Đạo diễn Ngô Giàn và phó đạo diễn Lâm Đức đi cùng với hai trợ lý cá nhân là Lý Tùng An và một người trợ lý của Lâm Đức là Tề Phúc chào hỏi với nhóm khách mời xong thì Ngô Giàn cười nói:
"Trước khi đến nơi thì mọi người phải chơi một trò chơi nhỏ để lựa chọn nơi nghỉ ngơi gần địa điểm quay. Chúc mọi người may mắn nhắn."
Đặng Xiêm nghe vậy thì cười xòa:
"Tôi biết ngay là ông không dễ dàng gì để chúng tôi thoải mái mà, có trò nào của ông mà dễ chơi, mau mau tung chiêu đi."
Những người khác cũng phụ họa, Ngô Giàn để nhân viên cầm hộp tiến lên rồi nói:
"Lần này tôi không làm khó mọi người nhé, bốc thăm giải đố, ai nhanh nhất thì được chọn trước. Đều do may mắn của mọi người thôi, không liên quan đến tôi đâu nhé!"
Mọi người cười cười bỏ qua lời sáo rỗng của đạo diễn Ngô. Nhanh tay bốc thăm từ hộp, Đặng Xiêm giở thăm ra trước, đọc câu đố xong thì nhìn về phái Ngô Giàn ra vẻ ông làm khó tôi rồi:
"Đây mà là câu đố á, đây là thiên thư thì có, ông không đùa bọn tôi thật à?"
Ngô Giàn nhe răng nhìn bọn họ cười nói:
"Rõ ràng là câu đố, được dân gian kiểm chứng rồi nhé, mọi người phải dựa vào bản lĩnh của mình để tìm chỗ ở. Hai người một nhóm, ai có câu đố có đáp án giống nhau về một nhóm. Nhà to ở hai nhóm, nhà nhỏ ở hai nhóm, hehe."
Trong xe tiếng kêu rên từ nhóm khách mời vang lên. Khả Duyên nhìn câu đố trong tay thì thoái mái. Câu đố về cái đèn dầu .
"Đồng bạc, nước vàng
Con rắn nằm ngang
Lấy sào mà chọc
Nó ngóc đầu lên"
Khả Duyên viết đáp án lên tờ giấy rồi giơ tay, tỏ vẻ đã đáp xong. Trần Thăng đợi nhân viên lấy đi thì đẩy đẩy tay cô, chỉ chỉ vào tờ giấy đang mở ra. Trùng hợp làm sao, câu đố của anh cũng là về cái đèn dầu.
"Nước vào sông Đáy
Lửa cháy non cao
Đêm dài hiu hắt gió xao
Sông sâu nước cạn, non cao lửa tàn"
Khả Duyên nhỏ giọng nói với Trần Thăng đáp án. Thế là nhóm cô với Trần Thăng nhanh nhất, được đạo diễn Ngô Giàn cho một vé vào nhà to.
Mọi người trong xe nhìn dáng vẻ nhanh nhẹn của Khả Duyên và Trần Thăng thì quay đầu nhìn vào hai người. Ngô Giàn liền ngăn chặn:
"Không cho giúp đỡ ghi đáp án, mọi người tự nổ lực. Có thể trao đổi với người cùng đáp án thôi."
Khả Duyên không muốn ở cùng với Hồ Loan Loan nên đập vai của nữ ca sĩ Thu Trầm ngồi ở ghế trước mặt. Thu Trầm hiểu ý liền giơ tấm thiệp trong tay lên. Câu đố của cô là về cây nhang thắp.
" Hai người xưa ở hai non. Bây giờ hợp lại như con một nhà. Kẻ làm xương, người làm da. Phép linh biến hoá còn là một chân."
Khả Duyên nhìn xong nghe tiếng lẩm bẩm trong xe, liền xác định được là Thu Trầm cùng nhóm với Tề Chỉnh. Anh chàng kia lẩm bẩm câu đố nãy giờ rồi, Khả Duyên liền chỉ về phía Tề Chỉnh ở ghế đối chéo cho Thu Trầm.
Câu đố của Tề Chỉnh cũng là cây nhang như Thu Trầm.
" Chân đỏ mình đen. Đầu đội hoa sen. Lên chầu Thượng đế."
Thu Trầm hiểu ý liền đổi chỗ chạy qua chỗ Tề Chỉnh, hai người trao đổi thì cũng biết đáp án, nhanh nhẹn ghi lên rồi đưa cho đạo diễn, thế là nhóm Tề Chỉnh và Thu Trầm sẽ ở chung nhà lớn với Khả Duyên và Trần Thăng.
Hai nhóm còn lại ở nhà nhỏ. Có điều vẫn phải giải đố để lập nhóm. Hồ Loan Loan nhìn bộ dạng nhẹ nhàng của Khả Duyên thì cắn răng ghen ghét.
Một lúc sau nhờ sự hỗ trợ từ mọi người mà cũng xác định được hai nhóm còn lại là Đặng Xiêm và Cát Trịnh với câu đố cây diêm, Hồ Loan Loan và Quỳnh Lưu với câu đố con gà.
Chia nhóm xong thì Ngô Giàn lại tiếp tục nói:
"Có nhà thì phải có đồ ăn thức uống đúng không? Thế nên tổ chương trình vì mọi người phục vụ một ít món ngon. Mời mọi người bốc thăm, giải được bao nhiêu lấy bấy nhiêu. Tôi rất hào phóng đúng không nào?"
"Chú có nghiện với giải đố sao? Cái gì cũng giải đố thế này? Giết tôi đi trời ơi!"
Tề Chỉnh rên rỉ, ai oán nhìn về phía Ngô Giàn khiến mọi người cười như được mùa. Nhưng vẫn phải đau khổ vươn tay rút thăm từ hộp khác được nhân viên bê lên.
Khả Duyên rút trúng một nắm câu đố. Ai cũng bốc một nắm, câu nào biết thì giải, dù sao đạo diễn cũng nói là giải được bao nhiêu lấy bấy nhiêu. Khả Duyên cùng mọi người không ai khách khí.
" Sữa gì khi uống không được đứng yên 1 chỗ?
(Đáp án: Sữa lắc)"
" Bánh gì nghe tên đã thấy đau? (Đáp án: Bánh Tét)"
" Bánh gì nghe tên đã thấy sung sướng?
(Đáp án: Bánh Khoái, một loại bánh có nguồn gốc từ Huế)"
" Cái gì trong trắng ngoài xanh trồng đậu trồng hành rồi thả heo vào?
(Đáp án: Bánh chưng.)"
" Một vật mình chỉ một tấc, da trắng như ngà, đội mũ hồng hoa, chân đi có một. Là gì?
(Đáp án: Giá đậu)"
" Thân em vừa trắng lại vừa tròn
Bảy nổi ba chìm với nước non
Rắn nát mắc dầu tay kẻ nặn
Mà em vẫn giữ tấm lòng son
Là gì?
(Đáp án: Bánh trôi nước)"
" Củ tròn như cái bát
Áo màu xanh non
Quanh thân có lá
Xào nấu rất ngon
Tên như tiêu được
Đố bạn củ gì?
(Đáp án: Củ su hào)"
Trần Thăng cũng giải được quả dứa, bánh bò, mít, dừa. Tề Chỉnh thì là bánh ít, quả nhãn. Thu Trầm thì là rau sam, cà rốt, cá trê.
Bên nhóm nhà nhỏ cũng giải được tôm, cá, rau củ. Nói chung cũng bội thu. Ngô Giàn nhìn dáng vẻ tươi tắn của dàn cast thì cười cười. Khả Duyên vừa vặn nhìn thấy dáng vẻ của ông ấy. da gà da vịt nổi lên hết, cười đáng sợ thật.
Hai trò chơi nhỏ kết thúc thì tổ chương trình cũng chạy đến nơi ghi hình. Ngô Giàn để nhân viên đưa nhóm khách mời về nhà nghỉ cất hành lí.
Trong hai nhà đều đã gắn camera ghi hình ở từng phòng. Bên nhà Khả Duyên thì mỗi người một phòng có vệ sinh riêng. Bên phía Đặng Xiêm thì ba người đàn ông thì ở một phòng, nhường một phòng cho Hồ Loan Loan.
Đúng là sự khác biệt của nhà to và nhà nhỏ a. Một bên hai tầng bốn phòng ngủ, một bên một tầng hai phòng ngủ. Khu vực chung thì nhà bếp, phòng khách, sân phơi, nhà vệ sinh là giống nhau.
Tổ chương trình thuê được hai căn này cũng giỏi thật. Chắc tìm kiếm so sánh tỉ mỉ lắm mới đối lập rõ như này được. Đồ ăn các cô giải đố được cũng được nhân viên nhét vào tủ lạnh. Mọi người tranh thủ dọn dẹp hành lí xong thì đi tập hợp ở chỗ đạo diễn.
Nơi tập hợp là một công viên mê cung mới xây dựng gần đây. Rất nổi tiếng trên mạng, nhiều người đến check in rồi. Diện tích rất rộng lớn. Tuy kêu mê cung nhưng kiến trúc trong công viên cũng không thiếu. Tổ chương trình thuê trọn ba ngày để dựng cảnh quay.
Ngô Giàn nhìn các khách mời tập hợp đày đủ thì phát nhiệm vụ:
"Các bạn là trinh sát, trong công viên có tổ chức đen bắt giữ các con tin. Nhiệm vụ lần này của các bạn là phải tìm ra nơi giam giữ và giải cứu con tin trong ba ngày, ít nhất phải tìm ra ba con tin thì các bạn mới coi như hoàn thành nhiệm vụ. Nhóm nào cứu nhiều nhất thì có thể nhận huy hiệu và đặc quyền. Mọi người được đem năm món đồ trên người. Chúc mọi người may mắn."
Khả Duyên và Trần Thăng nghe xong thì nhíu mày. Số lượng con tin không cụ thể. Số lượng người của tổ chức cũng không rõ ràng. Hành động giải cứu là vô cùng nguy hiểm, nếu con tin không phối hợp rất có thể cả nhóm bị bắt giữ.
Hơn nữa địa điểm giam giữ cũng không tiết lộ, công viên mê cung lại lớn như vậy, rất dễ ẩn nấp nhưng cũng rất dễ lạc đường. Thêm phần tổ chức đen đã chiếm đóng nơi này thì địa hình nắm rất rõ, một khi bị lộ rất khó thoát thân.
Đạo diễn Ngô Giàn không hổ là đạo diễn cao tay. Bẫy rập nhiều như vậy mà nói thản nhiên như kiểu chơi trốn tìm. Tay Khả Duyên hơi ngứa ngứa. Lại còn chỉ mang năm món đồ. Ông không lên trời luôn đi.
Ai oán của nhóm khách mời chỉa thẳng vào tổ chương trình. Được lắm! Khá lắm! Các ông thật giỏi. Thì ra đây mới là "thoát hiểm" đúng nghĩa à. Trước cứ tưởng tự giải cứu mình, còn bây giờ vừa cứu mình vừa cứu người, còn không hạn chế số lượng giải cứu.
Khả Duyên nhìn dáng vẻ ngứa đòn của đạo diễn thì lòng thông cảm của cô về Ngô Giàn đã tan biến, đây là quyết tâm dạy dỗ người thành tài à. Mới tập mở đầu mà chơi lớn thế này. Ông giấu cánh ở đâu, hiện thân đi!
Trần Thăng nhìn vẻ mặt Khả Duyên thì cười hỏi:
"Chúng ta đem theo những gì đây?"
"Chúng ta mắc bẫy của đạo diễn Ngô rồi. Rút thăm làm gì chứ, trong ba ngày này coi bộ phải tá túc ở đây rồi."
Mọi người nghe Khả Duyên nói xong thì không hiểu sao cô lại nói thế. Trần Thăng hỏi cô:
"Sao lại nói thế? Làm nhiệm vụ xong thì có thể về nghỉ ngơi mà."
"Đạo diễn Ngô nói chúng ta phải giải cứu con tin trong ba ngày, ít nhất phải cứu ba người mới ra khỏi đây. Có nghĩa là ba ngày này đừng hòng ra khỏi đây."
Khả Duyên hơi nghiến răng nói. Trần Thăng ngẫm lại lời đạo diễn Ngô liền kêu lên:
"Trời đất, đạo diễn Ngô, ông lại gài bọn tôi à?"
Ngô Giàn thấy Khả Duyên nhạy bén phát hiện kế hoạch của mình thì cười nói:
"Không hề nhé, nếu mọi người tìm đủ ba người và thành công cứu ra thì muốn về lúc nào thì về nha. Chỉ cần không bị phát hiện thì mọi người tự do ra vào. Nhưng bị phát hiện thì mọi người không thể ra ngoài mà phải chạy trốn nha."
Đặng Xiêm là người lớn nhất ở đây. Ông ta suy nghĩ xong thì phát hiện bẫy của đạo diễn:
"Ý của lão Ngô là ở các cổng ra vào của công viên sẽ có người của tổ chức, nếu chúng ta có bản lãnh vượt ngục thì tự do ra vào, mà không có thì phải cứu đủ ba người mới được ra bên ngoài. Mà tính cứu được người thì con tin phải ra bên ngoài. Ông gài bọn tôi lắm thế!"
Mọi người nghe xong lời của Đặng Xiêm thì còn gì không hiểu. Không những giải cứu ba mà còn phải thành công đưa ba con tin ra ngoài trót lọt thì mới tính là hoàn thành nhiệm vụ. Muốn chửi thề ghê!