Hệ Thống Thuần Phục Hoa Tâm Nhân

Chương 73: Ủy Đằng



Warning: Có cảnh sex giữa Ủy Đằng và Bạch Kết Dương, Dương công và mấy chiêu trò biến thái khác của Ủy Đằng, văn viết không có liêm sỉ, nếu ai nhạy cảm không đọc được có thể lướt qua. 

Tóm tắt là Ủy Đằng vặn vẹo từ nhỏ, yêu Bạch Kết Dương vì sự đối xử quá đỗi dịu dàng của hắn, xong vì đeo bám Dương quá kinh nên vị Dương trả đũa táng gia bại sản, vô tù và cuối cùng thoát ra đâm Dương một dao (chương đầu tiên).

———————————————————

Người ta thường nói, con người không phải ai cũng xấu xa, họ trở nên như vậy đều do hoàn cảnh.

Thế nhưng, có một số người sinh ra đã có cái ác trong người, như Aaron Faust vậy, và Ủy Đằng chính là loại người như vậy.

Gã sinh ra trong một gia đình tan vỡ. Vốn dĩ họ là một nhà ba người hạnh phúc, thế nhưng người cha khốn nạn của hắn lại có tình nhân là một ả gái điếm, thậm chí còn mang ả về nhà “mây mưa” và bị chính đứa con trai của mình phát hiện, thậm chí còn bị gã lén coi toàn bộ quá trình. Cha mẹ gã cãi nhau to, kết quả cuối cùng là cả hai người đều li dị, mẹ Ủy Đằng một mình vừa nuôi con vừa cân bằng với công việc y tá đầy mệt mỏi của mình. 

Thế nhưng, bà phát hiện con trai bà bắt đầu có những biểu hiện kì lạ. Năm gã lên 5, gã đã cố tình đả thương cô trông trẻ của mình. Lúc đầu chỉ là vết bầm tím, có thể đổ do trẻ con tính khí thất thường lỡ tay làm thương, thế nhưng lần thứ hai gã thực sự khiến cô trông trẻ té từ cầu thang xuống, đầu bị thương nặng nề. Lần khác, cô giáo mầm non nói gã dùng khối xếp hình bằng gỗ đánh bạn gãy cả răng vì bị đối phương gọi là “đồ ẻo lả”. Lần khác, bà phát hiện gã rất chăm chú nhìn một cặp đôi hôn nhau, về nhà lại phát hiện gã sờ bộ phận sinh dục của mình một cách không bình thường so với một đứa nhỏ chỉ đơn thuần tò mò. Phát hiện con trai có vấn đề tâm lí, bà cố gắng đả thông tư tưởng cho gã, cho gã đến gặp bác sĩ tâm lí, nhưng những điều đó dường như chẳng có tác dụng gì. Cộng thêm công việc y tá phải thức đêm liên tục, thời gian ở bên con không nhiều, lại phải bất lực nhìn con trai mình vẫn giữ tâm lí vặn vẹo như vậy, bà dần dần bị ép đến stress nặng.

Bà có con là một kẻ tâm thần.

Dù bà có cố gắng thế nào gã cũng không thể chữa được, thậm chí còn học được cách che giấu nó, bà biết mình cũng sắp hỏng mất rồi, nhưng cũng không thể để nó tiếp tục gây hại cho người.

Vì vậy, bà nhấn mạnh bàn đạp ga, phi thẳng về phía cột điện ven đường.

“Ủy Đằng, mẹ làm vậy là vì con.”

“Đồ đàn bà ngu xuẩn.”

———————————————————

Trại mồ côi chào đón sự có mặt của Ủy Đằng năm gã lên 7.

Ủy Đằng khi ấy là một đứa trẻ chọc người yêu thích, với đôi mắt to tròn biết nói, nối ruồi xinh đáng yêu nơi khóe mắt và gương mắt tròn vo trắng trẻo. Nhìn vào liền biết gã nhất định sẽ được các cặp phụ huynh ưa thích. Không những thế, gã còn rất ngoan ngoãn và hiểu chuyện, không khóc không nháo, lại cởi mở và hay giúp đỡ các nhân viên chăm sóc tại đây. Thế nhưng kì lạ thay, đám trẻ con dường như rất sợ gã, không nguyện ý ở gần gã, gặng hỏi cũng không có bé nào dám trả lời. Vì thấy Ủy Đằng không có ý kiến gì về chuyện này, nên họ cũng không để tâm lắm, họ giúp gã bớt tịch mịch là được.

Một ngày nọ, một người đàn ông vô cùng giàu có tìm đến trại mồ côi và ngỏ ý muốn nhận nuôi gã, Ủy Đằng dường như cũng rất thích người cha mới này, các nhân viên chăm sóc cũng rất vui mừng vì Ủy Đằng nhất định sẽ hạnh phúc với người cha này. Ông ta là giám đốc công ty lớn, lý lịch sạch sẽ, nhất định sẽ cho gã một cuộc sống an ổn.

Thế nhưng họ nào có hay, Ủy Đằng đồng ý nhanh như vậy, là vì người đàn ông này rất giống với gã, đều là kẻ có tâm hồn mục ruỗng sau vẻ ngoài sạch sẽ.

Quả nhiên mắt nhìn của gã không sai, tên cha nuôi kia của gã chính là một tên cặn bã không hơn không kém, là một tên biến thái yêu thích nam nhân xinh đẹp. Ông ta nhận gã về là để đào tạo một con đĩ của riêng ông cùng với bốn năm bé trai khác, nhan sắc cũng không thua kém gì gã.

Lúc này, gã nhận ra, gã chỉ là một kẻ có thể dễ dàng bị đào thải. Muốn có quyền lực để làm nhưng thứ mình thích, gã cần phải đứng đầu, cần phải dẹp bỏ những đối thủ cạnh tranh của mình.

Bằng bất cứ giá nào.

“Cha, hãy để con khiến cha thoải mái.”

Vì vậy, Ủy Đằng không hề giống những đứa trẻ kém cỏi kia mà khóc lóc thảm thương, thay vào đó lại chủ động nghênh đón những đợt đào tạo của cha nuôi. Gã không hề cảm thấy bài xích hay kinh tởm với việc làm chuyện người lớn với một người đàn ông, mặt khác gã lại đeo đuổi cái khoái cảm sung sướng ấy, thích những món đồ chơi biến thái mà ông ta nhét vào người mình, thích tư vị của tinh dịch rót đầy miệng và bên trong mình, thích cảm giác bên trong được lấp đầy bởi dương v*t của ông. Một trong những hoạt động gã yêu thích nhất là khi ông ta cho nhiều người đàn ông khác tham vui với gã, cảm giác toàn thân được thô bạo đòi hỏi khiến gã rất thích.

Sự nhục dục hoang dã, sự thô bạo của những gã đàn ông khiến Ủy Đằng thỏa mãn vô cùng, nhưng tận sâu trong gã vẫn cảm thấy có gì đó thiêu thiếu, nhưng gã không biết nó là gì, và gã cũng còn quá nhỏ để suy nghĩ kĩ hơn về nó.

Ủy Đằng dễ dàng thu được sự yêu thích của cha nuôi, đám con trai khác của ông ta đều bị gã dùng thủ đoạn lấn lướt và loại bỏ, cuối cùng chỉ còn gã là “con trai” duy nhất của ông ta, đám còn lại đều bị ném vào phố đèn đỏ là trai bao hết. Ủy Đằng rất biết cách hầu hạ cha nuôi của mình, miệng ngon đầy mật luôn giúp nâng cao hình ảnh của ông ta ở bên ngoài, ở nhà ngoan ngoãn dạng chân giữ hứng thú cho ông. Dần dần, gã thực sự leo đến một địa vị rất cao trong lòng ông ta, được phép làm những gì mình thích, mua những gì mình muốn và thậm chí còn biết được sự thật về việc buôn bán súng trái phép của ông ta.

Ủy Đằng ngồi hưởng thụ cả thế gian rủ rạp dưới chân mình, tùy ý đè nghiến đầu của cô hầu gái xuống đất mà vẩn vơ suy nghĩ về quá khứ, về người mẹ thảm hại của mình và sự cố gắng đáng thương của bà khi cố chữa trị gã. Gã chẳng thèm làm người tốt, gã cũng không có bệnh, chỉ là gã sinh ra đã vậy. Dù có được lựa chọn gã cũng quyết không theo con đường nhàm chán kia, chẳng có ích lợi gì cả, chắc gì nó có thể giúp gã có được cuộc sống xa hoa như thế này.

Ủy Đằng cứ thế hưởng thụ cuộc sống đồi trụy hưởng lạc của mình, cho đến cái ngày định mệnh mà gã gặp Bạch Kết Dương.

Khi ấy, trong giới kinh doanh được một phen náo động vì một thế lực mới xuất hiện, mà người tạo nên danh tiếng ấy không ai khác chính là đứa con hoang bị chối bỏ của gia tộc Hưng. Người thanh niên trẻ tuổi ấy là người đứng đầu của công ty công nghệ Cersi, là người vực dậy thế lực kinh tế gần như hấp hối của gia tộc Hưng, thế nhưng mọi thành tích của hắn đều chối bỏ sự ảnh hưởng của họ, đến cả tên cũng giữ họ mẹ, nam nhân hoàng kim thời đại mới Bạch Kết Dương. Gã gặp được Bạch Kết Dương trong một buổi tiệc giữa các doanh nhân mà cha nuôi gã tham gia, ngay khi ánh mắt dừng trên người nam nhân với nụ cười ấm áp như nắng xuân ấy, gã đã thấy hứng thú rồi. 

Mị lực của Bạch Kết Dương quả nhiên không tầm thường, như một thứ ánh sáng tinh khiết, không quá chói lọi nhưng đủ tỏa sáng khiến hắn nổi bật, khiến hắn hấp dẫn tầm mắt của mọi người, kể cả cha nuôi gã cũng phải tán thưởng hắn. Hắn nói chuyện khéo léo và khôn ngoan, cộng thêm nhan sắc và vóc người thon dài hoàn mỹ khiến hắn trở thành nhân vật được săn đón nhất buổi tiệc.

Ngoài những yếu tố đó ra, sự dịu dàng như muốn tan chảy của hắn là thứ khiến gã rơi vào trầm mê.

“Xin chào tiểu thiếu gia, nếu không ngại có thể cùng tôi cụng ly chứ?”

Rượu vang rất ngon, nhưng tối đó Ủy Đằng say vì giọng nói nam tính mượt mà và sự săn sóc của Bạch Kết Dương. Thế nhưng, sự dịu dàng ấy của hắn không chỉ dành riêng cho gã, bất cứ ai đều được nếm tư vị săn sóc gây thương nhớ của hắn, cảm giác hơi ấm kia không thuộc riêng mình khiến Ủy Đằng khó chịu vô cùng, mọi kẻ được Bạch Kết Dương cười đến đều khiến gã gai mắt không thôi.

Sau đêm đó, gã đặt mục tiêu muốn gần gũi với Bạch Kết Dương hơn. Gã phát hiện, Bạch Kết Dương quả nhiên ban phát sự dịu dàng của hắn với tất cả mọi người, nhưng tất cả đối với hắn chỉ là tình một đêm, đều hưởng thụ được sự săn sóc của hắn một lần và từ đó sẽ là người dưng xa lạ. Chỉ cần cầu xin sự giúp đỡ của hắn, nếu hắn đồng ý đám nam nhân kia sẽ được cảm nhận cảm giác có người bạn trai hoàn hảo là như thế nào, mọi mục tiêu họ muốn đều được hắn thỏa mãn, tất cả đều được hắn làm rõ trước khi bắt tay đều chỉ là giao dịch mà thôi. Thế nhưng, tất cả đều không thoát được mị lực của nam nhân dịu dàng nhưng lãnh khốc ấy, yêu mà không nắm được, những thứ họ có được nhìn lại cũng mang theo cảm giác chua xót, ngoài miệng chửi tra nam nhưng thật tâm vẫn mong tình cảm được đáp lại.

Không nên yêu Bạch Kết Dương, đó chính là bài học đắt giá được đặt ra, nhưng đó là khi bạn chưa tiếp xúc với sự ôn nhu của hắn.

Ủy Đằng biết, nhưng không thể đánh đồng hắn với mình. Bạch Kết Dương dù có qua đêm với rất nhiều người nhưng hắn không thuộc cùng cái thế giới tăm tối trụy lạc của gã, không giống. Ủy Đằng muốn nếm sự ôn nhu ấy, muốn kéo dài thời gian ở cùng với hắn, nên gã lợi dụng sự dè chừng của hắn với cha nuôi của mình để có thể độc chiếm hắn lâu hơn chút nữa.

Một cuộc giao dịch, làm tình nhân của gã một tháng, đổi lại là một phần cổ phần của công ty cha nuôi gã.

Sự tùy hứng này của gã không khiến cha nuôi gã tức giận, trái lại ông ta lại muốn xem “con trai” mình rơi vào lưới tình, một trò cười lớn nhất lịch sử, như thế nào.

Bạch Kết Dương gật đầu đồng ý, nguyên một tháng ấy Ủy Đằng như biến thành một người con trai bình thường mới biết mùi vị tình đầu, đắm chìm trong sự yêu thương của hắn, cảm giác hoàn toàn khác hẳn với những thứ gã đã quen thuộc trước đây. Mọi thói quen của gã đều được hắn để ý và ghi nhớ, săn sóc từng li từng tí không để gã khó chịu từng giây phút, tối đến tự tay rửa chân cho gã, quả thực không gì hoàn hảo hơn.

Và làm tình với hắn thực sự đưa gã dục tiên dục tử.

Trước giờ gã cứ nghĩ bản thân thích những trò nhục dục hoang dại và tàn bạo, thích cảm giác cơ thể bị làm nhục, nhưng khi những cái chạm đầy nâng niu kia của hắn như khiến gã rơi vào cơn mê man.

Bạch Kết Dương rất nhẹ nhàng, đủ lực đủ nhanh đủ làm gã sướng điên, cảm giác những bàn tay ấy chạm vào da thịt khiến gã thấy mình là thứ trân bảo quý giá nhất, khi hắn tiến vào khiến gã cảm thấy mình được lấp đầy cả thế xác lẫn tâm hồn, thoải mái sung sướng đến độ những đòn roi vết nến mà gã từng yêu thích trước kia chẳng là gì cả. Đến cả khi Bạch Kết Dương chuyển động mạnh bạo hơn vẫn khiến gã thích đến mơ màng, chỉ muốn bám dính vào người hắn không muốn buông tay.

Lưới tình giăng sẵn, Ủy Đằng cứ thế nhảy vào.

Thế nhưng, cuộc vui cũng có lúc tàn, ngày mà hai người tách ra cũng đã đến. Thế nhưng Ủy Đằng nào chịu để yên, dùng đủ thủ đoạn để khiến Bạch Kết Dương để ý đến mình, đe dọa hành hạ những kẻ dám tìm đến Bạch Kết Dương sau gã, thậm chí gửi cả những món quà chất chứa “tình yêu” của gã đến hắn, theo dõi từng đường đi nước bước của hắn như một kẻ điên si tình.

“Ủy Đằng, làm ơn dừng lại. Cuộc giao dịch của chúng ta đã kết thúc, đừng làm chuyện khiến mình hối hận.”

Ủy Đằng không nghe, gã chỉ muốn hắn. Mặc cho Bạch Kết Dương nhẫn nhịn trước những chiêu trò biến thái của gã, gã vẫn không biết điều lấn tới, cuối cùng đã chạm đến mấu chốt cuối cùng của Bạch Kết Dương.

Hắn bắt đầu đáp trả khi phát hiện bánh của mình chứa t*ng trùng của gã, lợi dụng cổ phần chiếm được kia mà bắt đầu tàn phá công ty cha nuôi gã, vạch trần đường dây buôn bán súng đạn trái phép của ông, kiện gã tội quấy rối tình dục, tốn một năm để đưa công ty gã vào đường cùng.

Không những thế, có người khui ra tội ác của gã trước đây và đối với những nam nhân tiếp cận Bạch Kết Dương, càng khiến Bạch Kết Dương ghê tởm gã hơn, đến khi hầu tòa và vào tù một ánh mắt cũng không thèm bố thí cho gã, dù hắn biết rõ thứ gã khao khát nhất chính là sự quan tâm của mình.

Dương, Dương của gã, Dương chỉ có thể thuộc về gã mà thôi.

Gã là người hiểu rõ hắn nhất, sở thích sở ghét đều biết, mọi thói quen của hắn gã đều nằm lòng.

Yêu thương của Dương, chỉ có gã mới có thể độc chiếm.

Gã trốn tù, gã thoát, gã cướp lấy một con dao, gã tìm đến khách sạn quen thuộc mà Bạch Kết Dương hay qua đêm kia, đi đến nơi mà hắn luôn đứng chờ trợ lý kia, và một dao đâm sâu vào tim hắn.

Nếu như hắn không thuộc về gã khi sống, vậy khi chết ít nhất gã có thể ở cùng hắn.

Liếm lấy đôi môi đẫm máu của Bạch Kết Dương, Ủy Đằng cũng tự kết thúc mạng sống của chính mình trước khi tên trợ lý kịp tách rời hai người họ. Chỉ cần hình ảnh cuối cùng trước khi chết là gã và Dương của gã ở bên nhau, chắc chắn linh hồn gã sẽ cuốn được hắn, dù có chết cũng không chia lìa.

“Này tên biến thái, có muốn kí khế ước với ta không? Ta có thể đưa ngươi đến gặp anh Dương của ngươi. Cơ hội chỉ có một, người không muốn để hắn chạy thoát phải không nào?”

Ánh sáng ấy đã dụ dỗ gã như vậy đấy. 

Gã cũng không còn gì để mất, Dương chính là chấp niệm lớn nhất của gã.

Đôi tay hướng về phía ánh sáng đục ngầu, gã mấp máy miệng yếu ớt thì thào.

“Được.”