Từ sau lần tự chủ chương giúp nhân loại kia chạy thoát, nền tảng yêu lực của Cẩm Lý vốn đã yếu, liền gần như đổ vỡ hết.Yêu lực gần như tiêu tán hết.
Cẩm Lý khôi phục hình dạng được đem về tộc hồ ly.
Vẫn là Cẩm Lý khi phát hiện mình bởi vì cứu một nhân loại mà chính mình không thể duy trì nhân hình biểu thị:"..." Đệch đệch... trẫm quả nhiên não úng nước mới cứu tên đó! Ơn cứu còn chưa báo đã biền biệt bao nhiêu năm thì thôi, trước lúc rời đi còn nhổ mất một sợi tóc quý giá của trẫm... có biết tóc trẫm quý bao nhiêu không?
Khoan! Tại sao ta lại xưng là trẫm? Ta không phải là tiểu hồ ly của tộc hồ ly sao?
Cẩm Ly bị chính suy nghĩ vừa rồi dọa sợ, đuôi nhỏ đen xì vẫy một vòng trên không.
" Cẩm Lý, ngươi lại lười biếng rồi?" Cẩm An Thư tay cẩm một rỏ lá cây, chậm rãi từ đằng xa đi đến.
Tiểu hồ ly đen tuyền nằm dài trên phiến đá lớn, để ánh nắng mặt trời mềm mại tùy tiện chiếu lên người, tiểu hồ ly hơi ngẩng đầu nhìn về phía Cẩm An Thư, tai hơi động, nhưng chỉ một giây sau đã khôi phục dáng vẻ lại như chưa có chuyện gì xảy ra.
Cẩm An Thư nhìn con hồ ly lười biếng kia, không biết nên khóc hay nên cười nữa.
Cẩm Lý vốn rất hoạt bác, mặc dù cũng lười tu luyện nhưng sẽ chạy đi chơi xung quanh, từ buổi tối hôm đó, sau khi tỉnh lại, Cẩm Lý như biến thành một người khác vậy, cả ngày đều ở phiến đá này nằm dài đếm thời gian, kéo cũng không chịu đi.
Anh cũng rất ít tiếp xúc với các cá thể hồ ly khác, đám người cùng chơi thân trước đây, chỉ cần tới gần anh liền tỏ thái độ không thoải mái. Đến Cẩm An Thư, mỗi ngày cũng chỉ dám định kì mang linh thảo hỗ trợ tu luyện tới cho anh.
Cẩm Lý nhìn đống linh thảo trên tay Cẩm An Thư, không có biểu tình gì.
Anh nằm đó, tựa như cách biệt cả thế giới.
Tựa như anh là một vật thể không thuộc về thế giới này, anh thờ ơ với tất cả mọi thứ, bộ dạng chính là dù trời có sập xuống trước mặt, Cẩm Lý cũng sẽ không chớp mắt lấy một cái.
Cẩm An Thư không đành lòng nhìn Cẩm Lý cứ mãi như thế, đặt đống linh thảo xuống bên cạnh anh, xếp lên trồng linh thảo hôm qua đưa đến vẫn chưa được Cẩm Lý động lấy một cái.
" Cẩm Lý à, ngươi không thể cứ mãi như thế này được."
Cẩm Lý tùy tiện bò trên tảng đá, khẽ đáp:" Ừ?"
Trẫm không thế này thì có thể như thế nào? Phá hủy thế giới? Đi lên đỉnh cao nhân sinh? Trở thành hồ yêu số một thế giới?...
Cẩm An Thư đối diện với sự lạnh nhạt của Cẩm Lý, những lời muốn nói lại một lần nữa mắc kẹt ở cổ họng. Y có thể nói, nhưng người này, chắc chắn sẽ không nghe y nói... dù có nghe y nói, cũng sẽ không để trong lòng.
Cẩm An Thư tiếp lời:" Tộc trưởng tìm ngươi đó."
Cẩm Lý lại lạnh nhạt " Ừ" một tiếng.
Cẩm An Thư thở dài một hơi, xoay người rời đi.
Tộc trưởng tộc hồ ly hiện tại, cũng là mẫu thân của Cẩm Lý... bà cũng không phải chỉ có một mình anh là con trai, Cẩm Lý dù có tệ nạn đến đâu, bà cũng không phải lo không có người kế thừa vị trí tộc trưởng, chỉ là dù sao anh cũng là con trai bà, quan tâm là điều không thể tránh khỏi.
Cẩm Lý cảm thấy sự quan tâm của bà đối với mình cực kỳ không cần thiết, anh tiếp nhận nó cũng rất phiền phức.
Cái đuôi nhỏ của hồ ly lượn thêm một vòng trên không.
Bỗng hai tai nhỏ của Cẩm Lý di chuyển liên tục, anh đứng thẳng người dậy, mắt hướng về một phía, anh đang nằm ở một khoảng trống rất rộng lớn, gốc cây gần nhất cũng cách anh 200m. Cẩm Lý nhanh nhẹn nhảy xuống khỏi tảng đá, lựa chọn phương hướng rời đi.
Bóng dáng nhỏ nhắn đen tuyền rất nhanh biến mất khỏi bụi rậm gần đó!
Hoàng đế đi tới biên giới của hồ tộc liền bị kết giới ngăn cản, y bị vướng vào một trận được hồ tộc thiết lập để bảo vệ hồ tộc với thế giới bên ngoài.
Hoàng đế nhớ mình mới bước qua một dây leo nhỏ chắn giữa đường, chớp mắt liền phát hiện mình đã trở về hoàng cung.
Đám đại thần bên dưới đồng loạt tung hô về chiến lợi phẩm khổng lồ của hội săn bắn.
Hoàng đế:"..." Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Y ngồi trên ngai vàng nhìn xuống đám người bên dưới, đột nhiên da mặt có chút nhột.
Hoàng đế cau mày, vươn tay lên... chính là sờ không thấy da của mình, thay vào đó là xúc cảm mềm mại tựa như chạm vào bông gòn, mềm mềm ấm ấm... mu bàn tay thỉnh thoảng còn có thứ gì đó lướt qua ngưa ngứa.
Cẩm Lý tới nơi phát hiện nhân loại mình cứu sống năm năm trước không hiểu sao lại chạy tới đây, còn dính phải mê trận của hồ yêu... cũng may mê trận này không quá mạnh, Cẩm Lý cố gắng tác động một chút, có khả năng sẽ vớt được người trở ra.
Cẩm Lý leo lên mặt nhân loại, không chút kiêng kị lè cái lưỡi phấn hồng ra liếm lên má y, lại không ngờ mới liếm được một chút, cả người đã bị bàn tay to lớn của nhân loại túm lấy, Cẩm Lý khó chịu dùng hai chân ngắn cào lên mặt y, cái đuôi phía sau không ngừng quét qua mu bàn tay y.
" Ừm.." Nhân loại dưới thân rên nhẹ một tiếng, trong sự nỗ lực phản kháng của Cẩm Lý, mở mắt.
Hoàng đế vừa mở mắt đã bị cục lông đen tuyền đập tới:" Tiểu hồ ly."
Cẩm Lý phát hiện người đã tỉnh lại, hai chân trước tiếp tục cào cào phản kháng:" Ngao ngao ngao ngao ngao..." Người còn không mau buông trẫm ra.
Cẩm Lý:"..."
Hoàng đế:"..."
Trẫm thật sự không biết là đến tiếng người trẫm cũng không thể nói được nữa.