Lúc xe cảnh sát chạy tới bệnh viện, Ninh Lẫm lại mất ý thức, nhưng bàn tay lành lặn vẫn nắm chặt Khuông Ngữ Điềm, nhân viên y tế khiêng anh lên cáng, tay anh vẫn không chịu buông.
Khuông Ngữ Điềm khóc suốt dọc đường, chạy theo anh tới cửa phòng cấp cứu mới mím môi gỡ ngón tay anh. Tuy nhiên Ninh Lẫm nắm rất chặt, cô không thể nào gỡ ra được, càng dùng sức tay anh lại càng nắm chặt hơn.
“Ninh Lẫm, buông ra nào anh.”
Ninh Lẫm không nhúc nhích, hai mắt nhắm nghiền trông như đang ngủ.
Cảm xúc của Khuông Ngữ Điềm gần như sụp đổ, gương mặt đầm đìa nước mắt, cô vừa khóc vừa kéo cổ tay anh, “Ninh Lẫm, buông em ra, nhanh buông em ra nào…”
Nhân viên y tế im lặng nhìn người đàn ông cụt tay và người phụ nữ đang khóc sướt mướt trước mặt mình, kinh nghiệm nói cho họ biết tuy người đàn ông trông suy yếu nhưng không chết được, kết quả chứng kiến màn này của hai người, họ có cảm giác như đang đối diện với sinh ly tử biệt.
Cuối cùng vẫn là Giang Dụ tiến lên tách hai người, Ninh Lẫm được nhân viên y tế đưa vào phòng cấp cứu, còn bọn họ ngồi đợi trên băng ghế dài ngoài hành lang.
Không hề giống với trên phim, cửa phòng cấp cứu lúc nào cũng có người ra người vào, Khuông Ngữ Điềm và Giang Dụ ngồi trên băng ghế, cả hai đều cúi đầu không nói lời nào, so với bầu không khí khẩn trương xung quanh thì trông bọn họ có vẻ hơi lạc lõng.
Đèn trần chiếu xuống nền gạch nhẵn nhụi, ánh sáng phản chiếu từ ngọn đèn hắt lên vẻ lạnh lẽo, dường như sự sống và cái chết trở nên thật nhỏ bé ở nơi đây.
Sau một hồi im lặng, Giang Dụ bỗng nhiên mở miệng, “Chú đã nhớ ra cháu rồi.”
Khuông Ngữ Điềm ngẩng đầu nhìn ông, đôi mắt cô đỏ hoe.
Giang Dụ ngồi thẳng lưng nhớ lại chuyện xưa cũ, từng ký ức dần lướt qua gương mặt tang thương luống tuổi, ông nói: “Rất lâu trước kia, đại khái là khoảng mười năm trước, hay đúng hơn là mười một năm, chú không nhớ rõ nữa, A Lẫm từng cho chú xem ảnh cháu, lúc ấy cháu vẫn là một học sinh trung học.”
Giọng nói của Giang Dụ truyền tới lỗ tai Khuông Ngữ Điềm, nhưng dường như có một bức vách vô hình ngăn cách, làm cô mất đi khả năng nghe hiểu, nên đành ậm ờ vâng một tiếng.
“Cháu của hiện tại không giống với hồi đó, chú gặp cháu vài lần mà không hề nhận ra.” Giang Dụ lắc đầu cười khổ, đỉnh đầu lộ ra vài sợi tóc hoa râm, “Đáng lẽ chú nên sớm nghĩ tới cháu.”
Thật ra không thể trách ông không nhớ thiếu nữ năm đó trông như thế nào, Giang Dụ không nhớ, Diêu Khởi Đông cũng không nhớ, dù gì chuyện đã lâu lắm rồi.
“A Lẫm là người rất tàn nhẫn, đối xử với kẻ địch tàn nhẫn, đối với cháu cũng tàn nhẫn, nhưng người nó đối xử tàn nhẫn nhất lại là chính bản thân mình.”
Giang Dụ ngẩng đầu lên hỏi, “Chắc nó đã kể những chuyện đó cho cháu nghe rồi đúng không?”
Khuông Ngữ Điềm buông lỏng tay, cô khẽ gật đầu, lặng yên dùng khẩu hình miệng nói ra hai chữ “ma túy”.
Giang Dụ khom người, dùng tay che mắt, nhìn ông lúc này như già đi vài tuổi.
“Thứ kia sẽ ảnh hưởng tới chức năng của đường tiêu hóa, mới đầu là chán ăn, đau dạ dày, lâu ngày sẽ phát triển thành viêm loét dạ dày, thậm chí là ung thư.”
Ông thong thả nói từng câu từng chữ, còn Khuông Ngữ Điềm ngồi chết lặng bên cạnh lắng nghe.
Âm thanh lọt vào tai nhưng có vẻ lại không lọt vào đầu Khuông Ngữ Điềm, âm lượng của Giang Dụ không quá lớn, tuy nhiên mỗi câu mỗi chữ đều xuyên qua tạp âm rồi rơi vào trong tai Khuông Ngữ Điềm.
“A Lẫm bắt buộc phải làm vậy, không có cách nào trốn tránh. Lúc nó trở về, nhìn không ra dáng một con người. Sống trong áp lực lâu dài và trải qua những giao tranh đẫm máu, cộng thêm hút ma túy nhiều năm đã khiến không chỉ thân thể bị ăn mòn, mà còn khiến nó biến thành một kẻ điên không thể kiểm soát được cảm xúc của bản thân.”
“Càng ngày nó càng trở nên cáu kỉnh, nhạy cảm, dễ nổi nóng. Dấu hiệu ban đầu chỉ là chán ăn và suy giảm trí nhớ, nhưng khi bắt đầu vào quá trình trị liệu chuyên sâu, tín ngưỡng của bản thân và khát vọng với “nàng tiên nâu” đã xung đột nghiêm trọng, có lúc A Lẫm còn có khuynh hướng tự làm hại chính mình, bọn chú chỉ cần không chú ý một lát, nó đã cầm dao rạch vào người hoặc đập đầu vào tường.”
Vì vậy bọn họ phải cất toàn bộ đồ vật sắc nhọn và dán những miếng xốp dày lên tường rồi nền của phòng điều trị. Đôi khi bọn họ còn phải trói chặt Ninh Lẫm trên giường.
Khi đó hệ thống miễn dịch và các cơ quan chức năng của Ninh Lẫm đều đã tổn thương, họ sợ rằng anh sẽ xuất hiện tụ máu não hoặc suy thận, điều đáng sợ hơn nữa là nhiễm trùng đường niệu hoặc suy tim.
Giang Dụ ngày đêm lo lắng, chỉ mong anh có thể khỏe hơn. Nhưng lúc Ninh Lẫm lên cơn nghiện, anh giống hệt một con thú hoang, ngay đến Giang Dụ cũng không muốn nhớ lại dáng vẻ vừa đáng sợ vừa đáng thương ấy của anh lần thứ hai.
Ông gần như là cầu xin anh, “A Lẫm! Cháu phải vượt qua, đừng quên cháu đã nói cháu muốn về nhà, đừng quên cháu đã nói còn có người đang đợi cháu!”
Rõ ràng Ninh Lẫm đã hứa với ông sẽ trở về, sẽ sống như người bình thường, ngày ăn ba bữa, thất tình lục dục, sống lâu trăm tuổi. Vậy mà chuyện gì đang xảy ra đây, Ninh Lẫm của bây giờ người không ra người, quỷ không ra quỷ!
Giang Dụ rất đau lòng, đau đến chết đi sống lại, nhiều lần ông có ý định về phố cũ để tìm cô gái kia, kể cả không cần đọc di thư thì cũng phải đưa cô về đây, nếu cô không chịu đi cùng, ông sẽ trói cô lại rồi buộc ở đầu giường, để Ninh Lẫm có thể nhìn thấy cô, còn cô không cần làm gì cả, chỉ cần bên cạnh Ninh Lẫm là được.
Tuy nhiên Ninh Lẫm lại không đồng ý, số lần anh tỉnh táo không nhiều lắm, nhưng chỉ cần trong trạng thái tỉnh táo, anh sẽ trở nên trầm lặng và cố chấp. Anh không cho bất cứ ai đi tìm Khuông Ngữ Điềm, anh nói rằng dáng vẻ tàn tạ hiện tại của mình không xứng xuất hiện trước mắt cô.
Nhưng anh lại rất nhớ Khuông Ngữ Điềm, nhớ day dứt không nguôi.
“Có một lần tỉnh dậy, bỗng nhiên A Lẫm gọi chú, nó nói [Thầy ơi, em muốn có một bức tranh.]”
Giang Dụ im lặng thở dài. Sau đó ông đặc biệt mời tới một điều tra viên chuyên phác thảo chân dung tội phạm đến Liêu Châu, người đó trao đổi với Ninh Lẫm khá lâu rồi đưa cho anh một bức chân dung.
Trong tranh là cô gái xinh xắn buộc tóc đuôi ngựa, mặt mày thanh tú, đôi mắt long lanh, khuôn miệng mỉm cười rạng rỡ với người ngoài tranh.
Ninh Lẫm nhìn bức tranh rồi nói: “Giống nhưng cũng không giống lắm.”
Điều tra viên nhận lại bức tranh, chỗ nào anh bảo không giống là sửa lại luôn chỗ đó.
Ninh Lẫm chăm chú ngắm một lúc lâu, cuối cùng lắc đầu nói, “Thôi, như này được rồi.”
Giang Dụ nhìn anh cầm bức tranh đặt dưới gối, sau đó nằm lên giường mở to hai mắt nhìn chòng trọc trần nhà, trên khuôn mặt treo nụ cười không rõ là buồn hay vui, “Thầy ơi, hình như em không nhớ cô ấy trông như thế nào rồi.”
Anh khẽ vỗ gối đầu, “Bức tranh vẽ rất giống, nhưng lại cũng không giống lắm, mỗi lần người kia sửa rồi đưa cho em xem là một lần em giật mình sửng sốt.”
Giang Dụ có thể hiểu được, đây không hẳn là do ảnh hưởng của ma túy, ông nói, “Quên mặt mũi một người thế nào là chuyện rất đỗi bình thường, hơn nữa lâu rồi em chưa gặp cô bé ấy.”
“Không thể nào.” Ninh Lẫm lắc đầu, “Sao em lại quên mặt cô ấy được, chuyện đó không thể xảy ra.”
Giang Dụ nói: “Con gái tuổi mười tám đôi mươi sẽ khác lắm, với lại thời gian trôi qua đã lâu, chắc chắn cô bé sẽ khác lúc em rời đi.”
Ninh Lẫm sững người.
Anh không nói chuyện, im lặng duỗi tay lấy bức họa ra nhìn.
Sau một lúc lâu, anh lắc đầu trầm giọng nói: “Không đâu thầy, cô ấy sẽ không thay đổi.”
…
“Sử dụng ma túy đã khiến cơ thể Ninh Lẫm bị nhiễm độc mãn tính, suy nhược toàn thân, các cơ quan trong cơ thể không thể phục hồi chức năng hoàn toàn.”
Khuông Ngữ Điềm lẳng lặng cúi đầu.
Cô nghe thấy nhưng bây giờ cô đã đánh mất khả năng suy nghĩ, thậm chí mấy lời Giang Dụ nói cũng không là gì đối với cô.
Nghiện ma túy thì sao, nổi điên thì thế nào, kể cả hiện tại anh là một người tàn phế thì sao?!
Heroin hay ma túy còn quan trọng nữa sao? Quan trọng sao!
Khuông Ngữ Điềm hít sâu một hơi, cô nhỏ giọng trả lời, “Cháu chỉ muốn anh ấy sống thật tốt.”
Giang Dụ quay đầu đi, “Trên đời này không ai thực sự bỏ được ma túy, những người cai được ma túy thành công bởi vì khát vọng nội tâm với một thứ gì đó của họ mạnh hơn ham muốn với ma túy gấp ngàn lần. Khi ấy thằng nhóc này mong muốn gặp lại cháu đến phát điên, còn khát vọng hơn cả ma túy. So với thứ chất trắng kia, cháu mới là ma túy chân chính của cuộc đời nó.”
Nói dứt lời, Giang Dụ liền đưa cho Khuông Ngữ Điềm một thứ một ông đã chuẩn bị từ lâu – đó là thẻ ngân hàng.
Người đàn ông này thực sự không hiểu lãng mạn là gì, di thư để lại không nói lời hay ý đẹp, ngay cả di vật cũng chỉ là tiền, đơn giản mà dung tục.
Và đúng như lời anh nói, số tiền đó không tính nhiều nhưng là cả đời anh tích cóp.
“Trong đây có mấy vạn, cháu cầm đi, mật khẩu là sinh nhật cháu.”
Khuông Ngữ Điềm im lặng nhận thẻ.
Giang Dụ nói tiếp: “Chú sắp phải về Liều Châu rồi, sau này chú sẽ gửi tiền định kỳ vào đây cho tới khi chú mất. Cháu…”
Ông do dự chốc lát, gương mặt lộ vẻ khó xử, ông cảm thấy yêu cầu của mình sẽ làm khó người ta, nhưng cuối cùng vẫn ném hết mặt mũi đi để nói, “Cháu đừng ghét bỏ A Lẫm, nó đã chịu khổ nhiều rồi, mặc kệ sau này hai cháu như thế nào, mong cháu có thể quan tâm nó nhiều hơn, cùng nó trò chuyện, đi ăn gì đó, có được không? Coi như là ông già này cầu xin cháu.”
Khuông Ngữ Điềm cầm thẻ, giọng bối rối, “Cháu không lấy tiền của chú đâu, cháu có công việc, cháu…”
Giang Dụ lắc đầu, “Tiền này là tiền của “bố” cho “con trai”, không phải tiền chu cấp, cháu đừng từ chối.”
Ông dạy học nhiều năm, giọng điệu có một loại uy nghiêm khiến người ta không dám cãi lời, Khuông Ngữ Điềm cũng mệt mỏi, không tiếp tục giằng co với ông nữa, cô yên lặng cất thẻ vào túi.
Qua một lúc lâu, cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ bước ra hỏi, “Vị nào là người nhà của bệnh nhân?”
Giang Dụ và Khuông Ngữ Điềm cùng tiến lên, Giang Dụ lên tiếng trước, “Là tôi.”
Bác sĩ nói rõ tình trạng của Ninh Lẫm, giọng điệu đều đều như người máy vô cảm, Khuông Ngữ Điềm đan ngón tay vào nhau, cô chăm chú lắng nghe, dáng vẻ nghiêm túc như học sinh nghe giáo viên giảng bài.
Rất nhiều lời của bác sĩ bị Khuông Ngữ Điềm ngó lơ, cô chỉ nghe thấy mấy từ mấu chốt, chúng như hồi chuông cảnh báo vang vọng trong đầu.
Loét dạ dày, liên tục nôn ra máu, gan tổn thương…
So với mấy thứ này, xem ra đụng dập mô mềm vẫn là nhẹ nhất.
Bác sĩ nói không ngừng, Giang Du nhíu mày lắng nghe, nhưng người bên cạnh ông đột nhiên xoay người rời đi.
Cô đi rất nhanh, bước chân vội vã, suýt thì đụng phải Diêu Khởi Đông vừa nghe tin chạy tới.
Diêu Khởi Đông nghiêng người tránh, cậu ta định kéo cánh tay Khuông Ngữ Điềm, cuối cùng vẫn thôi, chỉ gân cổ lên hỏi, “Này, A Lẫm không sao chứ?”
Khuông Ngữ Điềm không trả lời, đau lòng đi về hướng phòng bệnh.
Cô bước tới cạnh giường, tình trạng của Ninh Lẫm chưa đến nỗi phải nằm phòng ICU, nhưng trong phòng cũng chỉ có mình anh là bệnh nhân.
Sắc mặt anh tái nhợt, hai mày nhíu chặt vì ác mộng, có lúc cô cảm giác anh như bị nhấn chìm vào bóng tối dữ tợn, lúc lại cảm giác anh giống như u linh phiêu đãng dưới địa ngục, không thể vãng sanh.
Khuông Ngữ Điềm không biết anh mơ thấy gì, cô kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, lẳng lặng chờ anh tỉnh lại.
Đầu óc cô hỗn loạn, nhưng lại rất tỉnh táo, không hiểu sao cô lại đột nhiên nhớ tới thông tin mà mình tra trên mạng vào đêm hôm đó về cảnh sát ma túy nằm vùng.
Trong đó có một bình luận nổi bật nói rằng cảnh sát ma túy nằm vùng rất gian khổ, đối với họ có lẽ hi sinh trong lúc làm nhiệm vụ mới là kết quả tốt nhất.
Chết là hết, không cần phải tiếp tục chịu đau đớn về thể xác, không cần phải lo lắng sợ hãi, cũng không cần phải tủi thân khi có nhà mà không thể về.
Khuông Ngữ Điềm muốn khóc nhưng lại khóc không ra nước mắt, trái tim cô đau đến mức tê liệt, hơi thở lúc sâu lúc nông, bờ vai nhỏ bé không ngừng run rẩy.
Bỗng nhiên một bàn tay vươn tới vuốt ve đôi lông mày thanh tú của cô, đầu ngón tay người kia lướt dọc theo hàng mày rồi tới khóe mắt, lau đi giọt nước mắt đang rơi, hóa ra cô vẫn đang khóc.
“Đừng khóc.”
Khuông Ngữ Điềm nắm chặt tay Ninh Lẫm, cô nghẹn ngào nói: “Em tưởng rằng anh, anh lại…”
Ninh Lẫm mỉm cười hỏi cô: “Sợ anh chết? Đau lòng cho anh sao?”
Khuông Ngữ Điềm khịt mũi, “Em biết anh đã phải rất khổ cực, giờ đã không sao nữa rồi Ninh Lẫm, mọi chuyện đều đã qua.”
Tất cả đã kết thúc.
Anh đã thoát khỏi đầm lầy tanh tưởi và trở về với cuộc sống thường nhật.
Bọn họ còn cả tương lai tươi sáng phía trước và quãng đời hạnh phúc sau này.
Nhưng thật sự có kết thúc không?
Trình Ký Dư, Ninh Liệt… Rồi rất nhiều người vô tội chết oan, liệu họ có ổn không?
Ninh Lẫm cố gắng mở to hai mắt xinh đẹp, nhưng lại không có sức, chính bởi không có sức lực nên anh không thể tiếp tục đeo lớp mặt nạ để che giấu cảm xúc. Thật ra anh đã sớm chẳng còn gì trong tay, hối hận và đau đớn tra tấn anh cả đêm lẫn ngày, có những việc có thể giấu giếm nhưng lương tâm lại không cho phép, nợ ân tình đời này khó bề trả hết.
May mà anh vẫn còn có Khuông Ngữ Điềm, anh được cô coi như bảo bối, cô cho anh dũng khí vô hạn để đối đầu với khó khăn, đồng thời cũng cho anh cả sự nhút nhát, hèn yếu.
Ninh Lẫm nắm lấy ngón tay khô ráo của Khuông Ngữ Điềm, trên mu bàn tay anh còn đang cắm kim truyền, môi anh trắng bệch, bong tróc nứt nẻ, anh khẽ nói, “Anh đã giết người, giết rất nhiều người…”
Khuông Ngữ Điềm dùng hai tay ôm trọn bàn tay anh, cô gật đầu đáp lời, “Em biết những kẻ kia đều là người xấu. Anh là cảnh sát, là cảnh sát chống ma túy được cử đi nằm vùng.”
Ninh Lẫm cười khổ, giọng nói mang theo suy sụp nên tiếng phát ra càng nhỏ hơn, “Lần đầu tiên giết người, anh đã giết một thuộc hạ phản bội Đường Khiên. Cậu ta vẫn còn là học sinh, vì để chữa bệnh cho mẹ nên mới lựa chọn con đường này. Khi bị cảnh sát bắt, vì không chịu được thẩm vấn, cậu ta đã khai ra mình là thuộc hạ của Đường Khiên…Về sau mẹ cậu ta hấp hối sắp chết, cậu ta nhất quyết đòi quay lại bệnh viện để được nhìn mặt bà lần cuối, nhưng chân trước vừa mới bước vào cổng bệnh viện, chân sau đã bị đưa tới trước mặt bọn anh.”
…
Đường Khiên luôn tự nhận bản thân là kẻ nhân từ, chỉ coi ma túy là công việc kinh doanh, ông ta thích đọc kinh Phật, cổ tay quanh năm đeo vòng Phật châu, đến nỗi từng hạt châu trở nên sáng bóng, gương mặt ông trông hiền từ và cũng chính gương mặt này đã đi quyên góp từ thiện rất nhiều.
Nhưng những việc ông làm lại chẳng hề lương thiện chút nào, bởi những việc dính máu sẽ do tên chó săn Hạ Vọng Kỳ thực hiện, nếu nói Hạ Vọng Kỳ là đao phủ, thì ông ta chính là kẻ ra lệnh cho chó săn của mình giết người.
Ngày đó, Hạ Vọng Kỳ dọn dẹp đám chuột nhắt trong bang nhóm như thường lệ, Đường Khiên đã ngăn lại, ông ta ném khẩu súng cho Ninh Lẫm, lời nói rất nhẹ nhàng, “Tiểu Ninh, lại đây luyện can đảm.”
Cậu học sinh kia sớm không còn hy vọng, cậu ta biết mẹ mình đã chết, cũng rõ ràng số lượng ma túy bản thân buôn bán trong mấy năm qua đủ để phán án tử hình, trước sau đều phải chết nên cậu ta không hề thấy sợ.
Cậu ta nhìn Ninh Lẫm, ánh mắt đầy bướng bỉnh, “Mày muốn giết thì giết đi.”
Hạ Vọng Kỳ bật cười, “Vẫn ngông lắm.”
Đường Khiên nhìn cậu học sinh, bỗng nhiên ông ta nói, “Rất giống A Trình.”
A Trình chính là Trình Ký Dư, người đã chết ở căn cứ biên giới phía Tây Nam.
Nguyên nhân chết là tự sát.
Trình Ký Dư nằm vùng bên cạnh Đường Khiên nhiều năm, có lẽ vì quá nhớ gia đình, sau lần báo tin cuối cùng, anh ấy đã bí mật về nhà gặp vợ và con trai, nhưng không ngờ chính lần này đã bị Hạ Vọng Kỳ phát hiện.
Lúc Trình Ký Dư gia nhập băng nhóm bọn chúng đã nói rằng tình cảm của mình và vợ đã đổ vỡ.
Trong lòng Hạ Vọng Kỳ vốn luôn nghi ngờ, hắn bèn lần theo manh mối này, nhanh chóng tra ra Trình Ký Dư là cảnh sát nằm vùng.
Hạ Vọng Kỳ giận tím mặt, hắn trói vợ con Trình Ký Dư bắt về căn cứ, ban đầu Trình Ký Dư không chịu thừa nhận nhằm bảo vệ vợ con, nhưng tên Hạ Vọng Kỳ kia cực kỳ biến thái, hắn cho thuộc hạ cưỡng hiếp vợ anh ấy ngay trước mặt, rồi còn bắt con trai anh nuốt mảnh thủy tinh vỡ.
Miệng cậu bé toàn máu là máu, cả người co quắp run rẩy, luôn miệng gọi “bố ơi”.
Hạ Vọng Kỳ cầm súng, chĩa họng súng về phía mẹ con bọn họ, sau đó hắn ta lên đạn và đưa súng cho Trình Ký Dư.
“Muốn chứng minh mình trong sạch thì giết bọn chúng.”
Mà lúc này Đường Khiên ngồi ngay ngắn trên ghế tựa như người ngoài cuộc yên lặng coi trò vui.
Đúng vậy, là coi trò vui.
Ông ta vốn là ác quỷ nhân từ, ở trong mắt ông ta giết người chỉ là một trò vui.
Trình Kỳ Dư đau đớn, ngón tay run rẩy, cả người rét run. Anh ấy cố gắng bình tĩnh để giữ lý trí nhưng vẫn không thể làm được.
Cuối cùng Trình Ký Dư lựa chọn thỏa hiệp, anh ấy buông súng trong tay, quỳ gối dập đầu trước mặt Đường Khiên, thừa nhận bản thân là cảnh sát nằm vùng, cầu xin Đường Khiên tha cho người nhà của mình.
Đầu Trình Ký Dư chảy rất nhiều máu, chất lỏng sền sệt dính vào cả mắt, tuy nhiên Đường Khiên vẫn không nói lời nào, ánh mắt ông ta nhìn anh ấy không khác gì nhìn một con chó phản bội chủ.
Vợ và con trai của Trình Ký Dư không biết bị mang ra ngoài từ lúc nào, căn phòng trống trải chỉ còn lại vài người.
Trình Ký Dư tuyệt vọng, anh ấy cầm súng chĩa vào huyệt thái dương của chính mình và nói với Đường Khiên, “Cầu xin ông.”
Đường Khiên nhếch miệng cười, không rõ tâm tình.
Nụ cười này đại biểu cho việc ông ta là bậc thầy của trò chơi và là kẻ chiến thắng tuyệt đối, chỉ cần ông ta muốn thì cảnh sát cũng không thể đấu lại.
Hạ Vọng Kỳ ghét bỏ đá vào chân Trình Kỳ Dư, “Anh, vợ con hắn ta xử lý thế nào?”
Đường Khiên hơi mệt mỏi, ông ta ngáp một cái rồi tùy ý nói, “Chú mày tự xử lý đi.”
…
Trình Ký Dư tự sát, bố ruột bị bắn chết, vợ và con trai bị dội nước sôi đến chết.
Mà hiện tại đến lượt Ninh Lẫm.
Họng súng đen ngòm chĩa vào đầu cậu học sinh, Ninh Lẫm nắm chặt súng, sợ hãi đối diện với cái chết, sợ hãi đến buồn nôn.
Hạ Vọng Kỳ mỉa mai nhìn anh, “Sao vậy, không nỡ?”
Hắn ta đổi giọng, “Hay là mày sợ?”
Hạ Vọng Kỳ vừa dứt lời, đôi mắt Đường Khiên hơi nheo lại, ông ta ngồi thẳng người, âm thầm quan sát Ninh Lẫm.
Hạ Vọng Kỳ: “Anh, em đã nói rồi mà, Ninh Liệt nó…”
Pằng!
Trong nháy mắt máu bắn tung tóe, có giọt máu bắn lên mặt Ninh Lẫm nở rộ thành đóa hoa đỏ tươi.
Cậu học sinh ngã gục xuống đất.
Hóa ra từ người sống biến thành người chết chỉ cần thời gian ngắn như vậy.
Đường Khiên rất hài lòng, ông ta thả lỏng người, trầm giọng nói, “Vọng Kỳ, chú mày đừng suốt ngày đối đầu với Tiểu Ninh.”
Ninh Lẫm buông lỏng khẩu súng trong tay, sắc mặt anh lạnh lùng nhưng dạ dày lại cuộn trào từng cơn, khẩu súng trong tay rất nóng, từng đợt khí lạnh chạy dọc sống lưng, cả người anh mệt mỏi và kiệt quệ.
Anh muốn nôn lại không dám nôn, chỉ đứng yên nhìn chằm chằm thi thể cậu học sinh kia.
Thật ra Học viện Cảnh sát đã dạy anh rằng lần đầu tiên giết người không nên nhìn kỹ xác chết, nếu không có thể xảy ra vấn đề nghiêm trọng về tâm lý.
Nhưng Ninh Lẫm không thể không nhìn, khi cậu học sinh kia chết, gương mặt chạm đất vừa vặn đối diện với anh, cậu ta chết không nhắm mắt, anh mơ hồ có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt đối phương.
Ngay tại khoảnh khắc ấy, Ninh Lẫm đã biết sớm hay muộn mình cũng phải xuống địa ngục.
Hoặc nói đúng hơn anh đã ở dưới địa ngục.
Khói thuốc súng dần tan, Ninh Lẫm nhìn chằm chằm tay phải của chính mình, bàn tay này vừa nhẹ bóp cò súng đã có thể kết thúc một sinh mệnh. Người kia có lẽ cũng có bạn bè, có người thân và có cả thầy cô giáo mà bản thân kính trọng.