Hệ Thống Tiền Tỷ Không Đáng Một Xu

Chương 44



" Tông chủ." Lạc Dao Dao cùng một vài đệ tử Hoàng Chân đứng trước cửa nghênh đón Cẩm Lý đem đệ tử mới về, thấy bóng tông chủ nhà mình, cô cung kính cúi đầu hành lễ, những đệ tử còn lại cũng học theo Lạc Dao Dao cúi gập đầu.

Cẩm Lý ừ một tiếng, đem theo Cung Mộ đáp xuống.

Lạc Dao Dao phóng ánh mắt về phía sau Cung Mộ, cực kì chờ mong.

Cẩm Lý bỏ qua Lạc Dao Dao, trực tiếp đem người vào.

" Ể, hết rồi!" Lạc Dao Dao cảm thán.

Cô biết danh tiếng sư tôn nhà mình không được tốt, nhưng không đến lỗi cả một kỳ thu nạp đệ tử lại chỉ vớt được một người chứ!

Lạc Dao Dao không chấp nhận sự thật, đem nghi lễ ném ra sau đầu, gọi to:" Sư tôn."

Hoàng Chân phái trong tay thân thể này, chính là có điểm loạn. Toàn bộ sự kiện trong môn phái đều do Lạc Dao Dao làm chủ, mà Lạc Dao Dao đối với Cẩm Lý tựa như con gái, cực kì được nuông chiều... quy định ở Hoàng Chân khá lỏng lẻo. Chỉ cần ngươi không phạm đại kị, ngươi vẫn là đệ tử Hoàng Chân phái.

" Sư tôn." Lạc Dao Dao kéo vạt áo Cẩm Lý, ép buộc Cẩm Lý phải quay qua nhìn mình.

" Chuyện gì?" Cẩm Lý không kiên nhẫn.

" Sao người chỉ có thể đưa một người về chứ! Người..."

" Năm nay chỉ nhận một mình y."

" Sư tôn."

" Không có chuyện gì thì lui đi. Sắp xếp chỗ ở cho y." Cẩm Lý phất tay.

" Sư tôn..." Lạc Dao Dao không biết phải làm sao, bất lực gọi Cẩm Lý. Cẩm Lý không mấy bận tâm, chân không ngừng đi về phía phòng của mình.

Lạc Dao Dao tức giận, hướng ánh mắt về phía người được Cẩm Lý đích thân đưa về, quét mắt đánh giá trắng trợn.

Cung Mộ đối diện với ánh mắt của Lạc Dao Dao, đầu hơi cúi.

" Ngươi tên gì?" Lạc Dao Dao hất cằm.

Mặc dù không nguyện ý nhưng người này là do sư tôn tự mình mang về, Lạc Dao Dao không thể bỏ mặc y không quản.

" Cung Mộ."

" Được rồi, Cung Mộ, từ hôm nay ngươi sẽ là đệ tử Hoàng Chân phái, theo ta sắp xếp phòng cho ngươi."

" Được."

Cung Mộ ngoan ngoãn đi theo sắp xếp của Lạc Dao Dao.

Cẩm Lý nhặt người về xong, không nói một lời, thông báo bế quan.

Lạc Dao Dao:"..."

Cung Mộ:"..."

Các đệ tử khác:"..."

Sư tôn, người bế quan thì có thể thông báo trước vài ngày để bọn họ chuẩn bị tinh thần được hay không?

Cẩm Lý biểu thị: Trẫm không còn cách nào, hệ thống khuyên trẫm làm như vậy, trẫm chỉ nghe theo thôi.

Dù sao cũng phải củng cố lại tu vị, sau này dưỡng ra ma tôn rồi, đánh không lại còn có thể chạy nha.

[ Ký chủ, ngài bỏ tay khỏi đĩa bánh, tôi sẽ tin những lời ngài vừa nói.]

hahaha.

Trẫm không cần.

Cẩm Lý chui trong nhà, lấy lý do bế quan tu luyện, ngày ngày nhàn nhã đọc truyện ăn bánh. Nhàm chán một chút thì ra ngoài đi dạo, tiện thể trộm nhìn xem Cung Mộ tu luyện đến đâu.

Hôm nay cũng là một ngày bình thường như bao ngày bình thường khác, Cẩm Lý ngồi trên giường, tay cầm bánh. Hệ thống nói, hôm nay không muốn bình thường, phát ra loạt nhắc nhở.

[ Nhắc nhở thân thiện, mục tiêu nhiệm vụ tự ý xuống núi, có nguy hiểm, ký chủ có thể lựa chọn đi theo bảo hộ hoặc không.]

Không đi cũng được sao? Không đi cũng được thì trẫm đi làm gì!

[ Không đi không sao, chỉ là ký chủ không soát được độ hảo cảm, sau này người ta trở thành ma tôn rồi...]

Hệ thống chưa kịp nói hết, Cẩm Lý đã thức thời ngồi bật dậy:" Trẫm đi là được chứ gì."

Cẩm Lý lấy cớ bế quan, không thể đường đường chính chính xông ra ngoài, chỉ có thể trèo tường trốn ra.

Nhìn xem, môn phái của mình, vẫn phải trốn. Nhân sinh thật khó khăn.

Cung Mộ hôm nay đến lượt xuống núi mua đồ ăn nhưng y không ngờ rằng, lại có thể gặp được đám người trước đây đuổi giết mình.

Tu luyện được một khoảng thời gian, thực lực Cung Mộ tăng lên không ít, nhưng Cung Mộ gia tăng thực lực, đám người kia cũng vậy... một không thể địch lại năm... Cung Mộ chỉ có thể lựa chọn chạy trốn.

" Nhóc con, đứng lại."

" Con mẹ nó, đứng lại cho tao."

Đám người tụ linh lực lên tay, hướng Cung Mộ ném tới. Cung Mộ chật vật né khỏi quả cầu linh lực, đường phía trước lại bị đánh nát... không cẩn thận trượt chân ngã ngửa ra sau.

" Nhóc con, chạy nữa đi." Đám người cười ha hả, chậm rãi tiến về phía Cung Mộ.

Cung Mộ chống tay,thật sự tiếp tục chạy.

" Ha ha." Quả cầu một lần nữa được tung ra, đem Cung Mộ úp sấp ngã xuống.

" Mạng cũng thật lớn. Hôm nay, sẽ không có cơ hội như thế nữa đâu." Hắn hung ác nhìn Cung Mộ.

" Có hóa thành quỷ, thì tìm cái người thuê bọn tao mà trả thù nhé!"

....

" À thế à." Cẩm Lý ngự kiếm bay tới, tại thời điểm quyết định, chắn trước mặt Cung Mộ, đem chiêu thức của đám người kia tung ra đều hóa giải.

" Ngươi là ai?"

" Cha hắn." Cẩm Lý tùy tiện đáp.

" Nói dối, hắn mồ côi."

" Hiện tại có cha rồi." Cẩm Lý không dây dưa, tung chiêu hất văng đám người kia ra.

".. cao.. cao thủ nguyên anh... ngươi..." Đám người chật vật ôm ngực, từ miệng phun ra một ngụm máu lớn.

Khó khăn lắm mới phát thành tiếng, lại nhận ra người kia chẳng thèm để tâm đến mình, Cẩm Lý quanh lưng về phía bọn họ, chậm rãi cúi xuống đỡ Cung Mộ lên, còn dịu dàng ôn nhu phủi đi bụi bẩn dính trên người Cung Mộ.

" Ngươi ngốc à, chạy không được thì phải đánh chứ!" Xác định chạy không thoát,phải quay lại đánh, kéo theo được ai thì kéo.

" Đánh không lại." Cung Mộ đáp, giọng ẩn ẩn ủy khuất.

" A..." hình như thật sự đánh không lại:" Trở về liền đích thân dạy cho ngươi."

Cảm thấy muốn soát hảo cảm, trực tiếp dạy dỗ là nhanh nhất nha.