Thái tử đương triều ở trong hình dáng của chim nhỏ, rất nhanh có thể thoát khỏi rừng bạt ngàn, từ trên cao nhìn xuống, y có thể dễ dàng nhìn ra những kẻ sát thủ của tứ vương gia vẫn còn đang ẩn nấp bên ngoài bìa rừng, canh trừng vạn nhất y có chạy trở ra cũng sẽ dễ dàng trừ khử.
Thái tử thoát khỏi tầm vây của đám sát thủ, đập cánh bay thêm một đoạn, liền phát hiện ra người của y cũng đang gấp gáp tìm kiếm mình.
Y không rõ lúc nào mình mới không phục hình người, chỉ có thể đập cánh bay đến bên cạnh Hoàng Thu Ngư, chờ đợi thời gian khôi phục dáng vẻ.
Thái tử đột nhiên không mảnh vải che thân từ không trung xuất hiện trước mặt, dọa cho Hoàng Thu Ngư chút nữa ngất xỉu. Cũng may bao năm rèn rũa trên chiến trường giúp y vớt được chút mặt mũi, không thật sự ngất đi.
Hoàng Thu Ngư gấp gáp cởi áo choàng ra, khoác lên người thái tử:" Thái tử, thật sự là ngài! Ngài cuối cùng cũng trở về, tôi biết là ngài sẽ không có việc gì đâu."
Hoàng Thu Ngư khóe mắt ươn ướt nhìn thái tử điện hạ nhà mình.
Thái tử đương triều còn vướng bận trong lòng, nào rảnh dỗ dành thuộc hạ thân cận của mình, y phất tay:" Trở về thôi."
Giải quyết tốt việc triều đình, y mới có thể rảnh dỗi chạy tới tìm ân nhân nhỏ kia.
Thái tử vươn tay chạm lên môi, lấy ra một sợi lông nhỏ, trân trọng nắm lấy trong lòng bàn tay. Này là nhân lúc tiểu hồ ly không chú ý, y đã nhổ đi một sợi tóc làm tín vật.
Người đời có câu, lấy tóc kết duyên, duyên đến nghiệt tan.
Thái tử nắm chặt sợi tóc trong toàn bộ quá trình hồi cung, đáy mắt chứa đầy quyết tâm bùng cháy.
Y đã mất tích cả nửa tháng rồi, thế cục triều đình hiện tại thật sự không có lợi cho y.
Thái tử đương triều dốc toàn bộ tâm sức, lăn lộn một năm, mới có thể hoàn toàn nắm đại cục trong tay, vững chắc ngồi trên ngai vàng.
" Hoàng thượng, muộn rồi vẫn nên nghỉ ngơi đi." Hoàng Thu Ngư nhìn chủ nhân liều mạng phê tấu chương, không kìm được khuyên nhủ.
Y đã chật vật cả một đoạn thời gian dài rồi, thời gian nghỉ ngơi gần như không có, mình đồng da sắt còn không chịu nổi, y mà còn không chịu nghỉ ngơi đàng hoàng lâm bệnh thì phải làm sao.
Thái tử có thể là nhờ yêu lực của Cẩm Lý truyền cho chống đỡ, cơ thể lại không quá mệt mỏi như Hoàng Thu Ngư tưởng tượng.
Ổn định đất nước, liền mất thêm bốn năm nữa.
Năm năm trôi đi, hai sợi tóc nhỏ vẫn mềm mại quấn lấy nhau trong túi thơm,một tấc không rời.
Hoàng đế đã không còn là thái tử, tình cảm lại vẹn nguyên không đổi, tâm trí luôn hướng về chủ nhân của sợi tóc kia.
Y chờ đợi thời cơ thích hợp, có thể dẫn người tới rừng nhỏ, tìm kiếm người kia.
Thời điểm thích hợp nhất, không phải lễ hội săn bắn thường niên thì khi nào.
Hoàng đế lựa chọn địa điểm tổ chức săn bắn thường niên là khu rừng giáp biên giới trước kia khiến không ít người kinh ngạc, đương nhiên có ý kiến phản đối, dẫn đầu không ai khác là Hoàng Thu Ngư... thế nhưng hoàng đế nào có để ý đám ý kiến kia, nhất quyết làm theo ý mình.
Y đã để tiểu hồ ly trờ 5 năm rồi,không thể để tiểu hồ ly chờ lâu thêm nữa.
" Hoàng thượng, người hãy suy nghĩ lại đi."
"..."
" Hoàng thượng, năm năm trước, ngài sống giở chết giờ ở đó, ngài không nhớ sao?"
" Nhớ!" Tiểu hồ ly của y ở đó, y tại sao không nhớ? Y còn nhớ rất rõ.
" Vậy sao người lại muốn quay lại đó?"
" Ở đó! Có thứ trẫm buông không được, A Ngư, ngươi đi theo trẫm từng ấy năm, ngươi hiểu trẫm mà."
" Hoàng thượng!"
" Đừng nói nữa, ý trẫm đã quyết, ngươi giúp trẫm chuẩn bị tốt mọi thứ là được."
Hoàng Thu Ngư dù có nói ra sao, vẫn là không lay chuyển được ý định của Hoàng đế! Hắn không tình nguyện, gập lưng:" Thần cáo lui."
Hoàng đế biết hắn giận dỗi, nhưng thật sự không thể rời đi nữa, y phải đi tìm tiểu hồ ly.
Năm năm qua, không biết tiểu hồ ly sống có tốt không.
Hoàng đế mang theo tâm thế vui vẻ đi xâu vào trong rừng, càng đi xâu, rừng rậm càng âm u, lớp lá trên đầu quá dày đặc, ánh sáng mặt trời khó khăn đâm xuyên qua, chỉ còn đọng lại một chút ánh sáng. Đường mòn không còn, ngựa không thể đi thêm vào nữa, y quyết định để ngựa ở lại, chính mình dùng đại đao phạt cỏ dại sang hai bên.
\* Xì\*
Cũng may thân thủ hoàng đế tốt, thời điểm con rắn lao tới, y kịp thời dùng đại đao cắt một đường, hoàn hảo chém đứt con rắn, ngăn phát cắn nhằm về phía mình.
Hoàng thượng càng đi càng hoang mang, chính là y không dám chắc, nơi này có thật là nơi tiểu hồ ly kia ở hay không. Rừng rậm rộng lớn, y lại không thể nhớ chính xác phương hướng chạy trốn 5 năm trước, nếu cứ tiếp tục đi mò tỉ lệ gặp được tiểu hồ ly là rất thấp.
Hoàng đế rơi vào trầm mặc.
Nhưng y không lùi bước, y ngoan cố nhấc những bước chân mơ hồ, tiến thẳng về phía trước.
Tiểu hồ ly của y đã phải chờ rất lâu rồi, y không thể lùi bước được.
Hoàng đế cứng đầu tiến về phía trước, trong đầu không ngừng tâm tâm niệm niệm.