" Không nói, ta sẽ ngủ đó!" Cẩm Lý nhàn nhạt, giọng của y, hòa vào tiếng mưa, càng thêm lạnh.
" Vậy ngươi tiếp tục nói đi!"
" Ngôn Tu!"
" Ừm."
" Thật ra ngươi không cần lo lắng việc không đến viếng mộ kịp mẫu thân ngươi đâu. Ta có thể lấy tính mạng ra đảm bảo chắc chắn ta sẽ đưa ngươi đến đó."
" Ngươi..."
" Thật ra ta cũng đã chuẩn bị rất nhiều để ra mắt cố mẫu, sẽ không để ngươi.."
" Đừng nói nữa, trẫm biết rồi." Ngươi mà còn nói, trẫm thật sự sẽ hận chết bản thân đó!
" Ngươi không thích chủ đề này à, vậy nói chủ đề khác nhé!"
"...."
" Ngươi thật ra không cần phải lấy lòng ta, ngươi là thiên tử, ta lấy lòng ngươi mới đúng! Cho nên ngươi cùng không cần phải uất ức chính mình."
" Cẩm Lý!"
" Ngươi lại không thích chủ đề này à!" Cẩm Lý yếu yếu mềm mềm.
" Không!" Nghe ngươi nói, có khác gì đang vạch tội trẫm đâu chứ! Trẫm biết mình có tội, ngươi đừng nhắc khéo trẫm nữa.
" Vậy ta kể chuyện nhé!"
"...."
" Thật ra trước đây ta là một người rất lãnh đạm trong chuyện tình cảm, giống như ngươi vậy đó!... khụ khụ... thật ra, có lãnh đạm hơn ngươi rất nhiều. Mấy tên thuộc hạ dưới trước ta, đều vì một nửa của ta nghĩ đến bạc cả đầu."
Cẩm Lý dừng một chút, có lẽ là do sức lực không đủ, phải nghỉ lấy hơi.
" Tháng trước, ta có mơ thấy một giấc mơ, giấc mơ rất dài, ta ở bên trong trải qua rất nhiều chuyện, rất nhiều chuyện.... ban đầu ta cảm thấy rất phiền phức, muốn thoát khỏi giấc mơ đó thật sớm, sau đó lại có một vài chuyện, khiến ta thay đổi. Ta ở đó, gặp được một người rất giống ngươi, rất cứng đầu, cũng rất dễ thương, làm bánh khoai rất ngon. Lúc ta tỉnh lại, ta tiếc nuối người đó, đột nhiên gặp được ngươi. Nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ chỉ là người giống người, ta đem ngươi xem như thế thân của người đó! Người đó vốn chỉ là tưởng tượng của ta, ta lại đem y, áp đặt lên ngươi. Ngươi giúp ta nghĩ xem, liệu có phải trò đùa của ông trời hay không?"
" Cẩm Lý! Ngươi..."
" Ngươi nói xem, tại sao sớm không nhắc, muộn không nhắc, ta hiện tại lại kể với ngươi chuyện này?"
"..."
" Bởi vì ta biết, mình nhận nhầm người rồi! Nhóc con của ta, sẽ không bao giờ hại ta."
" Không... không phải như thế! Cẩm Lý, trẫm không có..." Cơ thể của ngươi trong lòng càng ngày càng lạnh, khiến Ngôn Tu càng thêm hoang mang, trái tim tựa như bị hàng ngàn con dao điên cuồng đâm vào.
Bị phát hiện rồi?!!
" Trẫm sai rồi, Cẩm Lý! Trẫm không nên làm như thế! Ngươi... đừng..."
Ngôn Tu nói chuyện ngày càng lộn xộn, mơ mơ hồ hồ, chính y cũng không biết mình thiết đi như thế nào! Chỉ là trong vô thức vẫn ôm chặt lấy Cẩm Lý!
" Liên Thẩm Kỳ.... con hàng chết tiệt này, bỏ em ra." Hai má bị véo đến đau ê ẩm, Liên Thẩm Kỳ có chút hoang mang tỉnh dậy, khóe mắt vẫn còn ươn ướt. Y điên cuồng chớp mắt vài cái, liền nhìn rõ người trước mặt.
" Cẩm Lý?"
" Haha, anh giỏi lắm rồi đúng không, muốn bóp chết em để lấy chồng khác rồi đúng không?"
"..."
" Nói ra, là tên nào quyến rũ anh, trẫm đảm bảo không giết chết hắn." Cẩm Lý nheo mắt nhìn Liên Thẩm Kỳ.
Liên Thẩm Kỳ nhìn người trước mặt đến mắt cũng không chớp, đột nhiên nhào tới ôm chầm lấy anh:" Cẩm Lý! Là em thật sao?"
" Này... này... trẫm cho dù có là linh hồn, anh cũng không thể bóp trẫm như thế!" Cẩm Lý ghét bỏ đẩy người ra.
" Cẩm Lý, anh vừa mới mơ một giấc mơ."
" Đừng có nói là mơ thấy trẫm chết nhé!"
"..."
" Con hàng chết tiệt này, thật sự mơ thấy trẫm chết sao? Anh... anh mong em chết đến thế cơ à?" Cẩm Lý với lấy cái gối ở bên cạnh, táng mạnh lên đầu Liên Thẩm Kỳ.
" Thật ra... thật ra cũng chưa có chết." Liên Thẩm Kỳ nhanh chóng chữa lại.
" Ha ha, chưa có chết, vậy thì là hấp hối chứ gì, tên chết bầm này." Cẩm Lý không nhân nhượng, tiếp tục táng gối lên đầu Liên Thẩm Kỳ. Liên Thẩm Kỳ lần này có chuẩn bị, dễ dàng tóm lấy cái gối của anh, đem nó kéo xuống. Nhân lúc Cẩm Lý chưa kịp phản kháng, vòng tay ra sau ót anh, mạnh mẽ hôn xuống.
Em không sao là tốt rồi!
Đùa đấy. không phải như thế này đâu... nhưng mờ đột nhiên nhớ lão đại Liên Thẩm Kỳ quá! Gọi hồn anh lên để các bạn cùng nhớ haha.
---- Lại này---
" Không... không phải như thế! Cẩm Lý, trẫm không có..." Cơ thể của ngươi trong lòng càng ngày càng lạnh, khiến Ngôn Tu càng thêm hoang mang, trái tim tựa như bị hàng ngàn con dao điên cuồng đâm vào.
" Trẫm sai rồi, Cẩm Lý! Trẫm không nên làm như thế! Ngươi... đừng..."
Ngôn Tu nói chuyện ngày càng lộn xộn, mơ mơ hồ hồ, chính y cũng không biết mình thiết đi như thế nào! Chỉ là trong vô thức vẫn ôm chặt lấy Cẩm Lý!
Cuối cùng cũng có người tìm đến, ngoài trời đã không còn đổ mưa, Ngôn Tu đang ôm Cẩm Lý ngồi ở phía ngoài đốt lửa sưởi ấm.
Nhóm người áo đen nhìn thấy Ngôn Tu, nhanh chóng quỳ gối hành lễ, ánh mắt quét qua người trong lòng y lại thêm phần khó hiểu.
" Hoàng thượng!"
Cuối cùng cũng chờ được rồi!
Ngôn Tu nhìn đám sát thủ như nhìn sợi dây cứu mạng.
Sáng mai dậy muộn, trưa mai đăng tiếp nhé!
đã nói là không hố nữa rồi, nhưng bởi vì hố mn thật sự rất vui... khụ khụ... mấy người còn hay nói xấu tui, tui hố tiếp.