Sau khi Nguyễn Minh giúp đám Lâm Động nhận truyền thừa thì chui vào hậu cung thế giới cùng chúng nữ mây mưa hoan lạc, hắn biết truyền thưa đó rất lâu nên hắn không vội rời khỏi, hiện tại hắn tạo thêm nhiều nơi để chúng nữ thỏa thích vui đùa, hắn còn kéo cả các thiên hà lại gần khu vực cung điện của hắn và dùng chúng tạo thành những hình thù của chúng nữ, sau khi chơi chán hắn dẫn toàn bộ chúng nữ ra ngoài đi dạo, hắn bảo các nàng dịch dung và áp chế tuvi để tránh gây náo động.
- Phu quân..., ở đây chẳng có gì vui cả, chúng ta đi nơi khác thôi...
Hiện tại Nguyễn Minh đang cùng chúng nữ đi dạo trong rừng, Lâm Hà thấy chán liền lên tiếng, Nguyễn Minh nghe nàng nói thì cười hôn nàng một cái rồi nói.
- Vậy nàng muốn đi đâu chơi...
- Đi đánh mấy tên không có mắt...
Thanh Đàn tinh linh giơ tay nói, Nguyễn Minh nghe được thì khóe miệng giật giật, chúng nữ thì che miệng cười, lúc trước khi hắn cùng Thanh Đàn diễn tấu thì một nhóm vương triều cao cấp óc heo nhìn trúng Thanh Đàn tìm đến nói lời xúc phạm thì bị Thanh Đàn một chưởng giết chết , từ đó nha đầu này có tính cách y hệt Lý Thương Hải, ngoại trừ Nguyễn Minh ra thì nang ghét mấy tên nam nhân nhìn nàng với ánh mắt xấu xa, cho nên nàng mới phát biểu như vậy.
Nguyễn Minh suy nghỉ một chút nên dẫn các nàng đi đâu chời thì đột nhiên hắn nghỉ đến một thứ đã lâu không sài, nên quay qua nói với chúng nữ.
- Ta có một ý khá được..., chúng ta có thể trong buội diễn ra cuộc chiến bách triều đại chiến, diễn tấu một khúc và tất cả các nàng cùng múa..., như vậy sẻ rất thú vị...
Chúng nữ nghe hắn nói thì nhìn nhau rồi bật cười, các nàng cười vì nghỉ rằng hắn đang muốn phá đám cuộc thi của người ta, chúng nữ cũng biết bách triều đại chiến quan trọng thế nào, nếu mà quấy phá trong lúc trận đấu diễn ra thì đám người siêu cấp tông môn sẻ tức xịt khói, nhưng nếu là diễn tấu trước cuộc chiến thì không sao, mà hiện tại cũng sắp đến thời gian diễn ra bách triều đại chiến chính thức rồi, Nguyễn Minh cùng chúng nữ quyết định không đi dạo nữa mà quay lại hậu cung thế giới đợi bách triều đại chiến diễn ra.
Lâm Động hiện tại đã nhận xong truyền thừa của Thanh Trĩ và đang cùng Lâm Điêu và Lâm Viêm tiến về khu trung tâm diễn ra cuộc chiến của bách triều đại chiến, sau khi đạt được truyền thừa thì hai người Lâm Viêm vẫn như nguyên tác không có gì thay đổi, chỉ có Lâm Động là mạnh hơn nguyên tác rất nhiều, hiện tại hắn đã được đến tứ nguyên Niết Bàn cảnh và nhờ Long Tinh đan của Nguyễn Minh mà hắn đã tu luyện Thanh Thiên Hóa Long quyết của Thanh Trĩ nhanh hơn trong nguyên tác, hiện tại hắn đã đạt đến bán long, hắn có thể hóa hai tay hai chân cùng mọc ra cái đuôi rồi, Lâm Động cũng đã luyện hóa Hắc Ám tổ phù thành công nhờ Hám Thiên Thần Công của Nguyễn Minh cho, tuy nó không dể luyện hóa nhưng với ý trí muốn bắt kịp đại ca và muốn ôm được tiểu thê tử về nên hắn liều mạng luyện hóa.
- Nhị ca...không biết đại ca đi đâu mà thời gian qua không thấy hắn xuất hiện...
Lâm Viêm sau khi nhận truyền thừa thì đã lột xác từ một tên to con thành một tên cao to đen hôi nhưng vẫn ngốc, hắn gãi đầu nhìn Lâm Động hỏi, Lâm Động giờ mới nhớ đến vị đại ca này của hắn, từ lúc chia tay ở Dương Thành đúng là không thấy hắn xuất hiện, nhưng khi nghỉ đến cái việc lúc trước thì Lâm Động lắc đầu thở dài nói.
- Ngươi không cần lo đâu..., với tính cách của hắn thì chắc là đang ôm mỹ nhân rồi, hắn háo sắc từ nhỏ rồi mà...
- Ác Xù...không biết ai đang nhắc đến ta thế nhỉ..., chắc là tiểu Trúc nhi hoặc tiểu Hoan Hoan đang nhớ ta đây mà hắc hắc...
Trong hậu cung thế giới Nguyễn Minh đang khỏa thân tắm nắng trong khi đang hưởng thụ cái miệng mệm mại của Huyên đang bú cú của mình, hắn đột nhiên hắc xì nói nhảm một câu rồi tiếp tục hưởng thụ diễm phúc, mà ở bên ngoài lúc này đám Lâm Động như trong nguyên tác gặp được đám người Tô Nhu và kết bạn đi đến trung tâm chiến trường, hắn cũng gặp lại Man Sơn và Đổ Vân, và khi đến nơi Lâm Động vẫn như nguyên tác bị đám vương triều siêu cấp chèn ép làm khó, nhưng vì thực lực mạnh hơn nguyên tác nên hắn hành cho đám kia một trận ra bã rồi tiếp tục đi đến nơi tập trung thi đấu.
Mấy ngày sau, hôm nay là ngày diễn ra trận đấu xếp hạng và đánh giá thiên phú để đám chấp sự của các siêu cấp tông môn nhìn trúng và thu nhận, ở trong sân đấu trên đài cao của hàng ngũ chấp sự trưởng lão của các siêu cấp tông môn đang ngồi, tại khu vực của Cữu Thiên Thái Thanh Cung, một thiếu nữ mang khăn che mặt đang ngồi trên ghế chủ vị, tuy không nhìn rõ dung nhan của nàng nhưng có thể chắc chắn nàng là một tuyệt thế mỹ nhân, thân thể quyến rũ hoàn mỹ, khí chất lạnh lùng thanh cao, khiến ai nhìn vào cũng không dám xúc phạm, nàng chính là Lăng Thanh Trúc, từ lúc biết Nguyễn Minh là người Lâm gia và đã đi vào chiến trường bách triều đại chiến thì nàng yêu cầu tông môn cho nàng làm chấp sự của lần tuyển chọn để tử lần này, vì chiến trường quá rộng lớn nên nàng không thể đi tìm hắn mà ở đây chờ hắn xuất hiện, tuy nhìn bề ngoài nàng rất bình tỉnh lạnh lùng nhưng trong lòng nàng đang khẩn trương vì sắp gặp mặt phu quân trong mơ của mình, và nàng cũng không quên cái chuyện hắn để nàng chờ hắn mười mấy năm cho dù hắn cùng nàng ở chung một vương triều đâu, nhưng chuyện đó thì để sau, trước tiên phải gặp được hắn cái đã.
Người của các vương triều tham gia đều đến đông đủ, Lăng Thanh Trúc nhìn xuống tìm kiếm hình bóng mà nàng nhớ nhung nhưng truyệt nhiên nàng không thấy thân ảnh đó xuất hiện khiến nàng buồn bả, và làm nàng khó chịu hơn là có một cặp mắt đang nhìn nàng với ánh mắt thèm muốn, cặp mắt đó xuất phát từ khu vực của đám người Nguyên Môn, mà kẻ đó là một tên thanh niên khá anh tuân với khuôn mặt lúc nào cũng âm trầm, hắn chính là thân truyền đệ tử của môn chủ Nguyên Môn, lý do hắn xuất hiện ở đây cũng là vì Lăng Thanh Trúc, hắn truy cầu nàng đã 3 năm nhưng đến cái ánh mắt nàng cũng không thèm nhìn hắn, điều đó càng khiến hắn càng quyết tâm có được nàng và Nguyên Môn cũng nhiều lần đưa thư cầu hôn nhưng đều bị xé rồi ném đi, điều này khiến Nguyên Môn tức giận nhưng chúng không giám làm bừa vì những năm này không biết vì sao, Cữu Thiên Thái Thanh Cung lại phát triển rất nhanh và cường giả xuất hiện lớp lớp nên Nguyên Môn không dám làm căng ít nhất là hiện tại.
Đang lúc người đại diện tính tuyên bố bắt đầu thì một nhóm người xuất hiện trên không trung, trong đó có 1 năm và mấy chục tuyệt thế mỹ nhân, sự xuất hiện của họ khiến toàn trường chú ý, mà Lăng Thanh Trúc lúc này ngây người nhìn về hướng thanh niên anh tuấn tiêu sái duy nhất trong nhóm người kia, mà nam nhân đó cũng nhìn về hướng Lăng Thanh Trúc mà mĩm cười ôn nhu và đầy yêu thương, hắn đưa hai tay ra làm bộ dạng chờ ôm ai đó, Lăng Thanh Trúc nhìn hắn xúc động không kìm chế được nữa liền bay đến lao vào lòng hắn, toàn trưởng kinh hãi trước cảnh tượng này, và đột nhiên tiếng cầm cùng tiếng tiêu vang lên giữa không trung, các mỹ nhân xung quanh hai người bắt đầu múa, mà cũng vào lúc này thời gian như đang bị Slow motion vậy, toàn trường im lặng đến một tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy, mà khúc nhạc này là khúc "Duyệt Mộng Uyên Ương" ở kiếp trước của hắn, Nguyễn Minh cùng Lăng Thanh Trúc cứ thế nhìn nhau cho đến khi khúc nhạc kết thúc.
Nguyễn Minh cuối cùng không chịu được nữa liền gở khăn che mặt của Lăng Thanh Trúc xuống, cuối đầu hôn lên môi nàng, Lăng Thanh Trúc cùng không phản kháng mà còn ngước đầu lên cùng hắn hôn, toàn trường vẫn còn ngây ngốc với màng biểu diễn vừa rồi, hai người Nguyễn Minh hôn một nụ hôn kiểu pháp kéo dài cho đến khi Lăng Thanh Trúc đã đỏ bừng mặt do thiếu khí và ngượng ngùng, Nguyễn Minh liền thả môi nàng ra, Lăng Thanh Trúc được hắn thả môi thì thở dốc nhìn hắn với ánh mắt đầy nhu tình cùng oán trách nói.
- Đồ đáng ghét..., sao chàng không đến tìm thiếp...
- Xin lỗi nàng..., ta có nổi khổ riêng nên không thể đi tìm nàng sớm được..., hiện tại ta sẻ luôn ở bên nàng, bù đắp cho nàng, khiến nàng hạnh phúc vĩnh viễn...
Nguyễn Minh ôm Lăng Thanh Trúc vào lòng nói với giọng hối lỗi, đây không phải giả vờ mà là hắn hối lỗi thật, hắn vì để tình cảm của nàng đối với hắn sâu đậm mà để nàng đợi mười mấy năm, Nguyễn Minh thề với lòng từ nay sẻ khiến nàng hạnh phúc mãi mãi để bù đắp thời gian nàng chờ hắn, Lăng Thanh Trúc nghe hắn nói thì những oán trách trong lòng cũng tan biến, thay vào đó là hạnh phúc ngọt ngào, chúng nữ bên cạnh nhìn vị muội muội mới của mình cùng phu quân đang tình chàng ý thiếp thì mĩm cười, không hề có cảm giác ghen tỵ hay gì cả, cho dù hắn bao nhiêu nữ nhân thì chỉ cần hắn yêu thương các nàng đã đủ rồi.
Toàn trường sau khi chứng kiến một màng xuất hiện hoành trán cùng trùng phùng đầy tình tứ thì cũng bình thường trở lại, họ nhìn tên thanh niên trên kia mà ao ước, vì họ có thể nhìn ra được các vị tuyệt thế mỹ nhân kia đều là người của tên thanh niên kia, mà lúc này tại khu vực Nguyên Môn tên đệ tử thân truyền kia hai mắt đã đỏ ngầu và đầy sát khí nhìn Nguyễn Minh hét lên.
- Tên kia mau buôn Thanh Trúc tiểu thư ra...
Toàn trường nghe liền quay qua nhìn tên đệ tử thân truyền kia, Nguyễn Minh cũng quay qua nhìn tên kia với ánh mắt lạnh lùng như nhìn người chết, vì hắn nghe ra tên kia có ý đồ với tiểu Trúc nhi của hắn và tên đó còn trong đội ngũ của Nguyễn Môn, Lăng Thanh Trúc thấy ánh mắt của Nguyễn Minh sợ hắn hiểu lầm liền nói.
- Tên đó là đệ tử của môn chủ Nguyên Môn tên Long Các, tên đó cứ làm phiền thiếp...
- Ồ...xem ra hắn muốn chết rồi..., tiểu Trúc nhi của ta là ai chứ, mấy con ruồi bọ đó mà cũng dám có ý đồ với nàng sao..., nàng yên tâm từ giờ sẻ không còn kẻ tên Long Các nữa...
Nguyễn Minh nói với ánh mắt đầy sát khí, hắn không nói hai lời liền đưa tay về hướng Long Các, một luồn năng lượng khủng bố bao bọc lấy Long Các rồi kéo hắn đến trước mặt Nguyễn Minh, Long Các sợ hãi bừng tỉnh lại cố dãy dụa nhưng hắn không thể vận khí được, Long Các sợ hãi nhìn Nguyễn Minh tính mở miệng nói nhưng bị Nguyễn Minh chặn họng.
- Ngươi chính là kẻ có ý đồ với thê tử của ta..., mà chắc không cần ngươi giải thích đầu, bời vì ngươi sẻ chết...
Nguyễn Minh nói xong liền ném Long Các lên trời sau đó đưa tay nhắm về hướng Long Các tung một chường khủng bố nghiền nát Long Các không chừa lại cặn, toàn trường nhìn cảnh này thì hít một hơi khí lạnh kinh hãi, đám người Nguyên Môn thì run rẩy sợ hãi Nguyễn Minh giận chó đánh mèo, Nguyễn Minh tung một chưởng kia rồi nhìn về đám người Nguyên Môn với ánh mắt lạnh lùng khiến chúng sợ hãi quỳ xuống nói.
- Xin đại ngân tha mạng..., bọn ta không hề có dính líu gì đến tên kia, mong ngài tha mạng...
Tuy đám người Nguyên Môn hầu hết là Sinh Huyền cảnh cường giả, nhưng họ biết rằng người trước mặt này là một siêu cấp đại nặng, vì từ một chưởng kia họ có thể cảm nhận được uy áp của nó còn hơn cả môn chủ của họ, đang lúc Nguyễn Minh tính lên tiếng thì phía Đạo Tông có nhiều thân ảnh bay đến quỳ trên không hô lên.
- Chấp sự Đạo Tông cùng các đệ tử...bái kiến Cầm Thánh...
Toàn trường lần nữa hít một hơi khí lạnh kinh hãi, Nguyên Môn đứng thứ 3 trong 9 tông môn siêu cấp quỳ trước mặt vị kia đủ để làm họ kinh hãi, nay Đạo Tông đứng đầu 9 tông môn siêu cấp cũng quỳ dưới chân thanh niên kia, còn chưa nói đến thánh nữ của Cứu Thiên Thái Thanh Cung là thê tử hắn, 6 tông môn kia vừa nghe đến hai chữ Cầm Thánh thì giật mình bay đến quỳ xuống nói.
- Thái Thượng Cung...bái kiến Cầm Thánh đại nhân...
- Vạn Khôi Môn...bái kiến Cầm Thánh đại nhân...
- Phù Cốc...bái kiến Cầm Thánh đại nhân..
- Thần Tông...bái kiến Cầm Thánh đại nhân..
- Kiếm Tông...bái kiến Cầm Thánh đại nhân...
- Hồng Hoang Điện...bái kiến Cầm Thánh đại nhân...
- Bái kiến Cầm Thánh đại nhân...
Toàn trường nhìn cảnh này thì cành kinh hãi đến ngây người, nhưng rất nhanh họ liền quỳ xuống đồng thanh hô, nói đùa đến cả 9 đại siêu cấp tông môn đã quỳ thì họ sao dám đứng, mà giải thích cho tình cảnh hiện tại thì phải kể về mấy năm trước Đạo Tông vẫn nằm dưới đấy bản xếp hạng các siêu cấp tông môn, nhưng đột nhiên họ vùng dậy mạnh mẽ, trong tông môn cường giả xuất hiện lớp lớp, một hơi nhảy lên đứng đầu, mà khi đám tông môn còn lại nghe Đạo Tông được một vị đại năng nâng đở, mà danh hiệu của vị đó là Cầm Thánh, nên khi biết thanh niên trước mặt là vị đại năng kia mới khiến họ giật mình, họ cũng muốn có giao hảo với vị đại năng này để được hắn nâng đở giúp tông môn cường đại, mà lúc trước họ cũng nghi ngờ Cữu Thiên Thái Thanh Cung cũng được Cầm Thánh nâng đở nên mới cường đại nhảy lên đứng vị trí thứ 2, và giờ họ nhìn cảnh thánh nữ của Cữu Thiên Thái Thanh Cung nằm trong lòng vị đại năng kia thì liền hiểu.
Nguyễn Minh nhìn đám kia thì ngạc nhiên, hắn nhớ hắn chưa có xuất hiện trước mặt họ sao họ biết đến hắn, Nguyễn Minh tuy ngạc nhiên nhưng vẫn bình thản nhìn toàn trường nói.
- Đứng lên đi..., Đạo Tông các ngươi có thể giải thích cho như vậy là sao không...
Nguyễn Minh nói xong nhìn qua đám Đạo Tông hỏi, tên chấp sự tuy đã đứng lên nhưng vẫn cung kính khom người với Nguyễn Minh nói.
- Bẩm đại nhân..., chuyện này đã sảy ra mấy năm trước, không biết là ai đã loan tin nói Cầm Thánh đại nhân là một vị đại năng và nói nhờ ngài nên Đạo Tông mới cường đại, mà điều đó là sự thật nên Đạo Tông không thể phản bác gì, cho dù có áp chế tin đồn cũng không thể nên Đạo Tông đành thừa nhận...
- Ồ..., mà thôi kệ đi..., lúc trước ta nghe tiểu Hoan Hoan và Tiếu Tiếu có nói Nguyên Môn đánh chủ ý đến hai nàng ấy có thật không...
Nguyễn Minh thời gian qua cũng không quên kết nối giấc mơ với các nàng nên cũng biết chuyện của các nàng, chỉ có Lăng Thanh Trúc gần đây bị tên kia quấn lấy hắn mới không biết, tên chấp sự Đạo Tông nghe Nguyễn Minh hỏi liền đáp.
- Đúng vậy thưa đại nhân..., Nguyên Môn có gửi thiệp cầu hôn đến Đạo Tông muốn kết thông gia, mà đối tượng là Hoan Hoan tiểu thư cùng Tiếu Tiếu tiểu thư...
- Ồ...
Nguyễn Minh nghe xác nhận thì ánh mắt trầm xuống, lúc trước nghe hai nàng nói trong mơ đã vô cùng tức giận, nay xác nhận thì cơn thịnh nộ bộc phát, nữ nhân của hắn chính là nghịch lân của hắn, mà kẻ dám động đến nữ nhân của hắn thì chẳng khác nào động đến nghịch lân của hắn, uy áp không chút che giấu hoàn toàn thả ra, chúng nữ thấy hắn như vậy cũng cau mày nhìn về đám Nguyên Môn và tỏa ra uy áp, sau lưng Nguyễn Minh cùng chúng nữ xuất hiện một vòng tròn đủ màu sắc, đây là biểu tượng của Luân Hồi cảnh đại năng, toàn trường khiếp sợ trước uy áp kia nhưng chưa kịp làm gì đã bị uy áp đánh hộc máu quý xuống đất tuy uy áp không nhắm vào họ, đám người siêu cấp tông môn sợ hãi run rẩy chống lại uy áp, uy áp của Nguyễn Minh và chúng nữ không chỉ lan ra khắp chiến trường mà còn lan ra khắp Đông Huyền Đại Lục khiến toàn bộ sinh linh khiếp sợ, bên trong đại điện của siêu cấp tông môn và các tông môn có thực lực mạnh đều sợ hãi nhìn về hướng nơi diễn ra bách triều đại chiến, loại uy áp này chỉ có Luân Hồi cảnh đại năng mới có, tông chủ các tông môn lập tức dùng tốc độ nhanh nhất đi đến bách triều đại chiến, trong đại điện của Đạo Tông Ứng Long cũng cảm nhận được uy áp kia tính đi đến thì Ứng Hoan Hoan cùng Ứng Tiếu Tiếu chạy vào nói.
- Phụ thân..., là chàng ấy, đây là khí tức của Cầm Thánh...
Ứng Long cũng biết nên hắn mới tính đi, nếu con gái đã đến thì hắn liền mang theo hai nàng cùng đi.