" Em là tiểu hồ ly?" Hoàng đế nhẹ nhàng ôm Cẩm Lý vào trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve.
" Ngao ngao ngao." Chính là trẫm.
Mặc dù năm năm trước, hoàng đế chưa có dịp nhìn rõ nguyên hình của Cẩm Lý, hiện tại, y lại có thể chắc chắn tiểu hồ ly nhỏ này chính là con năm xưa đã cứu y.
" Em có đồng ý đi cùng trẫm... ta không?" Nơi này hình như không chào đón y.
" Ngao." Được.
Cẩm Lý nhẹ nhàng đáp lại.
Hoàng đế nhẹ nhàng ôm Cẩm Lý trong lòng, mặc dù không hiểu Cẩm Lý thật sự nói gì nhưng nhìn biểu hiện của anh, y liền có thể chắc chắn tiểu hồ ly này đã đồng ý với y.
Cẩm Lý đồng ý đi theo y đơn giản là bởi vì anh cảm thấy nơi này không thuộc về anh, chỉ có nhân loại vừa tới đây mới thuộc về y.
[ trậc, các ngươi xem, ký chủ dù bị xóa trí nhớ vẫn vô thức chạy theo người ta, còn dám nói không có cảm giác! Tôi mới không tin đâu]
" Ta tên là Phương Ly."
Cẩm Lý cào cào móng tay vào áo giáp cứng rắn của Phương Ly đáp:" Ngao." Ta là Cẩm Lý.
" Ừm, ta biết em tên Cẩm Lý." Phương Ly dịu dàng phủ tay lớn lên đầu Cẩm Lý, vuốt dọc xuống sống lưng.
Cẩm Lý thoải mái hừ hừ rên một tiếng, ngoan ngoãn nằm trong lòng bàn tay của Phương Ly, lông đen mềm mại bị Phương Ly xoa đến rối loạn.
Ôm theo tiểu hồ ly nhỏ của tộc hồ ly rời đi, Phương Ly biết hành động của mình sẽ dẫn đến hậu quả ra sao, y không muốn buông tiểu hồ ly ra, bởi vậy tốc độ rời đi của y càng nhanh hơn lúc tới.
" Hoàng thượng!" Hoàng Thu Ngư phát hiện Phương Ly biến mất, gấp gáp cho người tìm kiếm y, Hoàng Thu Ngư chỉ có đốt rừng là chưa dám làm mà thôi.
Cẩm Lý nhìn đống cây ngổn ngang bị đốn hạ, thờ ơ chui vào trong lòng Phương Ly, tận lực giữ khoảng cách với đám người mũ giáp trước mặt.
Phương Ly phát hiện cẩm Lý không thoải mái, chủ động che chắn Cẩm Lý:" Lui đi."
Hoàng Thu Ngư phát hiện hoàng đế của mình sau khi biến mất trở lại, trong lòng nhiều hơn một cục lông đen xì, toàn bộ phần đầu đều được che lấp, chỉ có cái đuôi lớn lộ ra bên ngoài, Hoàng Thu Ngư không khỏi tò mò, sau khi ra lệnh cho đám lính bên cạnh rời đi, chính y chạy tới bên cạnh Phương Ly.
" Hoàng thượng, để thần giúp ngài chuẩn bị lồng sắt." Hoàng đế muốn nuôi động vật nhỏ, Hoàng Thu Ngư đương nhiên thành toàn, khó khăn lắm mới thấy hoàng đế có hứng thú với việc gì.
" Ngao" Cẩm Ly nghe thấy người của Phương Ly muốn nhốt mình trong lồng, tức giận ngoi đầu lên, nhìn Phương Ly chằm chằm, ánh mắt chính là hỏi tội rõ rệt.
Phương Ly phát hiện Cẩm Lý không vui, liền dịu dàng an ủi anh, giải thích:" Ta không hề có ý đó, ngươi đừng sợ."
Hoàng Thu Ngư cảm thấy mắt mình hỏng rồi... hoàng đế của y, vậy mà còn một bộ mặt dịu dàng ôn nhu này!!! Y đi cùng hoàng đế gần nửa đời người, còn chưa được chứng kiến đâu. Đột nhiên ghen tỵ với tiểu động vật này.
" Ngươi giúp ta chuẩn bị kiệu." Ôm theo tiểu hồ ly, cũng không thể tùy tiện phi ngựa về được.
Hoàng Thu Ngư càng thêm bất ngờ.
Hoàng đế của y... từ năm 10 tuổi đã không còn đi xe ngựa nữa... hiện tại bởi vì tiểu động vật này mà chịu đi kiệu?
Đáy mắt Hoàng Thu Ngư xoẹt qua tia hiểm ác, lại bị hung hăng che dấu đi.
Phương Ly ôm theo tiểu hồ ly bước vào xe ngựa trước con mắt đầy kinh ngạc của người lính.
Hoàng đế ngồi kiệu không phải quá đặc biệt, theo lý mà nói, hoàng đế vi hành vốn phải ngồi kiệu... nhưng bởi vì Phương Ly từ khi lên ngôi đến giờ chưa từng ngồi kiệu, bởi vậy hành động này của y mới khiến đám lính bất ngờ,
Hoàng Thu Ngư không can tâm, cưỡi ngựa chạy song song với xe ngựa, muốn xem xem ở trong xe ngựa đã diễn ra những gì.
Trong xe ngựa, Cẩm Lý mềm mại nằm bò trong lòng Phương Ly, cảm nhận nhưng xúc cảm thoải mái từ bàn tay to lớn truyền đến, lười biếng không muốn động. Phương Ly cưng chiều hết mực tiểu hồ ly, ôn nhu vuốt ve anh. Xúc cảm mềm mại từ tay truyền đến cũng khiến y cực kỳ thoải mái, thâm tâm lạnh lẽo dần được sởi ấm.
" Cẩm Lý" Phương Ly ôm Cẩm Lý, ôn nhu gọi.
" Ngao" Cẩm Lý đáp lại.
Âm thanh phát ra từ miệng nhỏ của tiểu hồ ly nhỏ nhỏ dìu dịu, cõi lòng của Phương Ly đã ấm lại càng ấm. Ánh nắng le lói từ mành cửa kiệu chiếu lên gương mặt y.
Hoàng Thu Ngư vừa đúng lúc bắt gặp nụ cười đầy ánh nắng của y.
Hoàng Thu Ngư mím môi, tay cầm cương ngựa vô thức siết chặt lại, ánh mắt hung ác cách một tấm màn che xe ngựa, nhìn đến tiểu hồ ly không rõ nguồn gốc.
Người ở bên cạnh hoàng đế lúc thăng chầm là y, vì cớ gì khi mọi thứ đã tốt rồi, tiểu hồ ly này lại xuất hiện, cướp mất ánh mắt của hoàng đế dành cho y? Ánh mắt kia, vốn nên để nhìn y mới đúng!
Hoàng Thu Ngư không can tâm.
Cho dù là một tiểu động vật cũng không thể cướp đi ánh mắt hoàng đế dành cho y.