Hệ Thống Thuần Phục Hoa Tâm Nhân

Chương 32: Thế giới III



Mộ Hàm bị bắt cóc đã khiến Trương Tuấn Miên phải tức tốc bắt máy bay từ Nội Bài trở về. Mặc dù Mộ Hàm luôn khiến ông ngứa mắt, nhưng nó thực sự là một đứa trẻ hiểu chuyện, nếu giữ lại sẽ có lợi cho công ty sau này. Không những thế, truyền thông vẫn luôn theo sát ông, vì vậy phải dẹp yên vụ này để không mang lại tin đồn vô căn cứ gì. Lúc Tuấn Miên có mặt đã thấy Mộc Miên khóc lóc ngồi chờ ở ngoài, bên trong phòng cảnh sát là Mộ Hàm đang được thăm dò để lấy thêm thông tin.

“Bố ơi, tội nghiệp Mộ Hàm quá. Em ấy…. Hức hức, suýt nữa thì bị bọn chúng…” Mộc Miên khóc lóc, dáng vẻ yếu đuối đến đáng thương làm Tuấn Miên mủi lòng. Ông ôm cô vỗ về, mắt thì vẫn hướng về phía Mộ Hàm qua tấm kính dày. Mặt Mộ Hàm đỏ ửng một bên má, có vẻ như bị người ta đánh, đã vậy nước mắt còn rơi không ngừng, nhiều đến mức ông còn thấy đau đớn dùm. Ông không khỏi thở dài, dù gì cũng là con mình, quan tâm chút đỉnh là điều nên làm.

“Bố… ” Mộ Hàm ngạc nhiên nhìn ông, dáng vẻ phờ phạc đến đáng thương, tưởng chừng như chỉ cần một cơn gió thổi đến có thể dễ dàng bị quật ngã y.

“Ông là người thân của cậu bé này? Ông nhớ chăm sóc cậu ấy cho kĩ lưỡng, cậu ấy đã phải chịu một cú sốc tinh thần rất lớn.”

“Bố à, Mộ Hàm em ấy đã phải chịu đựng quá nhiều rồi. Con nghĩ ta nên để em ấy ở nhà một thời gian, đợi em ấy phục hồi tinh thần đã.” Mộc Miên miệng nói lời tốt đẹp nhưng trong lòng lại ngổn ngang bao suy tính. Nếu có thể nhốt Mộ Hàm ở trong nhà, hoạt động của y sẽ giảm đáng kể, cô cũng từ đó gấp rút chuẩn bị nhiều bẫy rập của riêng mình, đến khi y xuất hiện thì chỉ cần sơ sẩy một tí thôi cô cũng có thể bắt thóp được y. Cô có cả hai người là Tử Lang và Tô Hinh, việc gì phải sợ nữa chứ.

Quan trọng bây giờ là quyết định của Tuấn Miên.

“Cũng có lí…” Tuấn Miên có chút hơi ngập ngừng.

“Không cần đâu bố, con không sao cả.” Mộ Hàm lí nhí đáp lời, đôi mắt láo liên không dám nhìn thẳng ông. Không hiểu sao bộ dạng này của y khiến ông vô cùng thương tiếc, nhưng chợt nhớ y là đứa con mà ông chưa bao giờ thừa nhận, ông nhanh chóng lấy lại sự nghiêm khắc.

“Tại sao? Con không muốn nghỉ ngơi một thời gian sao?”

“Phải đó Mộ Hàm, em đừng cố sức làm gì.” Mộc Miên trong lòng gấp không thôi, sao Tuấn Miên lúc này lại lưỡng lự chứ? Rõ ràng lão ta ghét y lắm mà.

“Con không sao đâu mà, nếu con ở nhà sẽ kéo thêm nhiều rắc rối. Con biết bố ở ngoài rất khó khăn khi phải đối phó với truyền thông báo chí, nên ở nhà chỉ khiến họ thêm quấy rầy chúng ta, lợi dụng thông tin này hắt nước bẩn vô lí vào người gia đình mình.” Mộ Hàm hai tay bấu chặt, cố nói to cho cả phòng nghe thấy. Thanh âm nức nở còn ngập tràn sợ hãi như búa tảng đánh mạnh vào tim bọn họ, làm cảnh sát lẫn Tuấn Miên mềm lòng. “Con… Con có thể đứng ra phỏng vấn với họ, nếu được thì có thể tạo một câu chuyện cảm động hay đại loại thế,… Cổ đông có khi sẽ ủng hộ chúng ta hơn…”

“A, xin lỗi bố… Con chỉ nói bừa, bố đừng giận. Không cần làm cũng được…”

Mộc Miên há hốc mồm kinh ngạc, nhìn sang Tuấn Miên còn đang trầm mặc suy nghĩ.

Chết toi, mọi chuyện lại lệch đường ray nữa rồi.

Mọi thứ Mộ Hàm nói đều có lí. Từ khi Trương Tuấn Miên lập công ty đến giờ, thành công đến quá nhanh khiến nhiều người nghi ngờ. Báo chí soi công ty nhà họ như diều hâu rình mồi, chỉ cần có điều gì bất thường lập tức đưa lên báo. Oái oăm thay lượt xem rất cao nên càng nhiều phóng viên theo sát bước chân của bọn họ. Vậy nên, nếu bây giờ lợi dụng Mộ Hàm đứng ra tạo nên một hình ảnh cậu bé đáng thương, nhất định sẽ tranh thủ được sự cảm thông của nhiều người, báo chí cũng sẽ chuyển hướng về phía y nhiều hơn, tô vẽ nên câu chuyện kiên cường của đứa con riêng nhà họ Trương. Hình ảnh của họ ít nhiều sẽ được cải thiện.

Tuy nhiên, Mộc Miên và Tuấn Miên chưa suy đoán tới một điều, Mộ Hàm làm vậy cũng chỉ vì lợi ích cá nhân của mình. Một đứa con riêng bị hành hung lại cố gắng hết mình vì hai người họ, cái hình ảnh mà Mộ Hàm tự khoác lên đó đủ đảm bảo cho đường lui của y. Y hiện tại có rất nhiều kế hoạch để đả bại hai người này, nhưng cũng từ từ đã, nếu kết thúc quá nhanh thì sẽ không có gì thú vị cả…

… Phải không nào?

Những vị cảnh sát dường như đã bị vẻ kiên cường, vì gia đình hết lòng suy tính, tự đặt mình ra mũi sào của y làm cảm động không thôi.

Mộ Hàm âm thầm nở nụ cười, cái vỏ bọc này của y quá tiện lợi mà.

“Con nói cũng đúng.” Nghĩ đến những lợi ích trước mắt, Tuấn Miên gật gù đồng ý với giải pháp của Mộ Hàm. “Ta rất vui vì con đã biết suy nghĩ hơn. Tốt lắm!”

Đáy mắt Mộ Hàm loé lên tia khinh thường. Một kẻ ngu ngốc như vậy, dám chê y đầu óc chậm phát triển. Y biết rõ Tuấn Miên chỉ coi y như một đứa con nhu nhược không chính kiến, tựa như con búp bê đất tuỳ ý ông nhào nặn.

“Bố, sao có thể?”

“Cái gì mà có thể? Em con biết suy nghĩ cho công ty thế, nên ủng hộ chứ? Còn con, thôi uỷ mị đi, tính cách yếu đuối đó không phù hợp với nữ chủ tương lai đâu. Con là người kế thừa công ty của ta, nhất định phải mang cái tâm cứng rắn, rõ chưa?”

“Dạ…” Mộc Miên ủ rũ trả lời, thực sự cô rất muốn một tay giết chết lão già này. Công ty công ty, trong đầu lão ta chỉ có lợi ích của công ty, có bao giờ Tuấn Miên thực sự nghĩ cho con mình chưa?

“Được rồi, quyết định vậy đi. Mộ Hàm, con tạm thời nghỉ ở nhà hai ngày rồi hẵng đến trường. Rõ chưa?”

“Vâng, con đã rõ.”

———————————————————

Tin tức Mộ Hàm bị bắt cóc, súyt bị cưỡng hiếp đã lan rộng ra cả trường, thời thời khắc khắc đều được mang ra bàn tán xôn xao. Đến khi Mộ Hàm đi học lại, mọi người ai ai cũng chạy ra hỏi thăm, Hà Tu và Cố Thử là những người đầu tiên.

“Hai anh bình tĩnh, em không sao cả.” Mộ Hàm đỏ mặt, cúi gằm xuống như muốn trốn tránh Hà Tu và Cố Thử, càng khiến lửa giận trong họ càng sôi sùng sục.

“Không sao là thế nào? Không thể để bọn chúng sống được, dám nhúng chàm em. Anh nhất định sẽ cho bọn chúng sống không bằng chết!” Hà Tu gầm lên, nhìn vết bầm trên má Mộ Hàm mà lòng đau như cắt.

“Bọn chúng nhất định sẽ bị trừng trị thích đáng, em đừng lo nghĩ nữa.” Giọng nói của Cố Thử dịu dàng và tràn đầy ôn nhu, nhưng bên trong lại như núi lửa trực trào, hận không thể ngay lập tức một đao chém chết bọn vô lại đó.

Rõ ràng là có kẻ muốn hãm hại em ấy, nhất định không thể dung tha.

Những người xung quanh thấy vậy cũng vội vàng vây quanh hỏi thăm. Mộ Hàm nổi tiếng là thiên thần của trường, được lòng rất nhiều người, nay nghe y bị hãm hại như vậy không ít người phải nổi trận lôi đình. Mộ Hàm bối rối tiếp nhận sự quan tâm của mọi người, ánh mắt không tự chủ liếc về phía bóng người xa xa.

Tô Hinh hôm nay vẫn yên tĩnh, vẫn đẹp đẽ như thế, nhưng bên cạnh hắn lại xuất hiện thêm một người. Kẻ vô danh kia đang đỏ mặt với hắn, cười nói gì đó với hắn, còn Tô Hinh thì…

Cái gì? Tô Hinh vừa cười lại với nó ư?

Tim như bị ai bóp nghẹn lại, Mộ Hàm vô thức nghiến chặt đôi tay, ánh mắt chứa lửa giận như muốn thiêu sống kẻ cả gan trò chuyện với Tô Hinh.

Nó nghĩ mình là ai cơ chứ? Cái thứ mờ nhạt không xứng với hắn, lấy tư cách gì khiến hắn mỉm cười? Vị trí bên cạnh hắn chỉ có thể thuộc về y mà thôi!

Mộ Hàm tự cảm thấy, mỗi khi ở gần Tô Hinh y lại không thể kiềm chế cảm xúc của bản thân. Cứ như bản năng vậy, y liên tục hướng về phía hắn, khao khát sự chú ý của hắn bằng bất cứ giá nào. Với một kẻ trước giờ chỉ coi con người là rối gỗ để chơi đùa, Mộ Hàm chưa từng trải nghiệm cảm giác này bao giờ. Cái sự độc chiếm dục xấu xí thấm nhuần tận xương tuỷ như cấu xé ruột gan y, và xúc cảm này còn mãnh liệt hơn nữa khi thấy Tô Hinh kề cận với kẻ nào khác.

Y không thể nào hiểu được, nhưng kì lạ thay y cũng không muốn hiểu, y chỉ muốn ở cạnh Tô Hinh.

Mộ Hàm bất chợt nhào người ra khỏi đám đông, sà vào lòng của Tô Hinh. Tô Hinh đang trò chuyện với cậu bé xinh đẹp kia bị Mộ Hàm làm bất ngờ, suýt thì ngã ra đằng sau, tay theo bản năng ôm chặt lấy y. Mộ Hàm tiếp xúc với hương bạc hà quen thuộc lại càng thả lỏng, nước mắt tuôn rơi lấp lánh như kim cương, chọc người thương xót. Y vùi đầu sâu vào lồng ngực hắn, những hạt châu hoa rơi ướt cả mảng áo, nhưng hai cánh tay thì ôm chặt hắn như muốn bẻ gãy xương. Cậu trai bên cạnh thấy vậy, muốn lại gần an ủi Mộ Hàm thì nhận được cái nhìn ớn lạnh đến thấu xương. Đôi mắt xanh lam xinh đẹp ấy bây giờ tựa thanh băng nhọn hoắt, vừa lạnh lẽo đến rợn người vừa hung hiểm như muốn giết chết cậu ngay tức khắc. Cậu trai sợ hãi, hốt hoảng chạy mất dép.

Mày chết chắc rồi.

“Anh Tô Hinh, chuyện xảy ra thật kinh khủng. Anh có thể đưa em đến chỗ nào yên tĩnh được không?” Thanh âm nức nở niết tim đến đau, mọi người ai ai cùng nhìn về phía Tô Hinh rõ ràng yêu cầu hắn thực hiện yêu cầu của y.

Tô Hinh muốn khóc lên, trời ơi hai người kia đừng nhìn như muốn giết ông được không? Người ta vô tội mà!

“Khụ khụ, được rồi…” Tô Hinh hắng giọng. “Tôi sẽ chăm sóc cho Mộ Hàm, mọi người mau về lớp đi.”

“Cậu định đưa em ấy đi đâu? Đừng nghĩ đến chuyện lợi dụng em ấy đang gặp khủng hoảng mà giở trò.” Hà Tu miệng nhanh hơn não hùng hổ chặn đường Tô Hinh, chỉ nhận được cái đảo mắt của đối phương. Hà Tu nổi giận, định nói tiếp thì Mộ Hàm cướp lời.

“Anh đừng nói bậy, anh Tô Hinh là một trong những người tốt nhất em biết. Huhu, em đã nói anh rồi, em yêu Tô Hinh, em muốn theo đuổi anh ấy, nhưng anh lại cứ làm khó dễ cho anh ấy. Em… Em ghét anh, đừng theo em nữa!”

“Mộ Hàm, anh xin lỗi…” Hà Tu nhận ra lỗi lầm của mình thì hốt hoảng, muốn đến gần thì bị Mộ Hàm né ra xa, tim như vỡ thành ngàn mảnh.

“Hà Tu, mau dừng lại. Chúng ta đã hứa là sẽ ủng hộ em ấy mà.” Cố Thử, người biết suy nghĩ hơn, đứng ra ngăn Hà Tu lại. Hà Tu bất thần nhìn Mộ Hàm hướng mình ánh mắt ghét bỏ, tay không tự chủ buông thõng xuống. Từ khi Mộ Hàm quyết định theo đuổi Tô Hinh, anh đã hết lời ngăn cản, thậm chí gây khó dễ cho Tô Hinh không ít lần chỉ vì muốn thuyết phục y quay về. Nhưng, đây là lần đầu tiên anh thấy Mộ Hàm quyết tâm đến thế, yêu thì yêu nhưng Mộ Hàm vui vẻ mới là quan trọng nhất.

Có lẽ anh giận quá nên vượt giới hạn mất rồi, thật tồi tệ mà.

“Anh xin lỗi em, Mộ Hàm. Anh sẽ không làm phiền nữa.” Dáng vẻ hối lỗi của Hà Tu rất giống một con cún mới làm sai, Tô Hinh suýt chút thì bật cười.

Tên này tính cách bốc đồng làm phiền hắn biết bao nhiêu lần, ông đây vẫn còn ghi hận ngươi trét bột ngứa lên ghế đấy nhá!

“Được rồi, ta cùng quay về thôi. Tô Hinh, tôi mong cậu chăm sóc Mộ Hàm cho tốt. Em ấy có mệnh hệ gì, tôi sẽ cho cậu biết tay.” Cố Thử kéo Hà Tu đi về, không ngừng an ủi thanh niên vẫn còn đang thất thểu kia.

Ủa kì, hai tên này thân thiết hồi nào mình không biết ta?

Tô Hinh bất đắc dĩ đem người về phòng của Hội học sinh. Làm Hội trưởng kì thực ngoài vất vả ra cũng có chỗ hữu dụng, ví dụ như đang học vẫn có thể thoải mái đi ra ngoài như thường. Chẳng hạn như lúc này, sẽ chẳng ai quấy rầy được bọn họ cả. Tô Hinh nhẹ nhàng đặt Mộ Hàm xuống ghế, rót hai tách trà Earl Grey nóng hổi.

“Không ai sẽ vào đây giờ này, cậu không cần giả vờ nữa.”

Mộ Hàm quả nhiên ngừng khóc, đôi mắt xanh lam còn đỏ ửng giờ loé lên tia xảo trá tinh nghịch. “Anh Tô Hinh chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả. Đáng lẽ anh phải an ủi em chứ.”

“Chẳng phải đã nín rồi hay sao?”

“Anh thiệt là…” Mộ Hàm chu môi làm mặt xấu, những lúc thế này y giống như một đứa trẻ thực sự. Tô Hinh thở dài, tiếc quá không đứa trẻ nào vừa giỏi võ vừa gian manh như tên này.

“Chuyện ở nhà kho hôm đấy, cảm ơn anh.”

“Hửm? Tôi có thể làm gì a?” Tô Hinh bình chân như vại thưởng trà, khói bốc nghi ngút khiến khuôn mặt hắn càng thêm ma mị. Mộ Hàm nhìn không chớp mắt, trong khoảnh khắc đó y có thể cảm nhận trái tim mình đập nhanh hơn bình thường.

Cảm giác này là gì? Khó chịu, nhưng lại rất thoả mãn?

“Anh đừng đùa với em mà. Anh chính là người báo cảnh sát, là người vô hiệu hoá cái flycam của bà chị quý hoá của em. Anh giỏi thật đấy, nhưng em đã mong là anh có thể hành động sớm chút nữa. Tên khốn kia dám đánh vào gương mặt hoàn hảo không tì vết của em. Haha!”

“Hừ, tôi nhìn cậu bị đánh thấy vui lắm, đây là trả đũa cho lần trước.”

Mộ Hàm tròn mắt, sửng sốt vài giây rồi cười lớn. Quả nhiên là Tô Hinh, đã giúp rồi vẫn không quên lợi dụng chút thú vui nho nhỏ để thoả mãn bản thân. Chỉ có ngồi riêng với Tô Hinh như thế này y mới có thể thoải mái để lộ mọi cảm xúc chân thực nhất của mình, chứ không phải cái vỏ bọc ngột ngạt để đi lừa dối người kia.

Tô Hinh nhớ lại tình huống của cuốn tiểu thuyết, nếu như không có hắn giúp đỡ thì Mộ Hàm đã bị cưỡng hiếp, mặc dù chống trả rất kịch liệt. Mộc Miên tất nhiên quay được tất cả, đem phát tán khắp nơi y như những gì Mộ Hàm đã làm với cô kiếp trước, thậm chí còn bị Tuấn Miên cấm túc trong nhà nhiều ngày. Nhiều lúc hắn thắc mắc, một người thông minh như Mộ Hàm sao có thể chịu thua đầu óc đơn giản như Mộc Miên cơ chứ, dù có hai cái bàn tay vàng bự chảng nhưng chẳng phải mạng lưới quyền lực của y lớn lắm ư?

Nói sao đây, chắc là nhờ ơn kịch tình đại nhân rồi. ƪ(˘⌣˘)ʃ

Nhưng có hắn ở đây rồi, kịch tình đại nhân xuống lỗ đi là vừa. Không ai được bắt nạt nam chủ của hắn, trừ hắn ra.

“Tôi đã nói, tôi muốn nhìn thấy cậu có thể gây hoạ như thế nào. Vì vậy, để cậu chịu thua trước Mộc Miên, dù chỉ một ván, tôi cũng sẽ rất bực mình. Người tôi đặt kì vọng sẽ không làm tôi thất vọng đến thế.”

“Anh quả là người vô tình. Nhưng mà, em có sai thật, em sẽ rút kinh nghiệm. Anh đã cứu em thì cũng nên trả ơn cho phải phép nhỉ?” Mộ Hàm nới lỏng cổ áo, vòng tay ôm lấy cần cổ mảnh khảnh của đối phương. Tô Hinh nhìn thẳng vào mắt y, nhất thời đông cứng. Trong sắc lam ấy như xuất hiện sóng gầm cuồn cuộn, mang theo sự điên cuồng chấp nhất cùng mê luyến, khó có thể nói thành lời. Trên người y như toả ra một luồng khí cường thế đến đáng sợ, khiến hắn không tự chủ đổ mồ hôi lạnh.

Vào lúc này, Mộ Hàm như to lớn và đáng sợ hơn nhiều. Nụ cười âu yếm của y, thoạt nhìn rất ngọt ngào, nhưng nó lại khiến hắn rợn tóc gáy.

“Nãy nha, anh làm em ghen tị lắm đó. Con chó hôi hám kia dám đụng vào anh, em đố kị kinh khủng đến mức muốn giết người luôn đó.”

“Vì vậy, để trả ơn cho anh, em sẽ lấy thân báo đáp, thế nào? Để thân thể anh chỉ có dấu vết của em thôi, từ trong ra ngoài.” Mộ Hàm liếm lên vành tai mẫn cảm của Tô Hinh, cảm nhận giãy dụa nho nhỏ của người dưới thân. Mộ Hàm kìm chặt Tô Hinh, sức lực khổng lồ không hề hợp với vóc dáng nhỏ bé của y làm Tô Hinh hốt hoảng, nước da trắng nõn đỏ lên khả ái vô cùng.

Ai da, nhìn ngon mắt quá đi.

“Anh thuộc về em, chỉ mình em mà thôi. Không ai có thể tổn thương anh, không ai có thể cướp anh khỏi em, không bao giờ!”

Mộ Hàm nắm chặt hai bên má Tô Hinh, thô bạo hôn xuống.