Hệ Thống Tiền Tỷ Không Đáng Một Xu

Chương 216: Bên trên là hoàng thượng (17)



Cẩm Lý đột nhiên bị ôm, có chút bất ngờ, theo phản xạ muốn đẩy người ra.

Ai ngờ Cẩm Lý càng lộn xộn, vòng tay kia lại càng thêm cứng rắn.

Không rõ là do Cẩm Lý sức phản kháng quá nhỏ, hay do Ngôn Tu sức lực quá lớn, anh làm thế nào cũng không thể thoát ra khỏi vòng tay ấy.

Cẩm Lý bị kéo vào trong vòng ngực ấm áp, không kìm được tiếng than khe khẽ, lạnh lẽo xung quanh đều bị xua tan. Cẩm Lý không muốn tự ủy khuất mình, cuối cùng ngoan ngoãn nằm trong lòng Ngôn Tu, thắc mắc:" Ngươi ôm ta là gì?"

Này là đầu bị hỏng rồi, hay là do bị trẫm làm cảm động rồi?

Cẩm Lý có thể nghe thấy tiếng nói vang lên ở đỉnh đầu:" Trẫm lạnh."

" Đường đường là hoàng đế một nước, lạnh chút đã không chịu nổi rồi." Cẩm Lý có chút ghét bỏ, thế nhưng vẫn đổi lại một tư thể thoải mái hơn, cánh tay không bị thương khẽ vòng ra sau y, giúp lưng của y không bị đè vào vách cây nham nhở:" May mắn cho ngươi là có ta ở đây đó."

Ngôn Tu phát hiện mục đích của Cẩm Lý, nhanh chóng bắt lấy tay Cẩm Lý, kéo trở lại trong lòng mình:" Đừng lộn xộn, để trẫm ôm ngươi."

Bởi vì cơ thể Cẩm Lý rất lạnh, Ngôn Tu ôm lấy Cẩm Lý, chỉ có lạnh đi chứ đừng nói ấm lên, vậy nhưng y vẫn cố chấp ôm lấy Cẩm Lý.

Người này...

Ngôn Tu bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ hối hận, là do y đã làm sai sao?

Cánh tay ôm lấy Cẩm Lý, bỗng dùng thêm sức. Cẩm Lý bị ép đau, khẽ kêu lên một tiếng.

Trạng thái của Cẩm Lý không được tốt cho lắm. Lưỡi kiếm kia vốn tẩm độc rất mạnh, cho dù vết thương của Cẩm Lý rất nhỏ, thế nhưng trúng độc rồi còn điên cuồng vận động chém giết, còn cùng Ngôn Tu chạy một đoạn dài, độc đã thấm vào rất sâu.

Thể chất của Cẩm Lý tốt, có thể chịu được đến hiện tại mới ngất đi. Nếu là người bình thường, có lẽ đã quỳ trước khi nhảy lên ngựa rồi.

Cẩm Lý lần này không đủ sức cậy mạnh nữa, mơ mơ màng màng ở trong lòng Ngôn Tu. Cánh tay bị thương, chỉ có thể buông thõng một bên, dùng không nổi nữa.

Ngôn Tu muốn ôm Cẩm Lý sưởi ấm, ai ngờ càng ôm càng lạnh.

Ngôn Tu nhất thời không biết phải lại sao, thời điểm ánh sáng bên ngoài lờ mờ hắt vào bàn tay đầy máu của Cẩm Lý, Ngôn Tu bỗng hít vào một hơi thật sau.

" Cẩm Lý?" Ngôn Tu đột nhiên lớn tiếng gọi anh, nắm lấy cánh tay nhuốm máu kia, cẩn thận dùng y phục thấm lấy nước mưa bên ngoài, lau đi.

Bị thương lâu như thế, máu vẫn còn đang chảy ra, Ngôn Tu dù có trồng thêm bao nhiêu lớp vải, máu vẫn thấm ra lớp ngoài cùng.

Y thật sự hối hận rồi!

" Cẩm Lý, ngươi tỉnh dậy đi, ngươi nói cho trẫm biết đau ở đâu... được không."

"...."

Tim quặn lên từng hồi, lồng ngực điên cuồng phập phồng lên xuống, hơi thở nặng nề.

Lần đầu tiên, y sợ hãi như thế!

Ngay cả khi mẫu phi bỏ rơi y mà đi, y cũng không sợ hãi như thế!

Y sợ sẽ tuột mất người này.

Ngôn Tu cố hít thở thật sâu, tự trấn an lấy mình, vòng tay ôm Cẩm Lý càng thêm chặt:" Cẩm Lý, ngươi mở mắt ra nói cho trẫm đi..."

" Cẩm Lý! Trẫm sai rồi."

Ngôn Tu hối hận đến điên cuồng, khó khăn lắm mới có thể ổn định được cảm xúc trong cơ thể. Đầu vai Ngôn Tu hơn run lên, môi mỏng mím chặt.

" ... lạnh quá!" Người trong lòng đột nhiên khẽ nói, Ngôn Tu gấp gáp ôm lấy anh, cẩn thận dùng hay tai xoa xoa đầu vai Cẩm Lý, muốn nó nhanh chóng ấm lên.

" Ngươi lạnh lắm sao?"

"... khụ... khụ..." Cẩm Lý ho khan rất nhẹ, tựa như không phải không muốn ho lớn mà là không còn đủ sức để ho lớn nữa.

" Sẽ ổn cả thôi." Ngôn Tu ôm chặt lấy Cẩm Lý, giọng nói như bị nghẹt đi.

Cơ thể Cẩm Lý rất lạnh, từng tấc da thịt đều lạnh như trong hầm băng. Ngôn Tu đem toàn bộ y phục của cả hai cởi ra, dùng cả cơ thể giúp anh sưởi ấm. Y phục hôm nay bọn họ mặc rất mỏng, quấn quanh cả hai cũng không đủ giữ bao nhiêu nhiệt lượng.

Màn mưa bên ngoài vẫn chưa tan, không thể ôm người trong tình trạng như thế này đi tìm người giúp được. Chỉ có thể ở trong hốc cây trở ám vệ của Cẩm Lý tìm tới.

Nhìn sinh mạng của người trong lòng dần dần trôi ra xa, Ngôn Tu càng thêm hối hận, đau đớn đến cùng cực.

Y hối hận, tại sao lại làm ra chuyện kia.

Y không nên làm như thế! Càng không nên xóa đi ám hiểu Cẩm Lý để lại. Chờ... chờ đến bao giờ đây!

Giọng nói của y, tựa như bị người khác bóp nghẹt:" Cẩm Lý, ngươi cố lên."

Đôi mắt nhắm chặt bỗng nhiên mở ra, Ngôn Tu nhìn thấy anh tỉnh lại, đáy lòng thoải mái hơn không ít:" Cẩm Lý, ngươi..."

Câu nói của Ngôn Tu, bị hành động tiếp theo của Cẩm Lý chặn lại.

Cẩm Lý dùng cành tay không bị thương, chạm lên má của y:" Nhóc con, ngươi đừng khóc, ta không... có sao đâu."

" Trẫm không khóc."

" Ừm, ngươi xem, lưng bị cọ đến hằn rồi." Cẩm Lý chuyển động tác chạm vào lưng Ngôn Tu, ở mỗi nơi có dấu vết đều cẩn thận xoa một cái.

" Trẫm không sao, ngươi đừng lộn xộn. Trẫm là hoàng đế, bị cọ một chút cũng có gì đâu." Ngôn Tu tóm lấy tay làm loạn của Cẩm Lý.

Cẩm Lý đột nhiên cười khẽ một tiếng.

" Ngươi cười cái gì?" Ngôn Tu đột nhiên cảm thấy vô cùng xấu hổ.