Hệ Thống Sáng Tạo Hậu Cung

Chương 53: Tự bóp dái



Thời gian trôi qua bách triều đại chiến vẫn dần trở nên sôi động vì sự xuất hiện của Thần Tiên Quyến Lữ cùng những thiên tài vô danh nổi lên, đặc biệt là một người tên Lâm Động, với thành tích một mình giết hơn nữa số cường giả của vươnh triều ma nham truy sát, mà chuyện kỳ lạ hơn là nơi mà Lâm Động xuất hiện thì Thần Tiên Quyên Lữ sẻ xuất hiện, nên danh tiếng của Lâm Động càng vang dội, mà nhân vật chính của chúng ta hiện tại mặt như khỉ ăn ớt.

- Mẹ nó..., hai người kia bị sao vậy, sao không đi chổ khác diễn mà cứ nhắm vào ta vậy...

Vì Nguyễn Minh ơt tận trên cao quan sát và thay đổi diện mục khi cùng chúng nữ đàn múa nên Lâm Động không nhận ra Nguyễn Minh, mà vì Nguyễn Minh nên Lâm Động bị truy nã trên toàn chiến trường, điều đó khiến Lâm Động khóc không ra nước mắt, vì không muốn phiền phức nên hắn đành dịch dung, nhưng hắn không tránh được các sự kiện trong nguyên tác, hắn vẫn bị ma tướng của vương triều ma nham truy sát, cho đến giờ hắn đang ẩn trong đám đông trà trộm vào di tích tứ đại huyền tông viễn cổ, Nguyễn Minh đứng trên hư không nhìn xuống đám đông mà bên cạnh hắn là một thân ảnh xinh đẹp tuyệt trần nhưng vóc dáng có hơi thấp và giống tiểu thiếu nữ, nàng chính là Vu Hành Vân, hôm nay đến lượt nàng cùng hắn ở riếng.

Nguyễn Minh lúc này đang dịch dung, hắn nhìn đám đông mà mĩm cười, nếu để ý kỷ thì hắn đang nhìn một thiếu niên có chút tuấn tú, tên đó chính là Lâm Động, thời gian qua Nguyễn Minh cố ý tạo phiền phức cho Lâm Động để mài luyện hắn, mà lần này Nguyễn Minh cũng định làm như thế, chỉ thấy Nguyễn Minh lấy ra Bích Ngọc Thiên Long Tiêu đưa lên miệng, Vu Hành Vân thấy hành động của phu quân liền cười tinh linh chuẩn bị múa, đám đông bên dưới đang chen chút nhau trước một cánh cửa đen, khi nghe tiến tiêu thì cả đám liền nhìn lên, một người trong đó không tự chủ được mà thốt lên.

- Đó là....Thiền Tiên Quyến Lữ sao?

- Suỵt....

Tên đó vừa thốt ra thì một nhóm xung quanh hắn liền lườm hắn một cái rồi ra hiệu im lặng, tên kia liền che miệng lại mà mồ hôi chảy ra như mưa, vì trong chiên trường có câu nói, khi Thần Tiên Quyến Lữ diễn tấu không được phép làm ôn, nếu không sẻ bị toàn chiến trường xem là địch nhân, vì thế tên kia mới chảy mồ hôi hột, mà khi nghe diễn tấu ngộ đạo nếu bị cắt ngang thì có ai không tức, tiếng tiêu vang vọng khắp không trung kéo dài 10 phút rồi dừng lại, khi tiếng tiêu vừa dứt thì không ít khí tức bắn lên trời và xuất hiện kiếp vân, đám người kinh hãi chạy tứ tán, mà người chạy hầu hết đều dưới Niết Bàn cảnh, còn đám người Niết Bàn cảnh hầu hết điều tránh sang một bên, hiện tại trước cánh cửa màu đen chỉ còn vài chục người, đều là các vương triều trung cấp đỉnh cùng cao cấp.

Nguyễn Minh thấy đám đông đã được giải tán thì đạp không bay xuống, đám người bên dưới thấy vậy lập tức tạo ra khoản trống cho hắn cùng Vũ Hành Vân đáp xuống, một tên của vương triều cao cấp ôm quyền nói.

- Tham kiến cầm tiên công tử..., không biết công tử xuất hiện ở đây là có việc gì...

Cả đám cũng căn thẳng chờ đợi câu trả lời vì vài ngày trước có lời đồn rằng cầm tiên công tử có thực lực Niết Bàn cảnh đại viên mãn, dù chưa được chứng thực nhưng họ có mấy phần tin, vì chỉ khi có thực lực khủng bố mới có thể diệt một vương triều cao cấp chỉ với một chiêu, cả đám là đang lo lắng hắn đánh chủ ý tới viễn cổ bí tàng bên trong, Nguyễn Minh nghe thì mĩm cười tỏa ra khí tức Niết Bàn cảnh đại viên mãn khiến cả đám kinh hãi chảy mồ hôi hột, lúc này hắn mới nói.

- Các ngươi không cần lo lắng, ta không có chủ ý gì đến bí tàng này..., ta đến đây để chủ trì công bằng thôi..., ai có viễn cổ bí thược có thể đi vào trong đó, mà kẻ nào dám lao lên cướp thì...chết...

Nguyễn Minh nói câu cuối thì bộc phát uy áp khủng bố áp lên đám người, cả đám nghe hắn nói thì tức giận cùng không cam tâm nhưng người kia quá khủng bố, họ không nghỉ hắn nói chơi nên không ai dám lên tiếng mà cố chống lại uy áp, Nguyễn Minh không tính xuất hiện đâu nhưng hiến thấy tên nhị đệ gian xảo của mình lấy được cả ba cái viển cổ bí thược nên đành xuống áp trận cho Lâm Động, vì trong nguyên tác Lâm Động chỉ lấy được 2 cái và trong lúc tranh đoạt mới lấy được cái thứ 3 cho đám tiểu Viêm cùng Thiên Yêu Điêu, nhưng do Nguyễn Minh dụ đám tới nên Lâm Động tình cờ lấy được cái thứ 3, mà những kẻ này ở đây là chờ Lâm Động xuất hiện, tuy hắn tin tưởng Lâm Động rất mạnh nhưng không thể lấy 3 chống lại mấy chục người được.

Lâm Động đang ẩn mình một bên nhìn tên thanh niên đang áp chế quần hùng với ánh mắt tức giận, chính là cái tên chết tiệt kia gây phiền phức cho hắn thời gian qua, nhưng Lâm Động tạm thời áp chế tức giận và lâm vao trầm tư, vì hắn không biết lời nói của tên kia có thật hay không, lúc này Thiên Yêu Điêu hóa thành nhân hình lên tiếng.

- Lâm Động..., cứ đánh cược đi, hắn có hai người thì cùng lắm mất hai bí thược, ít ra ngươi còn 1 cái mình dùng, không để ý bọn ta...

- Tam ca nói đúng đấy..., nhị ca không cần lo cho bọn đệ...

Lâm Viêm cũng gật đầu lên tiếng, từ khi đột phá Niết Bàn cảnh thì tiểu Viêm đã hóa hình thành nhân loại và tôn Lâm Động làm nhị ca cùng Thiên Yêu Điêu tức Lâm Điêu làm tam ca, mà đại ca thì không ai khác ngoài Nguyễn Minh, Lâm Điêu (từ h sẻ gọi nhé) nghe con hổ ngốc kia gọi hắn là tam ca thì xù lông mắng.

- Ngươi gọi ai là tam ca..., ta phải làm đại ca mới đúng...

- Tam ca đến nhị ca cũng không đánh lại thì sao đánh lại đại ca được...

Lâm Viêm ngốc nghếch gãi đầu nói, Lâm Điêu nghe được thì tức đến xịt khói đầu, hắn thừa nhận sự thần bí của Nguyễn Minh nhưng không có nghĩa là Nguyễn Minh cường đại hơn hắn, Lâm Điêu tự tin nếu khối phục thời toàn thịnh có thể đánh bại được Nguyễn Minh, nhưng hiện tại hắn mới có được Sinh Tử Chuyễn Luân đan chưa kịp luyện hóa nên đến Lâm Động cũng không đánh lại, Lâm Động một bên nghe hai tên này đấu khẩu đến lời muốn nói cũng nuốt xuống, sau đó hắn nhìn về hướng cánh cửa đen kia rồi rơi vào trầm tư, một lúc sau hắn nhìn về phía Lâm Điêu cùng Lâm Viêm nói.

- Được..., chúng ta đánh cược một lần..., nếu thật sự bị lấy đi hai cái thì ta nợ hai ngươi một ân tình, về sau ta sẻ bù đắp, nếu hắn lấy cả ba thì chúng ta liều mạng với hắn...

- Được...

Hai tên đang đấu khẩu nghe Lâm Động nói thì gật đầu, mà lúc này Nguyễn Minh vẫn dùng uy áp với đám người kia và đang nhìn xung quanh, lúc này 3 người Lâm Động lấy ra viễn cổ bí thược đưa lên, Nguyễn Minh liền mĩm cười thu lại uy áp nhìn 3 người Lâm Động nói.

- Được ba người các ngươi có thể vào...

Đám người các vương triều nhìn 3 người Lâm Động mà đỏ mắt tham lam, nhưng vì có cái tên khủng bố kia ở đây nên không ai dám manh động trừ vương triều ma nham, có vẻ bọn chúng bị tài bảo làm mờ mắt mà không để ý lời của Nguyễn Minh, nhưng xem ra không phải, tứ ma tướng của vương triều ma nham vẫn đứng bất động, mà lao lên chỉ có đám thuộc hạ, Nguyễn Minh nhìn đám người vương triều ma nham đang lao đến mà thở dài, đưa tay bắn ra vô số luồn sáng với tốc độ khủng bố, bắn nát đầu đám kia, mà 3 người Lâm Động thì ngạc nhiên, họ không ngạc nhiên vì thực lực của người kia mà là chiêu thức hắn dùng rất giống đại ca của họ, Nguyễn Minh vừa tung chiêu xong liền nhận ra mình vừa tự bóp dái mình, hắn quen dùng chiêu này để giết gà nên có chút tay nhanh hơn não, Nguyễn Minh ho khang một cái trừng mắt với 3 người Lâm Động nói.

- Còn không nhanh vào..., nếu không vào các ngươi có thể đưa kẻ khác...

Lâm Động tuy nghi ngờ nhưng vì bí tàng quan trọng nên kéo Lâm Điêu cùng Lâm Viêm nhanh chóng chạy vào, mà đám kia nhìn mà tức giận và không cam lòng, đặc biệt là đám người vương triều ma nham, vì họ mất 7 tên Niết Bàn cảnh nhưng không lấy được bí thược, vì họ nghỉ chỉ cần có bí thược người kia sẻ không giết và cho họ vào, nhưng cái đám kia tốc độ quá chậm nên bị giết và đám ma tướng cũng không dám lấy mạng ra cược, nếu Nguyễn Minh biết suy nghỉ của bọn họ thì ôm bụng cười lăn ra đất luôn đấy chứ, hắn chưa thấy đám nào ngu như họ, tuy hắn có nói kẻ có bí thược được vào nhưng hắn cũng nhấn mạnh nếu cướp sẻ chết, đám đó lấy đâu suy nghỉ hắn sẻ tha vậy, quay lại với Nguyễn Minh sau khi thấy đám Lâm Động đã vào liền bố trí một trận pháp phòng ngự có thể ra nhưng không thể vào để phòng ngừa bất trắc, làm xong hắn liền cùng Vu Hành Vân biến mất.

— QUẢNG CÁO —