Lại nói, Nguyên Phục lúc này đang ngồi trong phủ doanh. Bỗng nhiên cảm thấy tâm huyết dâng trào, trong lòng hồi hộp bứt rứt chẳng yên.
Ngay khi đó, một đầu sợi chỉ màu đỏ từ bên ngoài bắn vút vào thật mau, nhằm ngay giữa trán hắn.
Một mắt bên của Nguyên Phục là Huyết Ma Nhãn lấy từ Sinh Đạo Ma Tu. Có thể nhìn thấu thiên hạ này vật quỷ dị, sợi dây màu đỏ tốc độ có nhanh đi chăng nữa nhưng làm sao thoát nổi ánh mắt đó?
Nào ngờ, sợi chỉ đỏ cách trán chưa tới mấy tấc, Nguyên Phục hai tai đột nhiên ong ong kêu, tựa như bị ai gõ kẻng cạnh bên. Một cơn đau bất chợt ập đến, hắn ôm đầu la lên một tiếng “Ôi chao!”. Đoạn chỉ đỏ thế bay không dừng, cắm thẳng vào ngay giữa trán.
Nguyên Phục hoảng hốt, trong bụng liền nghĩ ngay có kẻ tới ám toán mình. Trường thương xuất hiện bên tay, ánh sáng bạc lấp loá, ngọn thương hóa thành ánh chớp vung lên một vòng quanh thân. Vừa bảo vệ trên dưới thân thể, lại thừa dịp đó hòng cắt đứt sợi chỉ kia.
Nhưng cho dù hắn sử bao nhiêu lực, dùng bao nhiêu thủ đoạn, lại chẳng hề chạm tới sợi chỉ chút nào, cứ như đó là vật vô hình vậy. Quả thực mười phần quỷ dị!
Nguyên Phục cầm thương mà đứng, trong đầu suy nghĩ loạn chuyển. Hắn từ khi xuất đạo đến nay chưa gặp tình huống này bao giờ.
Bất chợt, Nguyên Phục nhớ tới một chuyện, hắn từng đọc qua cổ thư nói về Quỷ Tộc trong phủ Bát Hoàng Tử, mắt thấy chuyện quỷ dị này liền liên tưởng tới “Chú Quỷ Thuật”. Hắn vội lục lại trí nhớ, đoán rằng đây là một loại liên quan tới trù yểm hồn phách.
Nghĩ thế, Nguyên Phục liền thử kiểm tra. Một tay đưa lên che đi con mắt Huyết Ma Nhãn. Quả nhiên, mắt thường không thể trông thấy sợi chỉ đỏ. Đoạn lại thử dùng ba loại dị hoả cùng tâm hỏa hơ phía dưới, nhưng chẳng thấy suy chuyển mảy may chút nào.
Quả nhiên, là “Trù Chú Chi Pháp” không sai được.
Thường nói: “Hồn nóng phách lạnh, hồn động phách tĩnh, có thể lấy hồn giữ phách thì phách nhờ được giữ nên tĩnh. Phách lấy hồn mà có công việc. Cái nóng của hồn sinh ra sảng khoái, cái lạnh của phách sinh ra ấm áp. Hai thứ không rời nhau nên cái dương đó không nóng, cái âm đó không trệ thì đạt được hài hòa.”
Cái lúc tâm thần hắn bứt rứt không yên, đấy là dấu hiệu của việc hồn bị người ta giam cầm.
Nguyên Phục nhíu mày, ngoại trừ cây hồn đăng mình đốt lên khi gia nhập Thiên Ma Cốc, thì không có thời điểm nào khác mà hồn của hắn rời xa cơ thể.
Hiển nhiên, Thiên Ma Cốc đây là đang muốn trù yểm hắn. Chẳng lẽ hai huynh đệ Cẩm Gia? Nhưng nhìn kỹ lại phía đuôi sợi chỉ, thì không phải hướng của Thiên Ma Cốc.
Nguyên Phục nghĩ mãi mà không ra vấn đề, bèn gọi Ngũ Hoè vào phủ, nói rằng:
- Ngươi có am hiểu về trù thuật chi pháp của Quỷ Tộc hay chăng?
Ngũ Hoè đáp:
- Trước đây thuộc hạ từng có giao thủ qua với bọn chúng, không biết thi pháp nhưng lại nghiên cứu rất sâu.
Nguyên Phục “Ồ” lên một tiếng, lại nói:
- Ta bây giờ bị người khác trù yểm, chú pháp này hình thành một sợi dây đỏ, nối thẳng vào mi tâm của ta. Đấy là loại nào? Dùng cách nào để phá?
Ngũ Hoè nghe giọng điệu của Nguyên Phục hết sức bình tĩnh, nói tới bị kẻ khác trù yểm bản thân mà cứ như không phải chuyện ghê gớm lắm. Một là không biết tới sự lợi hại của chú pháp này, hoặc là sớm đã coi nhẹ sinh tử.
Ngũ Hoè thiên về trường hợp thứ hai hơn, vì dù sao Nguyên Phục xuất thân là Ma Đạo làm sao không biết Trù Chú Chi Pháp? Lại nói, Nguyên Phục phản bội Ma Cốc, chắc cũng đã xác định bản thân không sống thọ, sao chỉ vì chút chú thuật này mà sợ hãi đâu?
Nghĩ thế, Ngũ Hoè bèn nói:
- Nếu thuộc hạ đoán không nhầm, đấy là Câu Hồn Thuật của Quỷ Tộc. Lấy một sợi hồn mà hiến tế, thông qua đó trù yểm địch nhân. Sợi chỉ đỏ mà đại nhân nói tới, chính là Câu Hồn Tơ. Không quá mười ngày, kẻ bị trù ắt phải hồn xiêu phách lạc, một thân đạo hạnh đổ sông đổ bể.
Dừng lại một chút, y nói thêm:
- Nếu thuộc hạ đoán không nhầm, ngài trước đây gia nhập Thiên Ma Cốc đốt lên hồn đăng là lấy sợi Thai Quang. Nay bị kẻ dùng nó mà trù yểm đi?
Nguyên Phục gật đầu, bụng lại tự nhủ: “Kẻ này có tài suy luận, trước đây trong Ngục Tháp tài trí cũng thuộc dạng mưu thần quỷ toán. Để hắn đoán thử xem, đôi khi phá được thế hung hiểm này cũng không chừng.”
Nghĩ vậy, Nguyên Phục hướng Ngũ Hoè hỏi:
- Đúng như lời ngươi nói, chỉ có điều hướng của sợi chỉ này không phải từ Thiên Ma Cốc. Mà là phía Đông Bắc, ta không nhìn thấy phía cuối ở chỗ nào. Vậy, ngươi thử đoán xem ai là người trù yểm ta?
Ngũ Hoè vuốt cằm suy nghĩ một hồi, cuối cùng nói:
- Phía Đông Bắc cách đây một ngàn dặm là Bà Giang Khẩu, sau trận chiến ở biên giới Nam Châu. Tam Hoàng Tử cùng tàn binh chạy về đó đóng quân. Trùng hợp thay Câu Hồn Tơ lại cùng hướng đó. Chỉ có điều, trong những thuộc hạ của Lý Công Minh không ai có tài Trù Chú chi pháp cả.
Bất chợt, Ngũ Hoè biến sắc, lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ kẻ tới là Bùi Diệp? Diệt Thế Chân Quân?
Y vội quỳ xuống, khẩn cấp nói:
- Không xong rồi, nếu thuộc hạ đoán không lầm, kẻ trù yểm đại nhân chính là Diệt Thế Chân Quân. Người này cùng Bùi Hưng là huynh đệ ruột, cực am hiểu về Chú pháp của Quỷ Tộc. Câu Hồn Thuật này là do gã thi triển không thể sai được…
Nguyên Phục ở trận chiến kia tới chậm nên không biết trong hai người mình giết có thân thế như vậy. Mà dù biết đi chăng nữa hắn cũng sẽ không hạ thủ lưu tình. Ma Đạo là vậy, mềm lòng chính là hoạ sát thân.
Lời Ngũ Hoè còn chưa nói hết, thì bên ngoài có người vào báo:
- Phía Tam Hoàng Tử cho người đem thư đến.
Nguyên Phục do dự chốc lát, sau cũng truyền mời vào. Quân binh vào trước cửa phủ trình lên, người hầu đón lấy rồi đem vào.
Nguyên Phục cầm lấy, toan mở ra thì chợt nhớ tới chuyện trong Ngục Tháp. Bèn gọi gã người hầu mở thư ra đọc.
Khi gã hầu mở ra thì không có gì nguy hiểm, chỉ nghe trong thư viết như sau:
"Thống Soái Diệt Thế chân quân, đệ thơ cho Quân Sư Nguyên Phục được rõ.
Lời xưa nói: Đạo làm con thì nên hiểu biết Hiếu, Trung, Lễ, Nghĩa.
Bát Hoàng Tử - Lý Công Thăng là dòng dõi Tiên Hoàng. Vậy mà ngày Tiên Hoàng băng hà lại không có mặt đưa tang, ấy là mất hết lòng Hiếu.
Được phong làm Thái Bình Vương mà tâm không hướng về đất nước, dấy binh làm phản, khiến bốn bề chiến hỏa liên miên, ấy là chẳng có lòng Trung.
Công Minh Vương hướng tới hỏi tội, sao không chịu dập đầu nhận lỗi mà xua binh phản kháng, mất hết Lễ Nghĩa. Thử hỏi trên đời này còn ai như thế hay chăng?
Nay Minh Vương mời ta hạ sơn, trừ các ngươi ung nhọt. Nhưng ta niệm tình đạo hữu một phen, tại hướng Đông Bắc có hạ một toà trận đồ, lại sai người đi trình chiến thư. Phải định ngày giao công cho biết ai thắng bại.”
Nguyên Phục nghe xong thì giận quá, đập bàn nghe cái sầm, quát:
- Hay cho một tên Ma Đạo mà cũng dám nói tới Trung Hiếu Lễ Nghĩa sao? Nực cười quá thay.
Đám người hầu đứng bên cạnh bị hù dọa hãi run, quỳ mọp xuống đất hết cả.
Ngũ Hoè lẩm bẩm:
- Quả nhiên không ngoài dự đoán, người thi pháp chính Diệt Thế Chân Quân rồi. Phen này thật nguy hiểm.
Nguyên Phục không đáp, cầm bút lên lật mặt bên kia bức thư ghi lên:
- Ma Đạo một phương mà cũng dám đề tới Trung Hiếu Lễ Nghĩa. Ta có sợ chi tụi bay, ngày mai sẽ dẫn người tới phá trận.
Viết xong rồi ném thư sang cho người hầu, bảo:
- Cho người gửi thư này tới Bà Giang Khẩu.
Người hầu đón lấy rồi cấp tốc chạy ra ngoài.
Đợi khi bên trong chỉ còn hai người, Ngũ Hoè mới nói:
- Sao đại nhân nông nổi mà đáp ứng bọn nó sớm thế?
Nguyên Phục không đáp mà hỏi ngược lại:
- Câu Hồn Thuật này phá dễ hay khó?
Ngũ Hoè đáp:
- Phá thì dễ lắm, ngài có thể thấy được sợi Câu Hồn Tơ, lần theo nó mà tìm pháp đài. Nhập Thai Quang vào tam hồn ấy là phá được rồi.
Nguyên Phục cười khẩy, đáp lại:
- Vậy pháp đài phá dễ như thế, bọn chúng chẳng phải kẻ ngu mà không giấu trong đại trận. Trận pháp thiên hạ, thiện về công thì không thể tiến, thiện về thủ thì không thể di. Câu Hồn Đài chắc chắn ở trong trận pháp không sai được.
Ngũ Hoè nghe rồi cũng thấy có lý, không tiếp tục khuyên nhủ. Đoạn lui ra chuẩn bị binh mã ứng chiến.
Ngay ngày hôm sau y như chiến thơ, Nguyên Phục nổi trống nhóm họp chư tướng, phát binh dẫn theo ba mươi vạn đại quân tới trước Bà Giang Khẩu. Trên đường đi quân binh nghiêm cẩn, giáo gươm chơm chởm, cờ bay phấp phới, tiếng chân người vang dội cả một góc trời.
Phía bên này Bùi Diệp hay tin, hiệu triệu binh mã ra ứng tiếp. Vừa trông thấy quang cảnh trước mắt không tự nhủ được mà lẩm bẩm:
- Trước kia ta hay tin Bùi Hưng chết về tay Nguyên Phục, cứ ngỡ hắn chỉ là kẻ thiên tài tu đạo. Không ngờ tài dụng binh cũng thật mười phần ghê gớm.
Khi hai quân cách nhau độ một dặm, Nguyên Phục truyền Ngũ Hoè chỉnh đốn quân mã. Ngũ Hoè tuân lệnh, phất cờ nổi trống. Tức thì ba mươi vạn đại quân ầm ầm di chuyển, trước sau mấy vạn người mà không hề rối loạn hàng ngũ.
Quả nhiên là:
Rực rỡ cờ hồng tựa sóng xao
Tinh binh nghiêm chỉnh lộ anh hào
Ba quân vạn người mà như một
Thỏa sức tung hoành có làm sao?
Ngũ Hoè dạy quân bày Lục Hợp Phá Quân Trận, ba mươi vạn binh mã chia làm thành sáu đạo. Quân thế ngợp trời, khắp nơi nơi tràn đầy huyết khí.
Bùi Diệp cùng mấy người thấy vậy cũng hãi hùng, không dám có chút manh động. Quân Trận khác với Trận Pháp của tu tiên gia, tiến có thể công, lùi có thể thủ. Lấy số đông mà kết thành sức mạnh, đấy gọi là đồng tâm hiệp lực.
Mắt thấy đứng giữa ba quân có một người nam tử ngự không mà đứng, trên thân khoác một bộ hắc bào, tay cầm trường thương. Không ai khác chính là Nguyên Phục.
Bùi Diệp cười lớn, nói rằng:
- Bên kia phải chăng là Nguyên Phục đó ư? Tại hạ Bùi Diệp hân hạnh được gặp.
Giọng của y không lớn, nhưng giữa mấy mươi vạn binh mã ai nấy đều nghe rõ mồn một.
Nguyên Phục đáp lễ, nói:
- Đúng thế, không biết các hạ phải chăng là Diệt Thế Chân Quân đó ư?
Bùi Diệp khinh khỉnh cười, đáp:
- Đã nghe tới tên ta, sao không chịu quy hàng?
Nguyên Phục đáp:
- Đạo bất đồng tương bất vi mưu, ta và ngài mục đích khác nhau, lại phò khác chủ. Sao lại có thể vì chút sợ hãi mà quy hàng?
Bùi Diệp lại nói:
- Thường nghe rằng: Đạo làm con thì không được bỏ qua Hiếu, Nghĩa. Đạo làm tôi thì không được quên Trung, Lễ, Tín. Trước đây Tiên Hoàng đối xử với Bát Hoàng Tử - Lý Công Thăng không hề bội bạc; Tam Hoàng Tử lấy hết lòng thiện mà đối đãi y. Vậy mà giờ đây Tiên Hoàng băng hà, chư vị hoàng tử trừ Lý Công Minh thì không có ai tới viếng. Xét về tình thì Bát Hoàng tử bội tình bạc nghĩa, xét về lý thì không giữ được đạo làm tôi. Nay Tam Hoàng Tử hận kẻ như thế, mang binh vấn tội. Lý Công Thăng lại chẳng kiêng quốc pháp, dám nghịch lại thiên oai, dấy quân phản kháng, chẳng vị lòng trung. Dầu cho lôi ra bằm da xẻ thịt tội ấy chưa đền. Còn ngươi là kẻ tu hành, nên lấy đạo của mình mà mưu cầu Trường Sinh mới đúng lẽ. Sao lại dám cùng một kẻ như Lý Công Thăng bầu bạn. Thôi ta nhủ mi này, mau đem đầu Lý Công Thăng tới đây ta còn suy tính lưu mi một mạng. Chứ nếu không ta đánh cho hồn phách về trời, đạo hạnh tan nát trở về con số không!