Sở Hàm nghe hiểu từng chữ trong câu này, nhưng lại không có biện pháp lập tức tiêu hoá ý tứ của Trâu Nhạc.
Thẳng đến khi ý thức bắt đầu tỉnh táo, y nhăn mày. “Trâu Nhạc…. tôi không thể….”
Y nói rất chậm.
Không phải là không biết nói thế nào, mà là bởi vì dưới đáy lòng có một sự xoắn xuýt mơ hồ không rõ ràng.
Trâu Nhạc đứng đối diện y, không toát ra biểu tình gì rõ ràng.
Hoặc giả là vì hắn vẫn không ngẩng đầu, mà cho dù có, Sở Hàm cũng không thể nhìn rõ.
Trong khoảnh khắc, y đã muốn bật đèn.
Đơn thuần chỉ là muốn biết phản ứng của Trâu Nhạc.
Thế nhưng cuối cùng Sở Hàm vẫn không làm gì, còn Trâu Nhạc thì vẫn lẳng lặng đứng đó, nghe một câu kia của y cũng không coi là đáp án. Hắn trầm mặc một hồi rồi mới chậm rãi tiếp lời. “Cậu nói không thể, là không thể cùng nam nhân, hay là không thể cùng tôi?”
Đến nước này, thái độ của hắn rất bình tĩnh.
Sở Hàm vì câu hỏi này mà lông mày càng nhíu chặt hơn, y đắn đo giây lát rồi thành thật trả lời. “Đều không thể”.
Ba chữ đơn giản, đoạn tuyệt tất cả khả năng.
Bầu không khí trong phòng vô cùng áp lực.
Trâu Nhạc đút tay trong túi quần, nhìn lướt qua cảnh đêm ngoài cửa sổ, cố ý né tránh ánh mắt của Sở Hàm, khẽ thở dài một cái. “…. Ra là vậy”.
Đêm hôm đó, đây chính là câu nói cuối cùng của Trâu Nhạc với Sở Hàm.
Hắn một mình tuỳ tiện vào một gian phòng, ngay trước mặt Sở Hàm đóng cửa, khoá lại.
Ý tứ không cần nói cũng biết.
Sở Hàm nghe được âm thanh khoá cửa, cả người đờ đẫn ngồi xuống sofa, trong đầu một mảnh hỗn loạn. Ký ức từ lúc y gặp Trâu Nhạc đến giờ đều hiện về, đối với câu tỏ tình kia, y vẫn không có cách nào thích ứng.
Thế nhưng rất quỷ dị, y vậy mà cũng không phải hoàn toàn không có chuẩn bị.
Có thể là từ lúc biết được tính hướng của Trâu Nhạc, loáng thoáng, y đã có cảm giác.
Vì sao trong lòng mông lung, có lẽ chỉ là bởi không muốn nghiêm túc suy nghĩ rõ ràng, dù sao từ trước tới nay, đối với y mà nói, tình cảm giữa nam nhân và nam nhân, y hoàn toàn không có khái niệm.
Cuộc sống chính là như vậy.
Khi ngươi vô tâm vô phế, chuyện gì cũng là lẽ đương nhiên. Khi ngươi có lòng để ý, chuyện gì cũng biến thành có dụng ý khác.
Một loạt hành vi khác thường của Trâu Nhạc trước kia, tối nay đều đã có lời giải thích hợp lý, chỉ là hiện tại Sở Hàm không có nửa phần thoải mái.
Y cảm thấy rất áp lực.
Cái cảm giác trước ngực bị người đem một tảng đá lớn đè nén.
Thật sự rất khó chịu!
Từ khi y từng bước thích ứng với quy tắc và nhịp điệu của xã hội, y đã hình thành thói quen không quan tâm quá nhiều đến chuyện của người khác, cũng như không cần để người khác quan tâm.
Cho dù là bằng hữu như Nhâm Kiệt hay Lý Chu Dương, y vẫn đem họ đặt ở một giới hạn thích hợp.
Quan tâm, nhưng không bận tâm. Chúc phúc, nhưng không cùng hưởng.
Đây là quy tắc thuộc về người trưởng thành. Sở Hàm đã từng nếm trải mùi vị khi phá vỡ quy tắc, y không muốn lại một lần nữa giẫm lên vết xe đổ.
Thế nhưng Trâu Nhạc từ khi mới bắt đầu đã lấy tư thái hoàn toàn bất đồng can dự vào cuộc sống của y.
Bị ép đến gần, về sau lại đồng ý chấp nhận.
Sở Hàm không có cách nào nói ra bản thân mình đối với đoạn quan hệ quỷ dị này rất thoải mái. Nếu như y có thể, cũng sẽ không hỏng não đến mức tìm người đi chung, cũng sẽ không xảy ra những chuyện kia.
Y rất coi trọng tình bằng hữu xuất hiện ngoài ý muốn này.
Dù cho hai người cùng nhau đi xem phim, đi dạo phố, làm những chuyện mà rõ ràng không thích hợp với hai nam nhân, nhưng rồi lại làm đến vô cùng tự nhiên.
Những điều này Sở Hàm rất trân trọng.
Đúng là có tiếc nuối, nhưng cho dù là vậy, y cũng không có cách nào biến thành người mà Trâu Nhạc mong muốn.
Đây có lẽ chính là điều làm cho người ta bất đắc dĩ nhất.
Có nhiều lúc, bản thân biết rất rõ mình làm không được, trong lòng không tình nguyện, cũng nghĩ tới việc lừa mình dối người, nhưng cuối cùng vẫn không có biện pháp. Sở Hàm nhắm mắt, nằm ngửa trên sofa, trong đầu và cả trong lòng đều rất loạn, nửa ngày không nắm bắt được một chút manh mối, cũng không nghĩ ra biện pháp ứng phó.
Y tiêu cực nghĩ, nếu như có thể ngủ một giấc không tỉnh lại thì tốt rồi.
Có lẽ vừa mở mắt, phát hiện ra kỳ thật mọi chuyện chưa từng phát sinh, Trâu Nhạc vẫn là người hàng xóm ba lần bốn lượt giúp đỡ y.
Hai người cứ theo lẽ thường mà trải qua từng ngày, đợi nhà của y sửa sang hoàn tất.
Dù cho y có chuyển về nhà mình rồi, cả hai vẫn có thể hẹn nhau ra ngoài đi chơi, tự nhiên nói chuyện phiếm, lôi đối phương ra phát tiết tâm tình.
Nghĩ ngợi một hồi, Sở Hàm nhịn không được cắn răng chửi. “Mẹ nó!”
Cho tới bây giờ, y chưa lúc nào thấy mình uất ức như vậy.
Lúc này, y cần nhất chính là tìm một người hung hăng đánh một trận.
Suốt cả đêm, Sở Hàm đều ở bên ngoài.
Sau khi quay lại chỗ đốt lửa trại xem xét, vì để tránh gặp phải mấy cô người mẫu khiến tâm trạng trở nên tệ hơn, Sở Hàm đến trung tâm phục vụ khách hàng của làng du lịch, lấy một gian phòng, miễn cưỡng nằm qua đêm.
Kỳ thực là không ngủ được.
Sáng sớm, Sở Hàm trả phòng, đi dọc theo bên hồ nước. Nhìn thời gian không sai biệt lắm, y mới trở về nhà gỗ gọi mọi người đi ăn.
Lúc y đẩy cửa đi vào, Trâu Nhạc đang thu dọn đồ đạc.
Mấy người mẫu ở bên cạnh vòng tới vòng lui, ồn ào nói mấy câu chuyện tẻ nhạt.
Thấy Sở Hàm liền sán lại gần. “Tối qua anh đi đâu vậy? Tụi em tìm rất lâu cũng không thấy anh”.
Phòng Trâu Nhạc khoá trái, Sở Hàm lại không thấy tung tích, có người chọt Sở Hàm oán trách. “Doạ chết tụi em!”
Sở Hàm chỉ có thể cười khổ, không biết trả lời thế nào.
Trâu Nhạc đã thu dọn xong, xách túi đồ lên nhìn y. “Cậu muốn ăn sáng ở đây xong mới đi, hay là chờ về nhà rồi ăn?”
Giọng hắn nói rất bình thường, tựa như đem chuyện tối ngày hôm qua chưa từng xảy ra.
Sở Hàm ngoài ý muốn nhướn mày, sau lại kinh hỉ cười một cái, trì độn mở miệng. “Về nhà ăn đi! Tôi không thích đồ ăn ở đây”.
“Ừ”.
Gật đầu, Trâu Nhạc cũng không để ý tới nữ nhân bên cạnh, trực tiếp xách hành lý của hắn và Sở Hàm ra xe.
Cất đồ vào cốp xe xong, hắn quay đầu ra hiệu bảo Sở Hàm lên xe. Mấy nữ người mẫu kia muốn đi theo lại bị cản lại. “Tôi nhờ quản lý sắp xếp xe cho các cô, các cô ở đây chờ một lát, sẽ có người tới đón”.
Nói xong cũng không thèm để ý phản ứng của mấy người kia, Trâu Nhạc khởi động xe, đánh tay lái, chưa tới một giây đã đem xe rời đi.
Cả một đường, hai người không ai nói chuyện. Đoạn đường này không tính là xa, Trâu Nhạc lái xe được nửa đường thì hút điếu thuốc nâng cao tinh thần, Sở Hàm cũng châm một điếu. Giao thông buổi sáng coi như không tệ, lúc đi mất hơn một giờ, lúc về chỉ bốn mươi phút là tới nơi.
Về đến nhà thu dọn lại một chút, Trâu Nhạc buồn bực không lên tiếng ở trong phòng bếp chuẩn bị bữa sáng.
Sở Hàm đem đồ của hai người ra sắp xếp lại, quần áo bẩn thì bỏ vào máy giặt.
Trâu Nhạc bưng đồ ăn ra, vừa vặn cùng y mặt đối mặt.
Nhìn người bên cạnh mở túi du lịch, Trâu Nhạc hơi khựng lại, sau đó đem đồ ăn để lên bàn, chính mình cũng ngồi xuống.
Trâu Nhạc không ngẩng đầu.
Giọng nói rất bình tĩnh. “Sở Hàm, ăn xong bữa cơm này, cậu dọn về nhà đi”.
Kết quả này không ai cảm thấy là điều bất ngờ.
Thế nhưng Sở Hàm vẫn theo bản năng hỏi lại một câu. “Tại sao?”
Vừa dứt lời y liền hối hận.
Mỗi lần ở vào lúc xấu hổ nhất, hành động của y vĩnh viễn đều phản ứng nhanh hơn so với não bộ, đây có lẽ là một loại phản xạ có điều kiện, lại luôn luôn xuất hiện vào thời điểm then chốt chết người.
Cho nên, y chỉ có thể bị động nhìn Trâu Nhạc ngẩng đầu nhìn mình, dùng ngữ khí như trong dự liệu cùng với ý cười trả lời.