“Thì ra trên đời này có vài người không phải không bao giờ gặp lại…. mà là không dám gặp lại.”
Xuân Hạ Thu Đông Rồi Lại Xuân, tình yêu của Ninh Lẫm và Khuông Ngữ Điềm cũng hệt như vậy. Bọn họ trải qua sự ấm áp của mùa xuân, đi qua sự rạo rực của mùa hè, cảm nhận từng tiếng khắc khoải của mùa thu, để rồi chết lặng trong sự lạnh lẽo cô đơn khi đông tới… Song họ vẫn kiên trì, vẫn bền bỉ để chạm tới mùa xuân của đời mình.
Một Ninh Lẫm thâm tình một đời chỉ yêu một người làm người ta phải đau lòng.
“Nếu phải chọn một người để tổn thương, anh chỉ có thể nói mình rất ích kỷ, anh không muốn phụ lòng cô ấy, cũng không muốn cô phụ tình cảm của bản thân, nên anh đành phải phụ lòng em.”
Và một Khuông Ngữ Điềm yêu hết mình đến nỗi người ta phải xót xa.
“Một năm rồi lại một năm, có rất rất nhiều người nói với cô rằng anh đã chết, họ nói cô đừng tự tiếp tục lừa gạt chính mình nữa, họ còn nói tro cốt trong hũ kia chính là anh… Nhưng cô không tin anh đã chết, cô không tin anh bỏ cô lại một mình.”
“Xuân Hạ Thu Đông Rồi Lại Xuân” không còn là bộ truyện tình yêu ngọt ngào hường phấn mà bao người mộng tưởng nữa, đó là tình yêu giữa đời thực, một tình yêu mà dù xa cách, dù tưởng chừng âm dương cách biệt, trái tim họ vẫn một lòng hướng về nhau!
Khoái cảm nồng nhiệt khi làm tình chỉ kéo dài trong vài phút.
Nhưng sự tin thương khi nhìn vào mắt nhau lại theo họ suốt cuộc đời!