" Phó Dương, lại chạy đi đón idol sao?" Vị bạn học trào phúng nói.
" Ừm." Phó Dương cười tươi, mang theo cặp lớn cặp nhỏ rời đi.
Cổng lớn đại học ổn ã, chứng kiến thiếu niên dương quang leo lên xe đạp nhỏ, chậm rãi rời đi.
" Tên Từ Phó Dương này cuồng idol đến điên rồi."
" Nghe nói hắn không được bình thường đâu."
" Làm gì phải nghe nói, nhìn cũng biết là không bình thường mà."
" Chậc, đường đường là một đại nam nhân, tối ngày chỉ cắm mặt vào thần tượng một tên chẳng rõ ở địa phương nào tới."
" Còn gì, idol bị thương liền khóc như cha chết mẹ chết. Gia đình cậu ta vô phúc mới đẻ ra cậu ta."
" Bố mẹ ở nhà cơm không có mà ăn, cậu ta vẫn có thể dùng tiền mua đồ ủng hộ thần tượng. Chậc."
" Nghe nói tiền mua đồ của cậu ta, là do ăn trộm được đấy."
" Đâu phải, đây rõ là đi cướp."
" Hahaha... tụi mày mỗi người bớt một câu đi, nói nữa thì tao sẽ cười chết mất."
\----
Từ Phó Dương leo lên xe đạp, bỏ qua những lời kỳ thị phía sau lưng, tâm trạng hồ hởi đạp xe tiến về phía trước.
Trường học của Từ Phó Dương cách sân bay rất xa, đạp xe cũng phải mất 2 tiếng. Vừa hết tiết, cậu liền đạp xe đến sân bay, hơn 7 giờ tối, cuối cùng cũng đến địa điểm mong muốn.
Phó Dương đỗ xe ở bên lề đường, lấy từ trong hai chiếc cặp ra đồ nghề cần thiết, hướng cửa sân bay chạy tới. Nhìn đồng hồ một chút, cũng may, vẫn kịp giờ.
Cậu ôm theo đồ nghề của mình tự dụng tâm chuẩn bị, chạy về phía đám đông phía trong đại sảnh sân bay.
" Từ Phó Dương, bên này." Có người trong đám đông nhận ra cậu, hướng cậu vẫy tay.
Phó Dương cũng nhận ra người đó, là một học tỷ học cùng thành phố, cũng là fan giống như cậu, cho nên mỗi lần đi đón sân bay cậu đều có thể gặp được học tỷ này, cũng như những người khác nữa.
Mỗi lần đón sân bay, cũng gần như là một lần off fan vậy, sẽ có những người mới tới, nhưng những người cũ cũng có người sẽ không còn tới nữa.
Đu idol, chính là không cần sự đáp lại, bạn căn tâm tình nguyện kiên trì đến đâu, có đi tiếp hay dừng lại, đều là do bạn quyết định.
" Anh ấy ra chưa?" Phó Dương ôm theo đồ chạy tới, gấp gáp hỏi.
" Còn chưa ra." Vị học tỷ lắc đầu.
" Chuyên bay rõ ràng là hạ cánh rồi mà, sao còn chưa ra nữa." Fan khác thắc mắc.
Nơi bọn họ đang đứng là bên cạnh khu lấy hành lý, muốn lấy được hành lý, đều phải đứng đó đợi a, rất thích hợp để chụp hình, giao lưu cùng thần tượng.
Vừa kết thúc môn học liền gấp gáp phóng xe tới đây, Phó Dương đứng một lúc, liền muốn đi vệ sinh.
" Phó Dương sao thế?" Một fan quan tâm hỏi.
" Không sao, em đi vệ sinh một lát." Muốn đợi thần tượng ra rồi mới đi giải quyết, nhưng thật sự nhịn không nổi nữa a.
" Được rồi, cậu đi nhanh lên chút, Bảo Bảo cũng sắp ra rồi."
" Được." Phó Dương gật đầu, nhìn về phía cửa vào lần cuối, xác định không thấy bóng dáng của thần tượng mới ôm đồ rời đi. Nhanh nhanh chóng chóng chạy tới nhà vệ sinh.
Đầy phòng rồi?!!
Phó Dương đầu đầy vạch chấm cảm nhìn những căn phòng vệ sinh bị đóng kín từ bên trong, hết cách, đành phải chờ đại vậy.
Từ Phó Dương chọn đại một vị trí, chậm rãi đứng.
" A Lý, hoạt động lần này cậu tốt nhất là nghiêm túc lên cho tôi." Cánh cửa mở ra, đồng thời vang lên giọng nói.
Từ Phó Dương:"..."
" Tôi có chỗ nào không nghiêm túc?" Một giọng nói khác phát ra, rõ ràng chứa đựng rất nhiều sự thiếu kiên nhẫn.
Từ Phó Dương:"..."
Cậu có thể nhận ra quản lý của Bảo Bảo nhà mình a! Còn cái giọng nói kia nữa, chắc chắn là Bảo Bảo.
Từ Phó Dương sốc đến đứng hình luôn.
Rất nhiều lần đi vệ sinh ở nơi công cộng, cậu đều mang theo ảo tưởng hường phấn được gặp Bảo Bảo nhà cậu ở bên trong, còn bày vẽ ra rất nhiều tình huống làm quen... hiện tại, thật sự gặp rồi, đầu lại trống rỗng.
\*kịch\*
Tiếng đẩy cửa vang lên, tim Phó Dương như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực, bất giác muốn lẩn trốn.
Cẩm Lý giải quyết tốt mối tâm sự của mình, thoải mái rời khỏi buồng vệ sinh, chậm rãi tiến tới bệ rửa tay, quản lý đã xong từ trước, đứng ở một bên chờ anh.
Cẩm Lý nhàn nhã rửa tay, giác quan nhạy bén cảm nhận được ánh mắt quan sát từ người khác, Cẩm Lý có chút tức giận, cả một quãng đường bay dài, anh đã phải đề phòng cái đám fan cuồng luôn bám theo rồi, hiện tại đi vệ sinh cũng gặp phải nữa là sao?
Anh lần này quyết không thể bỏ qua!
Cẩm Lý lau tay, như có như không tiến gần tới vị trí Từ Phó Dương đang lẩn trốn.
Cẩm Lý nhanh tay tóm lấy người:" Fan cuồng chết tiệt."
Từ Phó Dương bất ngờ bị tóm, đứng hình mất 5 giây, thời điểm bị Cẩm Lý kéo mạnh người mới hoàn hồn,lắp bắp giải thích:" Cái... cái đó... em không phải fan cuồng."
Khụ khụ, lần đầu được tiếp xúc với Bảo Bảo, vậy mà lại là cái tình huống khó xử bị nhận nhầm này.
Đối với câu giải thích của Từ Phó Dương, đến quản lý còn không thể tin chứ đừng nói là Cẩm Lý. Cẩm Lý đen mặt, nghiến răng:" Tốt nhất từ lần sau đừng để tôi thấy mặt cậu nữa, phiền phức."
Từ Phó Dương:"..."
Chính là không hiểu tại sao, tình cảnh lại thành ra như thế này.
\----
viết đến vĩ diện cuối cùng rồi, vẫn không quyết được là thế giới hiện thực nên làm thế nào.