính là biến đại địa thành nhà mình, đi lại tự do, tốc độ như gió. Chớp mắt một cái, hắn đã đứng cách Sinh Đạo nam tu không quá hai trượng khoảng cách. Một chiêu “Thần Long Xuất Hải” đâm thẳng vào ngực đối phương, linh lực quán chú vào đầu mũi thương khiến nó phát ra từng đợt âm thanh trầm muộn.
Sinh Đạo nam tu phản ứng cũng thật nhanh nhạy, hai môi chụm lại nghe “Phụt” một tiếng. Một vật nhỏ màu trắng, bằng cái lóng tay, bị y phun ra nhắm thẳng vào trán Nguyên Phục.
Đồng thời một tay còn lại mọc ra tấm khiên cốt, che lấy trước ngực.
Hai người khoảng cách quá ngắn, cộng thêm tu sĩ thực lực. Nào phải người bình thường đánh đấm đâu?
Vật nhỏ kia tựa như sao xa, xẹt qua như ánh chớp. Chăm chú nhìn kỹ lại, thì hoá ra đấy là một chiếc răng màu trắng ngà.
Nguyên Phục không nghĩ rằng đối phương ứng biến ghê gớm như thế. Trong giang hồ võ lâm, lúc đối chiến miệng ngậm ám khí không phải là không có. Nhưng lúc bắn ra uy lực cùng tốc độ nào có thể sánh bằng tu sĩ được?
Hắn né cũng né không kịp, giữa lúc mạng sống treo đầu sợi bún. Đầu Nguyên Phục khẽ nghiêng sang một bên, nghe “Phập” một tiếng. Chiếc răng bắn trúng một bên mắt trái, máu tươi trào ra chảy xuống như huyết lệ.
Nguyên Phục phế một bên mắt trái, không lùi lại phòng thủ, cũng không có kêu gào đau đớn. Trong lòng lửa giận càng tăng, tựa như núi lửa bộc phát.
Từng đạo linh lực trong đan điền vận chuyển toàn thân, đấy chính là khai mở cả tám cổng Bát Môn Nhập Hoá Diễn Ma Công.
Mũi thương của hắn đâm trúng khiên cốt, phát ra tiếng “Keng” vang dội.
Nhưng Nguyên Phục thế tiến công còn chưa dừng hẳn, hai tay cầm thương múa lên vun vút thành hàng nghìn đạo ngân quang, từ từ ép tới.
Trường thương đó dài gần hai thước, bây giờ múa lên, kết hợp với kỳ dị linh lực, uy lực bao trùm phải chín mười trượng chung quanh.
Giỏi thay nhất khí Phá Hồn Thương
Lửa nóng lò cao, nấu chảy xương,
Nung luyện ngàn năm trừ ma tính
Điểu reo gió lộng khắp muôn phương.
Đấy là bốn câu thơ về Điểu Vân Phá Hồn Thương. Bây giờ được Nguyên Phục vũ động lên, tiếng thương réo như chim kêu, kình phong ầm ầm như sóng dậy, quả nhiên ứng với Linh Bảo hiếm thấy trên đời.
Sinh Đạo nam tu sắc mắt nổi lên một tia kinh hãi, quát lớn:
- Thương này ghê gớm thật!
Nói rồi toàn thân làn da chuyển sang màu nâu sẫm. Bàn tay y sờ ra phía sau ót, ngón tay đâm sâu vào trong thịt. Nghe xoạt xoạt mấy tiếng, rút ra xương cột sống của chính mình. Nhất thời, trên tay nam tu sinh đạo nhiều thêm một cây kiếm cốt.
Quỳnh Nga đứng bên kia sắc mặt trắng bệch, phun ra một câu:
- Sinh Đạo - Kiếm Ly Cốt! Không tốt, hắn ta muốn liều mạng.
Nói rồi nàng muốn gắng gượng đứng lên đi trợ giúp, nhưng toàn thân chấn động như không còn hơi sức lảo đảo vài bước rồi ngã phịch xuống đất, đồng thời miệng liên tục nôn ra vài ngụm máu tươi, sắc mặt vàng như nghệ.
Nguyên Phục lúc này cũng chẳng để ý được nhiều như thế. Đối phương muốn hắn chết, hắn cũng muốn đối phương chết. Lửa giận trong lòng bây giờ khó mà kiềm chế được, thương pháp hung mãnh quật tới như muốn phát tiết.
Ầm ầm…
Lúc này, toà Tước Long Trận dần dần sụp đổ, hai bóng người bị bụi mù che khuất. Chỉ nghe tiếng binh khí va chạm nhau dữ dội không ngớt, liên miên bất tuyệt.
Quỳnh Nga một mặt lo lắng, cố tìm kiếm thân ảnh Nguyên Phục. Đột nhiên có người từ ngoài xồng xộc chạy vào, không phải Ngân Linh thì còn ai?
Chỉ thấy, Ngân Linh hoảng hốt chạy vào, thấy Quỳnh Nga trọng thương ngồi phệt trên đất mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, nói:
- Sư muội sao còn ở đây? Ta cùng hai người kia ra bên ngoài không thấy sư muội đi theo. Tâm thần hoảng hốt nên quay lại tìm.
Quỳnh Nga cảm kích đáp tạ một tiếng. Ánh mắt lại tìm tòi xung quanh.
Ngân Linh thấy nàng ta như vậy, khẽ thở dài một tiếng. Giây lát thấy mặt đất rung chuyển, Ngân Linh biến sắc, mặc kệ Quỳnh Nga có hay không đồng ý, tiến tới bế nàng lên chạy ra khỏi đại điện.
Hai người vừa rời khỏi, Tước Long Trận ầm vang một tiếng, chìm sâu vào trong lòng đất. Quỳnh Nga không nói một tiếng, ánh mắt trở nên vô thần.
Lưu Ly Kinh đứng một bên, chợt thở dài, lẩm bẩm:
- Đáng tiếc một Luyện Thể thiên tài.
Ngân Linh không nói, lấy hồ lô tu một hớp rượu. Trong bụng lại suy tính, nếu như thay mình làm đối thủ của một trong hai người kia. Không vận dụng Huyền Bảo, Liệu nàng có thể chống được bao nhiêu chiêu? Nghĩ một hồi, Ngân Linh mặt đỏ rần, dường như nàng thật không đỡ nổi một chiêu nào.
Thái Huy phong vân khinh đạm, hướng ba người chắp tay làm lễ, nói:
- Cảm tạ chư vị lần này đồng tâm hiệp lực. Nhưng cũng xin chư vị không nên tiết lộ chuyện hôm nay ra bên ngoài.
Lưu Ly Kinh đưa ra một cái nhẫn trữ vật, nói:
- Đây là nhẫn trữ vật của Long Kiệt. Mọi người có công cũng nên chia thưởng. Tại hạ nói trước, chỉ lấy Huyền Thiên Bảo Lục. Còn các bảo vật khác không cần.
Nói rồi vận một tia pháp lực, phá bỏ cấm chế. Trong nhẫn trữ vật đồ đạc bị y lôi hết ra bên ngoài, bày biện ngăn nắp trước mặt đám người.
Thế là Lưu Ly Kinh chọn Huyền Thiên Bảo Lục, Ngân Linh chọn một trăm vò Tiên Tửu. Quỳnh Nga miễn cưỡng lấy một thanh phi kiếm. Còn lại huy chương cùng linh thạch các thứ đều nhường cho Thái Huy.
Khi ai nấy chọn đồ xong cả, Lưu Ly Kinh mới nói:
- Gặp nhau đây cũng coi như là hữu duyên, không biết Thái Huy đạo hữu tiếp theo có suy tính gì?
Trong mắt đám người, Thái Huy bây giờ chính là kẻ ghê gớm nhất. Một bàn tính toán, đến Hoá Thần cũng phải nuốt hận. Hai cái Ma Đạo tu sĩ thủ túc tương tàn. Chính là trời sinh Mưu Thần Quỷ Toán đó vậy!
Thái Huy cười cười, đáp:
- Tại hạ ở đây đợi Nguyên Phục đại nhân. Chư vị nếu có việc cứ xin đi trước, thứ cho không tiễn.
Quỳnh Nga đang ngẩn người, bỗng dưng ánh mắt phát sáng, hỏi:
- Hắn không có chết?
Thái Huy ậm ừ, gật đầu coi như đồng ý.
Lưu Ly Kinh nhíu mày, hỏi ngược lại:
- Thứ cho tại hạ nhiều lời, Nguyên Phục xuất thân rất có thể là Ma Đạo Thiên Ma Cốc. Tuy Đại Uy cùng Thiên Ma Cốc không tính có thù oán gì, nhưng hắn nhập Cẩm Y Vệ phò tá Hoàng Tử. Phải chăng là nội gián?
Thái Huy lắc đầu, nói:
- Không phải nội gián.
Dứt lời, Thái Huy không biết lấy từ đâu ra một tấm lệnh bài. Nhìn giống như gỗ, một mặt ghi chữ Thiên, mặt khác ghi chữ Cơ.
Lưu Ly Kinh vừa thấy lệnh bài, ánh mắt trợn lên đầy kinh hãi, chắp tay hành lễ, cung kính nói:
- Thiên Cơ lệnh, đây là Thiên Cơ lệnh.
Ngân Linh cùng Quỳnh Nga không hiểu Thiên Cơ lệnh là ý gì. Nhưng thấy dáng vẻ thất thố của Lưu Ly Kinh cũng lấy làm hiếu kỳ.
Chỉ nghe, Thái Huy nói:
- Thiên hạ không có cái ác nào là tuyệt đối, càng không có cái thiện nào là hoàn mỹ. Ai thiện ai ác, dựa vào cái gì để quyết định?
Lưu Ly Kinh á khẩu, đúng thật không biết trả lời ra làm sao.
Thái Huy cười nhẹ, lại nói:
- Thôi được rồi, các vị cứ đi trước đi. Chuyện ngày hôm nay giấu ở trong bụng là được rồi. Cũng chẳng cần thề thốt làm gì cả. Nhân phẩm các vị ta vẫn tin tưởng được.
Lưu Ly Kinh, Ngân Linh, Quỳnh Nga đồng thời cúi người đáp tạ, nói:
- Nếu vậy chúng tại hạ xin cáo lui. Chuyện ngày hôm nay quyết không để lộ ra bên ngoài. Nhưng ơn cứu mạng vẫn tính một cái, nếu có gì cần trợ giúp. Đạo hữu chỉ cần báo một tiếng, nguy hiểm tới đâu cũng không từ.
Nói dứt lời liền quay người rời đi. Quỳnh Nga lưu luyến nhìn Tước Long Trận thêm một hồi, mãi lâu sau mới rời khỏi.