Sau khi tốt nghiệp đại học, Sở Hàm rời quê đến nơi khác gây dựng sự nghiệp, vận khí coi như không tồi, có thể vào làm ở một công ty gia cụ bậc nhất trong thành phố, quy mô không nhỏ, tuy không phải cấp quốc gia gì nhưng hoàn cảnh làm việc cũng thoải mái. Cậu vốn yêu thích cuộc sống bình yên, nhẹ nhàng. Ngày ngày đi làm, tối về lại ôm bạn gái trong tay, nếu cảm xúc thăng hoa thì tiện thể vận động chuyện kia một chút.
Nhưng cuộc sống vốn dĩ không như suy tính của con người, lần lượt ba bốn người bạn gái của cậu rời đi. Và rắc rối của cậu bắt đầu từ tên hàng xóm Trâu Nhạc vừa chết tiệt vừa biến thái kia, suốt ngày ăn không ngồi rồi chỉ biết canh me đến khóa quần của cậu. Lại nói đến nam nhân có tên là Trâu Nhạc kia, ngũ quan đẹp đẽ phối với một thân khí tràng kiêu ngạo. Lần đầu tiên nếu không phải Sở Hàm tự nhận mình hay xem phim truyền hình nhàm chán tám giờ tối, y còn tưởng mình nửa đêm gặp được người nổi tiếng.
Trong mắt Sở Hàm, hắn ta thực sự rất rất đáng ghét. Lúc nào cũng tỏ ra mình hảo soái khí chất, nhưng thực chất lại là một tên bại hoại. Trước đây thì luôn miệng nhắc nhở cậu phải kéo khóa quần lên, còn bây giờ thì lúc nào cũng lăm le kéo khóa quần của cậu xuống mà khi dễ. Thực sự là quá đáng mà !