Hệ Thống Này, Ta Không Cần!

Chương 90: Nhập Trận.



Nguyên Phục đằng không mà đi, chỉ để lại một cuốn trục nhỏ ghi lại ba kế sách. Mục tiêu lần này của hắn là quan sát trận đồ, hòng tìm ra điểm yếu. Nếu như quả thực không may bị đại trận giam cầm, Ngũ Hòe có thể lựa theo một trong ba kế sách đó mà làm theo. Đảm bảo quân binh không bị rắn mất đầu mà đại loạn.

Ngũ Hòe là một kẻ thông minh, nhưng đó là chỉ xét trên phương diện bày quân đánh trận. Còn nói về tính toán kế sách thì chưa hẳn đã bằng một kẻ tiếp thu nền văn hóa hiện đại như Nguyên Phục được?

Kế sách lưu lại của hắn chỉ nhắc tới ba điểm quan trọng nhất, một là đảm bảo an toàn của Lý Công Thăng. Thường nói, chỉ cần lưu lại núi xanh sợ gì không có củi đốt? Thua keo này bày keo khác. Bát Hoàng Tử còn sống thì còn có cơ hội.

Thứ hai, vận dụng nhân mạch hỗ trợ. Hắn cùng Ngũ Hòe trong Luyện Ngục cứu được truyền nhân của ba đại giáo phái là Lưu Thủy Kiếm Tông, Ngọc Nữ Túy Đỉnh, cùng Thông Thiên Giáo. Bọn họ từng hứa sẽ báo ơn, đây chính là lúc vận dụng mối quan hệ này. Kéo ba đại giáo phái vào cuộc.

Cuối cùng cũng điều trọng yếu nhất, chính là phản kích, trước phòng thủ sau phản công. Chính là ý này đó vậy!

Tứ Linh Tượng Trận, một loại sát trận không thua kém gì Tứ Hung Tượng Trận. Một bản trận đồ của Tống Quân mà Nguyên Phục lấy được. Nay lưu lại cho Ngũ Hòe làm hậu thủ, chỉ cần Nguyên Phục lấy lại được sợi hồn Thai Quang lập tức lên kế dụ địch khiến quần Ma sa trận. Có đi mà không có về!

Đây lại nói, Nguyên Phục bay tới sát hung trận. Hắn cũng chẳng phải muốn thể hiện hay làm anh hùng gì cả. Đơn giản, chỉ muốn quan sát kỹ càng một phen. Nếu như cử thám báo đi thì Nguyên Phục không yên lòng được, dù sao trong đám người thì cũng chỉ có mình hắn am hiểu chút trận pháp.

Thường nói, trận pháp thiện về công phạt thì không thể tiến, thiện về phòng thủ thì không thể di. Nói ngắn gọn hơn, trận pháp chính là cố định. Vậy nên Nguyên Phục mới an tâm không sợ hãi.

Tới gần rạng sáng, hắn đứng cách Tứ Hung Tượng Trận chẳng xa. Dùng con mắt Huyết Ma Nhãn tìm tòi hư thực. Quả nhiên như lời gã thám báo, khắp bốn hướng trận đồ đều dựng cổng lớn, mỗi cổng tứ ngự một tôn hung thú vô cùng dữ tợn.

Khi nhìn kỹ hơn, Nguyên Phục bất giác giật mình hoảng sợ. Bởi hắn biết, bốn con hung thú này chính là Tứ Đại Hung Thú: Đào Ngột, Cùng Kỳ, Hỗn Độn, và Thao Thiết.

Điều kinh dị hơn, xung quanh trận pháp bị bao phủ bởi oán khí, nó tạo thành từng đợt hắc khí bao trùm toàn bộ phương viên trận pháp. Hung trận này mặt chính hướng về phía Tây, hút hết nghiệt lực. Dùng oán khí mà dựng nên oán linh. Đây không phải chân chính Hung Thú nhưng lại đáng sợ hơn gấp nhiều lần.

Nguyên Phục nhíu mày, đứng bên ngoài này khó có thể quan sát hết được. Muốn phá trận pháp, đầu tiên phải phá được mắt trận. Hắn bị Câu Hồn Thuật ám lên người, có thể xác định được vị trí Câu Hồn Đài.

Thuật này quỷ dị tuyệt luân, nhưng cũng có điểm yếu trí mạng. Một khi hồn đài bị phá thì thuật cũng theo đó mà giải khai. Vậy nên kẻ thi thuật phải đặt Câu Hồn Đài ở vị trí an toàn nhất. Rất có thể chung một chỗ cùng mắt trận.

Nghĩ thế, hắn cắn răng sử ẩn thân thuật lần mò vào trận pháp xem thử. Trận pháp bình thời sẽ không ở trong trạng thái kích hoạt, oán khí dù nhiều nhưng cũng phải có giới hạn. Bùi Diệp cũng không thể suốt ngày túc trực trong trận pháp chờ hắn.

Nghĩ thế, Nguyên Phục đánh liều một phen, theo hướng sợi đỏ thông với Câu Hồn Đài đi vào bên trong.

Vừa bước qua biên giới pháp trận, một luồng khí lạnh chạy từ đỉnh đầu tới sống lưng, tựa như có hàng ngàn ánh mắt dõi theo. Nguyên Phục không dám quay đầu nhìn, thân ảnh vọt vào bên trong thật nhanh. Đi được một quãng bỗng thấy xa xa có một đài cao, mặt đài hướng Tây, phía trên cắm bốn lá cờ phân biệt từng phương hướng. Nhìn kỹ lại, trên mỗi lá đều có họa hình Hung Thú dữ tợn.

Phía dưới đài có một loạt thân ảnh đang đứng, tổng cộng có ba mươi sáu người, bao quanh lấy đài cao. Bọn này tu vi chỉ mới Trúc Cơ, nhưng dáng vẻ kỳ lạ. Ai nấy đều để tóc xõa dài, miệng phát ra âm thanh kỳ lạ, tựa như bị quỷ nhập vào người.

Nguyên Phục lông tóc dựng đứng, hắn đọc qua Trận Pháp Giản Lược cướp được từ Tống Quân có từng nhắc qua chuyện này. Đây là Nghiệt Nô, chuyên thủ hộ pháp đài. Loại Nghiệt Nô này phương cách tạo ra vô cùng tàn nhẫn, dùng oán khí tiêm nhiễm vào linh hồn khiến một kẻ bình thường trở thành Âm Thi. Tựa như pháp thuật Thi Đạo nhất mạch của Thiên Ma Cốc.

Nguyên Phục mặc dù thấy sợi chỉ đỏ nối liền với ngọn tháp kia, nhưng không dám tiếp cận gần. Âm Thi tạo thành từ Oán Sát, cực kỳ nhạy cảm với Dương khí của người sống. Hơn nữa đừng nhìn mấy kẻ kia tu vi chỉ Trúc Cơ mà khinh thường. Đấy chỉ là tu vi lúc còn sống của bọn họ, bây giờ là Âm Thi thì không chỉ pháp lực mà thể chất đều khác người thường. Khó có thể lường trước được.

Đang trầm tư suy nghĩ, chợt không gian xung quanh trầm xuống, thiên địa biến sắc, một giọng nói lạnh lùng vang vọng khắp nơi:

- Nguyên Phục sa trận rồi!

Lập tức bốn phương tiếng nói ầm ầm truyền tới không dứt:

- Nguyên Phục sa trận rồi! Nguyên Phục sa trận rồi!

Nguyên Phục hãi nhiên, vội lấy từ trong giới chỉ ra binh khí phòng thân. Ánh mắt hắn trợn lên, cảnh giác nhìn xung quanh.

Hung trận ù ù khởi động, chẳng khác nào bốn con hung thú trở mình tỉnh lại sau giấc ngủ dài. Nhất thời phương viên trận pháp không gian đặc quánh lại, từ ngoài nhìn vào chẳng thấy gì bên trong.

Nguyên Phục không dám đợi một chỗ quá lâu, cầm theo trường thương nhắm đại một hướng mà bay đi. Vì trong này không gian bị bóp méo, chẳng thể phân biệt được đông tây nam bắc.

Vừa bay được một quãng thì thấy trước mắt có cánh cổng lớn, chẳng biết làm từ chất liệu chi. Chỉ thấy trên cổng treo cây rìu, bên cạnh có biển đề ba chữ "Trảm Tiên Môn". Dưới cổng có năm ngàn binh mã, ai nấy đều đeo mặt nạ quỷ, trông cảnh tượng ghê rợn cực kỳ.

Đúng lúc đó, một thân ảnh ngự không bước tới trầm giọng quát:

- Nguyên Phục! Giờ chết của mi đã điểm, còn không mau mau chịu chết.

Nguyên Phục ngẩng lên, thấy kẻ tới thân cao tám thước, tướng mạo hung tợn, mắt tròn như hổ phách, lòng đen pha chút đỏ sắc. Thân trên của gã để trần, vai trái xăm Thanh Long, vai phải hình Bạch Hổ, Ngưu Đầu trước ngực. Không phải Tử Khuê thì còn ai vào đây?

Hắn liền cười lạnh nói:

- Bại tướng dưới tay còn dám to miệng như thế.

Tư Khuê không thèm nhiều lời, hai tay bắt ấn miệng niệm pháp chú, ngón tay chỉ xuống. Ngay tức thì, cây Chân Cương treo trên cổng Trảm Tiên ù ù chuyển động, bay vút lên xoay vần trên cao rồi trảm xuống thật mau.

Nguyên Phục chẳng hề sợ hãi, huy động trường thương đón đỡ. Nào ngờ Cây Chân Cương như trọng sơn ầm ầm đè tới, khác xa so với lần trước hắn cùng Tử Khuê giao đấu. Tiếng binh khí chạm nhau phát ra âm hưởng chói tai, kèm với đó là muôn vàn oán niệm như khói đen ùa ra vây lấy Nguyên Phục.

Đây chính là Hộ Khí hung trận, được muôn phương trận pháp quán chú Oán Lực cùng Nghiệt Lực. Đã vượt qua đẳng cấp Linh Bảo thông thường.

Trong tu tiên giới, pháp bảo, linh bảo hay huyền bảo không phân chia đẳng cấp rõ rệt. Một bảo khí mạnh mẽ dựa vào hai thứ, công dụng cùng chất liệu tạo nên nó.

Cây Chân Cương là tạo vật từ vảy Yêu Thú Côn Bằng, cấp bậc Hóa Thần. Trọng lượng lên tới sáu ngàn cân, không phải Thần Cảnh không thể nâng. Nay được quán chú thêm tà lực trở nên trầm trọng dị thường. Không những thế, nó còn phát tán ra xung quanh hòng ô nhiễm thần hồn Nguyên Phục.

Ngay lúc nguy cấp, ngọn Tản Thiên Tiễn ngự trong thần hồn hắn tản mát hào quang chói lọi. Từ mi tâm Nguyên Phục vô số luồng điện quang bắn nhanh ra như chớp giật, oan hồn tiếp cận quanh hắn mười trượng đều bị ánh sáng xuyên xỏ tan tác vào hư vô.

Tử Khuê kinh ngạc, thầm nhủ:

- Là bảo khí bảo hộ thần hồn!

Rồi cũng không nể nang gì vung tay hút Chân Cương về, hòng cùng Nguyên Phục một trận sống mãi.

Luyện Thể tu là thế, một khi ứng chiến đều là hung nhân. Chiêu nào chiêu nấy tàn nhẫn cực kỳ. Nhất thời, hai bên quần ẩu giữa không trung, tiếng binh khí vang vọng khắp trận đồ, hào quang bắn ra chói lọi. Xét về phương diện đấu pháp, Tử Khuê xuất thân đại tông phái, cũng không thua kém gì Nguyên Phục.

Lần trước hai người chạm trán, Nguyên Phục dựa vào Đoạn Hồn Thập Bát Thương ảnh hưởng tới thần hồn mới có thể đấu lại. Nhưng hiện tại lại khác, Tử Khuê là người thủ cổng Trảm Tiên. Được hung trận hộ thân, công pháp Nguyên Phục có cường hoành hơn nữa cũng chẳng hề ảnh hưởng tới y. Cũng may Nguyên Phục tu hành Bát Môn Nhập Hóa Diễn Ma Công, thể chất không Luyện Thể thông thường so sánh được. Nên mới có thể miễn cưỡng tiếp chiêu.

Hai người đánh được chừng ba trăm hiệp, bỗng dưng Tử Khuê rú lên một tiếng.

Không gian xung quanh thay đổi, từ dưới mặt đất có sương khói bốc lên. Điều kỳ là là luồng sương này có màu vàng lạt, khi nhìn kỹ lại thì đó có phải sương đâu? Tất cả đó đều là cát vàng!

Hóa ra đây chính là Kim Sa, một hạt mà nặng tới trăm cân. Tu sĩ thường dùng một ít để chế luyện bảo khí. Nhưng hiện tại chỗ này bốc lên tựa như hơi nước, không biết dưới đất chôn biết bao nhiêu Kim Sa?

Nguyên Phục cũng không biết đó là gì, vội lùi về sau đề phòng.

Tử Khuê miệng niệm một hồi pháp chú, tức thì vô số Kim Sa tụ tập lại thành hai thanh đại kiếm. Phân biệt phương hướng khác nhau bay vút tới thiệt lẹ.

Trảm Tiên tên như ý nghĩa, vào cổng này Tiên - Phàm đều trảm. Kim Sa cùng chín mươi chín người bị sát hại rồi chôn dưới cổng. Trong thiên địa, lấy cửu vi cực. Hai thanh kiếm một thanh là Sát Tiên, một thanh là Đồ Phàm, không chỉ chứa oán khí của chín mươi chín người vô tội bị sát hại, còn cộng thêm Nghiệt Lực từ phương Tây chuyển tới. Đã trở thành hung binh tuyệt thế!

Kim Sa là vật báu trên đời, tương truyền là do xương cốt của cường giả bị mài ra thành bột, một hạt mà nặng tới trăm cân. Cũng chỉ có nó mới gánh được chừng ấy tà lực vào bên trong mà không tan rã.

Mắt thấy hai thanh hung binh phá không bay tới, phát ra từng tiếng âm thanh réo rắt như ác quỷ dưới địa ngục. Nguyên Phục không dám khinh thường, vội tế ra một cái khiên chống đỡ. Khiên này làm từ vảy của Long Kiệt, trộn thêm một số kim thiết quý hiếm mà luyện thành. Hắn còn chưa kịp đặt tên cho nó.

Đồng thời cùng lúc đó, mi tâm Nguyên Phục bay ra một ngọn trường thương. Chính là võ đạo ý chí hiển hóa mà thành, bắn ngược về phía Tử Khuê.

Tử Khuê biết mình đấu không lại đối phương, vội phun ra một giọt tinh huyết. Gã búng tay một cái, giọt máu bắn thẳng vào tấm biển treo trên cổng. Tức thời, một con hung thú từ trong đấy chui ra. Nó dáng to như hổ, lông dài hai thước, đuôi dài một trượng tám, chân hùm mặt người, ấy là Đào Ngột.

Đào Ngột vừa ra rống dài một tiếng, há miệng phun ra luồng khói đen nghênh tiếp võ đạo ý chí trường thương.

Cùng lúc đó, hai thanh hung kiếm đâm vào chiếc khiên. Nguyên Phục chợt thấy tâm thần nặng nề, liên hệ giữa hắn cùng cái khiên vị cắt đứt ngay lập tức. Hắn trong bụng hoảng sợ, liền biết ngay đây là Oán Khí đang ô nhiễm thần hồn, khiến liên hệ thần thức của hắn cùng bảo khí bị nhiễu loạn.

Nguyên Phục lùi về sau vung trường thương quạt mạnh về trước, từng luồng kình phong bắn ra như đạn.

Nào ngờ, hai thanh hung kiếm tạo từ không biết bao nhiêu Kim Sa, phải nặng hơn mấy quả núi gộp lại. Kình phong quạt bay không đặng!

Nguyên Phục biết khó, không dám liều mạng. Bỏ mặc khiên báu rơi trên đất cũng không thèm nhặt mà quay người bỏ chạy thật mau.

Tử Khuê thấy vậy cũng không truy cùng diệt tận, cười lạnh nói lớn:

- Nguyên Phục ơi Nguyên Phục, mi sa trận này rồi thì kiếm đường nào chạy cho thoát?

Nguyên Phục giận nghiến răng, nói lại:

- Ỷ vào hung trận chiếm phần hơn thì có chi lớn lối, thử đánh công bằng một trận cùng ta xem có đâm cho mi thủng vài lỗ trên người không?

Tử Khuê là Luyện Thể tu, công bằng một trận chiến đánh không lại đối phương, nhưng Ma Đạo hành sự chỉ biết thắng hoặc thua, không quan trọng nhiều thứ như Chính Đạo. Gã bèn cười lớn, nói rằng:

- Mi được lắm, nếu như phen này mi có thể thoát khỏi hung trận. Tử Khuê ta tự chặt đầu mình mang tới tận cửa.

Gã nói vừa dứt câu thì thân ảnh Nguyên Phục cũng khuất dần sau làn sương mờ ảo.



Nguyên Phục chạy dài một đường, cũng không biết mất bao lâu phía trước lại xuất hiện một cái cổng khác. Hắn cảnh giác trong lòng, tự nhủ:

- Trận pháp này nhiễu loạn phương hướng, khóa bỏ thần thức. Dầu ta có chạy lung tung thì kết cục đích đến cũng sẽ là một cánh cổng khác.

Mắt nhìn về phía trước, đó là một cánh cổng màu đồng thau, phía trên treo biển đề ba chữ “Triệt Tiên Môn” kèm với đó là một bảo khí như chiếc mâm tròn.

Nguyên Phục nhận biết thứ này, đó là một Pháp Bảo của Nhật Quang, tên gọi của nó là Chiếu Quang Xạ Nhiệt. Nhưng trong trận đánh ở Bà Giang Khẩu, đối thủ của hắn cũng không phải Nhật Quang nên không biết công dụng của chiếc mâm tròn này là chi.

Trong giới tu tiên, Luyện Thể khắc chế Luyện Pháp tu, cũng như đấu sĩ khắc chế pháp sư vậy. Nghĩ thế, Nguyên Phục chắc mẩm đây hẳn là lối thoát của mình rồi.

Nói về Nhật Quang đang ngự trên cổng, thấy xa xa có thân ảnh lao tới. Chính là Nguyên Phục không sai được.

Gã hận Nguyên Phục từng một tiễn bắn chết đạo lữ của mình, mặc dù trong tâm khảm thật sự không muốn cùng đám người Ma Đạo cấu kết. Nhưng khi nghe được sẽ kết minh cùng giết Nguyên Phục thì đành cắn răng làm theo.

Lúc này đạo tâm Nhật Quang đã bị tà khí ô uế, chiếc khăn che mắt cũng đã tháo xuống để lộ hai mắt đen lòm như hắc động. Đây là biểu hiện của việc tẩu hỏa nhập ma.

Thường thấy, Ma Đạo hành sự bạo ngược, nhưng Chính Đạo một khi hắc hóa lại tàn nhẫn hơn Ma Đạo gấp nhiều lần. Cái gọi là kẻ đã ở trong vực sâu sẽ không hiểu cảm giác rơi xuống vực sâu là như thế nào. Nhật Quang chính là trường hợp như vậy.

Vừa thấy Nguyên Phục xuất hiện, gã cũng không nhiều lời. Hai tay bấm niệm pháp chú, Chiếu Quang Xạ Nhiệt bay tới ngự sau lưng y. Trong tay Nhật Quang cầm một cờ lệnh tiễn, khi khoảng cách đôi bên chừng mấy trăm trượng thì phất tên.

Tức thì dưới đất âm binh trồi lên, dẫn đầu là ba người cưỡi ngựa mặc thiết giáp, sau lưng có chín mươi âm binh phò tá. Thanh thế không rầm rộ nhưng khí lạnh tỏa ra lại chấn nhiếp lòng người.

Nguyên Phục cả kinh, khi thấy ba âm tướng hiện lên thì không khỏi giật mình. Đây chẳng phải là ba huynh đệ họ Trương hắn từng gặp hay sao?

Đang lúc ngẩn ra, ba tên m Tướng giục ngựa đạp không phi tới, mũi giáo chĩa thẳng mi tâm của Nguyên Phục mà đâm thiệt lẹ. Cùng lúc, Nhật Quang chiếu mâm đồng về phía hắn, không gian xung quanh trở nên đặc quánh lại, tựa như sa vào vũng lầy.

Nguyên Phục mặc dù có đề phòng nhưng trong lúc này cũng phản ứng không kịp, mắt thấy ba mũi thương cách mình chưa tới mười phân. Hắn hai chân đạp bộ pháp Hóa Địa Vi Kinh luồn lách xuống bụng ngựa. Thân hình như con cá chạch lẻn ra sau người Trương Tế rồi vỗ xuống một chưởng, cũng chính là Bàn Long Chưởng Pháp.

Nghe “Uỳnh” một tiếng lớn, cả người lẫn ngựa của Trương Tế bị đánh bật ra xa. Nguyên Phục còn không dừng lại ở đây, phía sau chín mươi âm binh đã nhào đánh tới.

Hai âm tướng bên cạnh cũng thúc ngựa tránh sang, tế trường mâu đâm xuống, trong lúc đó còn phát tiếng gầm gừ. Nguyên Phục tinh thần tập trung tột độ, từ mi tâm bắn ra hai đạo thương ý thẳng tới đầu hai người.

Nhất thời hai âm tướng bất động, giữ nguyên tư thế. Trong một khoảnh khắc nhỏ, Nguyên Phục cũng đọc được ký ức của hai người. Bụng hắn vừa giận vừa sợ, không nghĩ trung thần như ba huynh đệ họ Trương liều mình cứu giá lại có kết cục như này.

Lý Công Minh! Ta không giết ngươi không được.

Nguyên Phục thầm giận nói một câu rồi cũng không dám ham chiến. Vác thương quay đầu bỏ chạy.

Nhật Quang mặc dù nhập ma, nhưng biết phen này Nguyên Phục cũng không sống lâu được nên không đuổi theo. Phất lệnh kỳ cho âm binh chui về lòng đất, tiếp tục xếp bằng trên Triệt Tiên Môn thủ hộ, đề phòng có kẻ xông trận.