Hệ Thống Thuần Phục Hoa Tâm Nhân

Chương 72: Kết thúc thế giới VI



Lời tác giả: Tác giả ngoo tả chiến tranh nên tua nhé, vì vậy chương cuối thế giới này cũng không dài lắm, chủ yếu là để chuyển qua thế giới mới và cũng là thế giới cuối cùng. Viết xong nhận ra công thụ thành vợ chồng già mất rồi, soft quá:3

———————————————————

Việc gì đến cũng sẽ đến, chiến tranh chính là kết quả không thể tránh khỏi.

Cổ Bàn không từ mọi thủ đoạn tuyên chiến với Đại Việt, quân đội hàng vạn binh lính như thác lũ không ngừng tiến vào lãnh thổ đất Việt. Tần Xích Hoang không ngoài mong đợi đứng đầu đám binh lính kia, ào ạt kéo vào Đại Việt không hề nể nang một chút nào.

Tuy nhiên, bên Hy Dương cũng không phải là hồng mềm dễ nắn, ngay từ khoảnh khắc bốn người đàn ông bàn chiến thuật vào cái tối hôm ấy, Cổ Bàn đã không còn là một đế quốc bất khả chiến bại đối với họ. Cổ Bàn có thể lấy số lượng để lấy thịt đè người, thế nhưng Đại Việt lại có hàng tá chiến thuật được sắp xếp tỉ mỉ bởi Hy Dương, Hy Chấn và toàn bộ quan văn võ trong triều đình. Dựa trên những sáng kiến mà Hy Dương đưa ra, cộng với nhân dân cả nước nặng lòng tổ quốc, Đại Việt dùng chiêu từng bước phản kháng lại đế quốc xâm lược.

Giặc đến nhà đàn bà cũng đánh, giặc đến đâu dân đánh đến đó, tất cả những dụng cụ thô sơ đều được tận dụng triệt để để phản kháng lại đám binh lính Cổ Bàn. Tuy nhiên, đánh trực diện liên tục không phải là một sáng kiến hay, vì vậy Hy Dương cực lực phổ biến đủ loại chiến thuật cho dân chúng, từ kế sách “vườn không nhà trống” đến đi đánh du kích, tạo bẫy rập, hạn chế đối mặt trực diện hết mức có thể để giảm thiểu thương vong. Dân học đâu nhớ đó, đã vậy còn cực kì linh hoạt trong việc khai thác chiến thuật khiến Hy Dương không khỏi tự hào. Về phần binh lính Đại Việt cũng không nằm ngoài cuộc chơi, đều chia ra lập căn cứ bảo vệ những địa điểm chủ chốt trên khắp dải đất mẹ của họ, dưới sự chỉ đạo đanh thép của Hy Chấn và tướng quân Lê Hách từng đợt từng đợt đẩy lùi những đợt tiến công của Cổ Bàn.

Hy Dương hít một hơi dài, mọi việc đều tiến triển vô cùng thuận lợi về phía họ, tuy nhiên tổn thất cũng phải là con số nhỏ. Dù có bao nhiêu kế sách tuyệt hảo đi chăng nữa thì không thể phủ nhận họ vẫn là thế lực nhỏ yếu hơn, chủ yếu dùng mưu để tìm ra cơ hội thích hợp để giành lấy phần thắng. Hắn nhìn xung quanh quân doanh, không khó để thấy những người lính bị thương nặng, tứ chi đứt rời hay thậm chí không còn nhìn ra hình thù nữa. Không những thế, ngoài kia còn biết bao nhiêu người dân hết lòng hi sinh để bảo vệ từng tấc đất tấc vàng của quê hương, thương vong có thể còn nhiều hơn những gì mà hắn tưởng tượng. 

Đến cả hắn cũng không phải là bất tử, dù có hệ thống nghịch thiên thì cũng chỉ là con người mà thôi, muốn tham gia chiến tranh mà lông tóc vô thương là điều không thể. Mặc cho sự phản đối của Hy Chấn, hắn vẫn là một người đàn ông, là con dân đất Việt, bảo hắn không dùng việc mình giỏi nhất để cùng tham chiến hắn không thể làm được.

Vì thế nên bây giờ, hắn đang ngoan ngoãn ngồi yên để Hy Chấn băng bó cho mình, nhìn mặt đối phương so với đít nồi còn đen hơn. Hắn cũng không trách y được, hắn biết rõ trọng lượng của mình trong lòng y, y chỉ muốn đem hắn nhốt lại ở nơi an toàn nhất trên trái đất, nơi mà hắn có thể vĩnh viễn sống an nhàn lông tóc vô thương. Thế nhưng Hy Chấn cũng rất yêu hắn, vì yêu nên mới đồng ý với sự lựa chọn của hắn, khiến cho Hy Dương dù có thế nào đi nữa cũng không thể xua tan dòng nước ấm áp rót thẳng vào tim. Hắn bị thương không nhẹ, cổ chân bị lệch khớp phải đi khập khiễng, trên người chi chít những vệt máu khô không biết cái nào của mình cái nào của địch, bên eo còn vết kiếm lớn lướt xoẹt qua, Hy Chấn cực kì để tâm tới nó nên cực tập trung chăm chút cho nó, thậm chí còn cố tình bó chặt như dằn mặt hắn.

“Ai, đau! Nhẹ tay một chút được không?”

“Ngươi im lặng!”

Hy Chấn gầm lên một tiếng khiến Hy Dương tự giác nín bặt, chưa kịp cãi lại đã bị kéo vào một cái ôm thật chặt, đôi môi bị cướp lấy. Hắn có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi của Hy Chấn nhờ những cơn run rẩy vương đầu môi kia, vì thế hắn cũng không đẩy ra nữa, ôm chặt lấy y và đáp lại nụ hôn, bàn tay vuốt dọc sống lưng vững chãi kia theo từng nhịp điệu trầm ổn.

Y sợ đánh mất hắn, điều này hắn rõ ràng hơn ai hết.

“Đừng đi nữa, ngươi vẫn có thể ở trong quân doanh điều hành mọi thứ mà. Ta không muốn trên người ngươi có thêm một vết thương nào nữa.”

Hy Chấn vùi mặt vào cần cổ hắn lí nhí, vòng tay to lớn bao trọn cơ thể hắn kín không một kẽ hở. Hy Dương im lặng không nói gì, vì căn bản hắn không thể đáp ứng được yêu cầu này của y. Nhiệm vụ cuối cùng của hắn ở thế giới này không khác gì những thế giới trước, đều là hi sinh vì Hy Chấn, không hề có ngoại lệ. Hắn thực sự cũng không nỡ rời bỏ y, thế nhưng mục tiêu chính vẫn là hồi phục sức mạnh của Askar, nếu hắn vì ích kỷ bản thân mà phá vỡ yêu cầu nhiệm vụ thì cả Hy Chấn và Askar đều sẽ phải trả giá.

“Xin lỗi ngươi, nhưng ta không thể. Ngày mai chính là ngày định mệnh, là ngày chúng ta sẽ đối mặt trực diện với Tần Xích Hoang. Đây chính là cơ hội ngàn năm có một để tiêu diệt hắn, ta không thể khoanh tay đứng ngoài.” 

Hy Dương hai tay ôm lấy gương mặt của Hy Chấn, nâng mặt y lên cùng trán chạm trán. 

“Hãy tin tưởng ta. Dù chuyện gì xảy ra, ta sẽ không rời ngươi nửa bước.”

Hy Chấn nhìn Hy Dương, trong một khoảnh khắc y như biến thành đứa trẻ bị bỏ rơi năm ấy, nhìn Hy Dương như thể hắn là tia sáng duy nhất trong cuộc đời y. Hy Dương nhẹ nhàng hôn lên vết sẹo ghê người bên nửa mặt Hy Chấn, như một loại trấn an xoa dịu trái tim đang nhảy nhót của y, trong đôi ngươi đen như mực kia ánh lên tia sáng xanh rực rỡ. Hy Dương mừng rỡ, hắn chỉ còn 1 thế giới thành công cuối cùng nữa thôi là có thể khôi phục được sức mạnh của Askar rồi.

Askar, anh có nhìn thấy em không?

Sớm thôi, nhất định em sẽ được đường đường chính chính nắm tay anh.

“Vậy, ngươi phải hứa với ta, phải ưu tiên bảo vệ bản thân mình, luôn luôn như vậy. Ngươi là người quan trọng nhất với ta, ta không muốn đánh mất ngươi.”

Hy Chấn nói ra vô cùng khó khăn, có cái cảm giác khó chịu nghẹn lại nơi trái tim khiến lòng y khắc khoải không thôi, chỉ biết nhìn Hy Dương không chớp mắt, hi vọng hắn có thể đáp ứng.

“Ta sẽ chú ý.”

Hy Dương không nói mình sẽ hứa hay không, chỉ nhoài người về phía Hy Chấn cùng trao nhau nụ hôn ngọt ngào, quần áo dần dần được cởi bỏ, để lại một túp lều mờ ánh lửa cùng nhiệt độ thấm đẫm mùi tình dục của cả hai.

Lần âu yếm cuối cùng trong thế giới này, Hy Dương nhất định trân trọng nó.

———————————————————

Trận chạm trán định mệnh cuối cùng cũng đến.

Cổ Bàn gửi chiến thư trực tiếp đến Hy Chấn, dùng trận chiến cuối cùng này để quyết định kết quả cho cả hai nước. Cuộc xâm lược lên Đại Việt được coi là nỗi ô nhục lớn nhất của Cổ Bàn, chưa bao giờ chúng phải chịu tổn thất đến nhường này, kể cả khi được dẫn dắt bởi thiên tài quân sự Tần Xích Hoang. Nỗi xấu hổ này quá lớn khiến cho hoàng thượng Cổ Bàn lâm bệnh nặng mà mất, càng khiến cho áp lực lên quân đội càng ngày càng trở nên nặng nề, đế quốc lẫy lừng thế nhưng biến thành chuyện tiếu lâm ở những quốc gia khác. Về phía Đại Việt lại nhận được sự trợ giúp từ những nước lân cận, bền bỉ trụ vững trước thế lực lớn mạnh và sự ra tay tàn ác của binh lính Tần Xích Hoang.

Cuối cùng, biết kéo dài thêm chỉ mang lại thất bại, Tần Xích Hoang cuối cùng lựa chọn cách trực diện đối mặt với Hy Chấn cùng với 500 tên lính tinh nhuệ nhất còn sót lại. 

Đứng ở phía bên kia chiến tuyến, dưới ánh mặt trời gay gắt, Tần Xích Hoang vẫn có thể phóng tầm nhìn rõ ràng về phía Hy Chấn, con gián đập hoài không chết, kẻ thù thề không đội trời chung với gã. Ngay sát bên cạnh, không lúc nào rời xa chính là người mà gã luôn tâm tâm niệm niệm, nhìn hình ảnh hai người họ quấn quýt bên nhau khiến cơn ghen tị trong lòng gã không ngừng sục sôi, mắt đã sớm hằn lên tơ máu.

Rõ ràng gã là kẻ đến trước, là kẻ được đồng hành cùng Hy Dương, cớ sao thằng khốn kia dám cướp lấy vị trí lẽ ra phải thuộc về gã!?

“Ngươi nỡ sao? Ngươi định mạo hiểm như vậy thật hả!? Suy nghĩ lại đi, nếu đánh đổi phần sức mạnh của ta vất vả lắm mới có được, ngươi nghĩ thế giới sau ngươi có thể thành công chiếm được hắn sao? Đồ ngu! Đồ cố chấp!”

“Ta không cam lòng, anh Dương là của ta. Còn ngươi, ngươi cũng chỉ là thứ kí sinh mà thôi, dù gì sức mạnh của ngươi cũng không hoàn toàn biến mất đúng chứ?”

“Nhưng… Nhưng… Ngươi không thể biết chắc chắn Askar có thể làm được những gì!”

“Câm mồm, ý ta đã quyết. Dù có dùng bất kì thủ đoạn nào ta cũng nhất định phải cướp anh ấy về.”

Tần Xích Hoang xua đi Hank léo nhéo trong đầu, lưỡi kiếm hướng thẳng về phía Hy Chấn.

“HY CHẤN! LẦN NÀY, TA NHẤT ĐỊNH SẼ ĐẢ BẠI NGƯƠI!”

Gã hùng hồn gầm lên, cả trăm binh lính cũng một lòng hô vang tên quốc gia của họ, ào ào chạy về phía quân địch.

“Tiến lên! Vì Đại Việt!”

Hy Chấn giương cao ngọn cờ, chiến mã hí vang dưới ánh mặt trời, sĩ khí tăng cao cùng hướng thẳng về phía quân địch đang tiếp cận như vũ bão.

Chẳng mấy chốc, hai bên va chạm mạnh mẽ với nhau, tiếng kim loại cùng tiếng ngựa hí vang tạo nên một khung cảnh hỗn độn vô cùng. Hy Chấn không thèm để tâm đến đám địch tép riu, mở một đường máu hướng thẳng về phía Tần Xích Hoang. Đối phương cũng không phải dạng vừa, nhanh chóng đỡ lại đường kiếm chết người của Hy Chấn, trên môi nở một nụ cười khiêu khích. Trong mắt Hy Chấn chỉ còn phẫn nộ và sát khí, hận không thể ngay lập tức giết chết tên hỗn đản này ngay lập tức.

Gã không những khinh thường đất nước y, xâm lược đất nước y, tổn hại người dân của y mà còn dám nhăm nhe người quan trọng nhất của y.

Mọi nghịch lân của y đều bị gã chạm đến, tội không thể dung.

“Tần Xích Hoang, hôm nay, ta nhất định sẽ lấy mạng ngươi.”

“Để xem ngươi có bản lĩnh đó không!”

Hai người đàn ông quyền lực nhất của hai quốc gia cứ như vậy lao vào cuộc chiến sống còn vô cùng đẫm máu. Kiếm giao nhau với những đường chết chóc muốn lấy mạng người, kiếm không đến lại dùng nắm đấm, cuối cùng cả hai vật nhau ngã xuống ngựa, đáp xuống mặt đất đầy cát. Hy Dương đang chiến đấu thấy Hy Chấn ngã ngựa, tim liền giật thót lên, chém đứt tay tên lính địch rồi phi ngựa về phía đối phương. Tần Xích Hoang và Hy Chấn cùng lảo đảo đứng dậy, cả hai đều bị đối phương đả thương nghiêm trọng, nhưng kiếm nắm chắc trong tay vẫn không ngừng chĩa mũi về phía nhau. Cả hai lại lao vào cuộc chiến mới, kĩ thuật đấu kiếm bất phân thắng bại khiến những người xung quanh cũng tự giác tránh xa, khói bụi mù mịt bay tung trời làm mờ nhân ảnh cả hai.

“Thật nghị lực, ta có lời khen cho ngươi đó.”

“Bớt nói nhảm, hôm nay không giết được ngươi ta không phải Hy Chấn!”

“Haha, thằng nhóc nhà ngươi nghĩ mình quan trọng lắm sao? Ngươi cốt cũng chỉ là một phần nhỏ mà thôi, là kẻ có thể dễ dàng bị vứt bỏ. Ngươi nghĩ Hy Dương thực sự yêu ngươi sao? Hắn là yêu tên đàn ông khác, mà ngươi chỉ là một phần không đáng kể của y mà thôi!”

Hy Chấn bị những lời nói nhăng cuội của Tần Xích Hoang làm phân tâm, chỉ cần nhắc đến Hy Dương là y mất khống chế rất dễ dàng. Thế nhưng nhiêu đó là quá đủ cho Xích Hoang tìm ra được chỗ hở, thanh kiếm ngay lập tức lao như bay về phía lồng ngực y. Hy Chấn hồi thần, kịp thời tránh né, thế nhưng cánh tay phải của y bị chém một đường thật sâu, máu tuôn ra như suối.

“Tên hèn hạ! Ngươi nghĩ ta sẽ bị đánh bại bởi lời bịa đặt của ngươi sao?”

“Dù là bịa đặt hay không, ta cũng đạt được mục đích của mình.” Tần Xích Hoang ngửa mặt lên cười lớn, giơ cao thanh kiếm đẫm máu. “Chết đi thằng chó. Anh ấy là của ta!”

Hy Chấn nghiến răng muốn cầm kiếm đỡ lại, nhưng cánh tay của y không còn sức lực nữa. Ngay khoảnh khắc y nghĩ bản thân sẽ chết, một thân ảnh nhanh như cắt chạy đến chắn trước mặt y, theo sao đó là dòng máu tươi ấm áp bắn lên mặt.

Đứng trước mặt y, là Hy Dương, là người y yêu nhất, cùng với một lưỡi kiếm đâm xuyên lồng ngực, mỉm cười với y thật dịu dàng.

“Đã… bảo… Ta sẽ không rời ngươi nửa bước mà…”

Hy Dương ho khan ra máu, cả người mất đi sức lực lả đi vào vòng tay của Tần Xích Hoang trước con mắt ngỡ ngàng của Hy Chấn.

“Đúng y như kế hoạch.” Tần Xích Hoang âu yếm ôm Hy Dương vào lòng, vuốt ve mái tóc mềm mượt của hắn. “Em biết anh nhất định sẽ đến đỡ đòn cho y, sai lầm lớn đó cục cưng của em.”

Hy Dương chỉ cảm thấy nhói đau nơi lồng ngực, muốn giãy thoát nhưng không thể nhúc nhích.

“Tên bệnh hoạn, chết đi.”

“Haha, có chết em cũng sẽ kéo anh theo bồi em dưới địa ngục.”

Tần Xích Hoang cho Hy Chấn một ánh mắt khiêu khích cuối cùng trước khi cưỡng ép mở miệng Hy Dương ra, đặt lên bờ môi mềm mại ấy một nụ hôn sâu. Hy Dương bất ngờ trước hành động buồn nôn của gã, dùng hết sức tàn còn sót lại phản kháng đến hơi thở cuối cùng. Thế nhưng, Tần Xích Hoang đã giữ chặt đầu hắn lại, từ nơi giao nhau giữa bàn tay và đầu hắn tỏa ra một ánh sáng chói lọi quỷ dị.

“Không! Không!”

Hy Dương không biết nó là gì, nhưng hắn cảm nhận được ký ức của hắn như đang bị xóa dần đi, trước khi mất đi ý thức chỉ còn nhìn thấy nụ cười vặn vẹo của Tần Xích Hoang.

“Ngươi… Đã làm gì ta…”

Hy Chấn nhìn người mình yêu nhất chết đi, trong đầu chỉ còn một mảng trống rỗng.

“AAAAAAAAAA!!!!!!!”

Một tiếng hét tuyệt vọng đầy giận dữ vang thấu trời xanh, mang theo một vụ nổ lan tỏa khắp không gian. Từ người y phát ra những tia sáng xanh tỏa ra tứ phía, mặt đất cùng bầu trời như nhưng mảnh vỡ bắt đầu rơi loảng xoảng, binh lính xung quanh đều hóa cát bụi tan biến hết thảy, chỉ để lại y trong bóng đen vô tận cùng Tần Xích Hoang, nay đã hóa thực thể thành Ủy Đằng cũng dần bị sức mạnh của y làm tan biến đi.

“Hẹn gặp lại ở thế giới mới, thằng khốn.”

Cuối cùng, gã tan biến đi, để lại Hy Chấn một thân đơn độc giữa bóng đen vĩnh cửu.

“Chủ nhân, chủ nhân!”

Một đốm sáng như ánh sao xuất hiện trước mặt y, phát ra những tiếng leng keng hoảng hốt.

Hy Chấn, nay đã trở về nguyên hình là vị chủ thần quyền lực Askar, vẫn ôm mặt với nhưng giọt nước mắt tuôn rơi. 

“Ta…”

“Không còn thời gian đâu ạ! Ký chủ bị xóa ký ức mất rồi, xóa sạch bách luôn, cả thuộc hạ cũng bị văng mất huhu!”

Askar ôm đầu, cảm nhận nguồn sức mạnh nhen nhóm trong cơ thể mình, nhanh chóng hồi phục sự bình tĩnh. Y không thể ngờ tên tình địch kia còn sử dụng đến chiêu này, bòn rút năng lực của Hank để xóa sạch ký ức của Kết Dương, chia cắt hắn với Tiểu Đinh Đang và cả y nữa. Bản thân gã nhất định sẽ tiếp cận Kết Dương sớm thôi, nếu thực sự gã có bản lĩnh khiến hắn yêu gã thì y…

Không! Không thể được! Y không cho phép điều đó có thể xảy ra!

“Ngươi có thể định vị được thế giới mà Kết Dương sẽ xuyên vào không?”

“Sẽ… Sẽ rất tốn thời gian… Thuộc hạ sợ chúng ta sẽ đến trễ… Khí tức của ký chủ quả thực quá mỏng manh…”

“Không sao, trễ còn hơn là không xuất hiện. Ta sẽ không để Ủy Đằng và Hank tác oai tác quái thêm nữa. Kết Dương là tình yêu của ta, ta nhất định sẽ đưa hắn trở về.”

“Vâng vâng! Thuộc hạ sẽ cố gắng hết sức!”

Trên gương mặt lạnh lùng của Askar nở một nụ cười, rồi nhìn bàn tay nhe nhóm ánh sáng nhàn nhạt của mình, chưa bao giờ y muốn bản thân hồi phục sức mạnh như thế này.

“Kết Dương, đợi ta.”