Cảnh sát sau khi kiểm soát được tình hình, liền sắp xếp lại chỗ nghỉ cho các bệnh nhân. Cẩm Lý cùng Khởi Linh- mầm mống gây họa cũng được liệt vào danh sách những nạn nhân chịu ảnh hưởng, được sắp xếp chỗ nghỉ ổn thỏa.
" Mọi người nghỉ ngơi thật tốt, chúng tôi sẽ nhanh chóng tìm được kẻ đầu sỏ gây ra bạo loạn."
Lần ra tay này được liệt vào danh sách những vụ gây rối trật tự công cộng mức độ cực kỳ nguy hiểm. Cảnh sát chắc chắn không thể nào bỏ qua vụ này.
Ai nói cảnh sát sẽ vô dụng chứ! Trình độ chuyên môn ở mức cao, ngoài việc tốc độ hơi chậm ra, mọi thứ đều rất chắc chắn. Bởi vì nếu không chắc chắn cảnh sát sẽ không công khai ra ngoài.
Khởi Linh mặc dù là trùm xã hội đen cũng như là mục tiêu của cuộc tấn công này, thế nhưng y ở bệnh viện với cương vị là một bệnh nhân, không làm bất cứ điều gì vi phạm pháp luật, cảnh sát không thể làm gì y.
Cẩm Lý đứng bên cạnh giường nhìn nhóc nhà mình nằm trên giường bệnh thoải mái ngủ, không tiếng động thở dài trong lòng. Xem đi, y có thể yên lành ngủ ngon, còn trẫm phải xử lý cái đám râu ri. Hỡi trời cao, công bằng ở đâu.
Người trên giường dường như cảm nhận được nỗi lòng của Cẩm Lý, bỗng nhiên mở mắt nhìn anh.
Cẩm Lý:" Nhìn gì, ngủ đi!"
Khởi Linh:" Lên đây."
Khởi Linh tính đề phòng rất cao, bình thường sẽ không ngủ cùng người lạ, lúc trước, cho dù có cùng Cẩm Lý lăn lộn đến đâu vẫn sẽ trở về phòng ngủ. Nhưng hiện tại, chính là muốn ngủ cùng người này.
Cẩm Lý nhìn chỗ trống được Khởi Linh chừa ra cho minh, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn leo lên.
" Tôi không khách khí đâu đó!"
" Ngủ đi." Khởi Linh kéo chăn lên đắp cho anh, đặt đầu của anh lên tay mình.
" Tôi không khách khí đâu." Cẩm Lý vòng tay ôm lấy eo rắn chắc của Khởi Linh, tìm một tư thế thoải mái, nhanh chóng nhắm mắt lại.
Tối hôm qua không ngủ, cơ thể đã kháng nghị từ lâu, dù Khởi Linh không kéo anh lên giường thì Cẩm Lý cũng định đợi sau khi y ngủ cũng sẽ đi nghỉ ngơi.
Khởi Linh nhìn người trong lòng yên tĩnh thở đều đều.
Đánh giá tổng quan một lượt, Khởi Linh vẫn không hiểu sao người này có thể lấy sức khỏe từ đâu ra, lại có thể mang theo một nam tử hán như y chạy không nghỉ vừa nhanh vừa dài như tối qua. Chưa kể đến, phía dưới còn đang bị thương.
Nghĩ đến vết thương của Cẩm Lý, Khởi Linh tự trách không thôi.
Đáng ra y nên nhẹ nhàng hơn mới phải.
Khởi Linh vươn tay chạm váo má nhỏ của Cẩm Lý, mím môi. Xúc cảm mềm mại, tim tựa như bị lông hồng cứa qua, ngứa ngứa mềm mềm. Y không kiểm soát được lực đạo khiếm Cẩm Lý đang ngủ say cũng phải cau mày kháng nghị, Cẩm Lý lắc đầu, đem má của mình giấu vào trong chăn. Toàn bộ quá trình đều không hề mở mắt.
Khởi Linh không ngăn được vui vẻ, đột nhiên bụp miệng cười.
\* cộc cộc\.\*
" Lão đại, tôi vào được không?"
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, là giọng của Mạnh Tử.
Khởi Linh thu lại biểu cảm, đem sắc mặt lạnh lùng trở lại, giọng nói đủ lạnh nhạt:" Vào đi."
Mạnh Tử mang theo một vài người nữa bước vào phòng, lại bị cảnh tượng bên trong dọa sợ, lắp bắp chỉ về phía giường:"... lão... lão đại.."
Tên kia dám ngủ trên giường của lão đại, còn bày ra tư thế chết tiệt, ôm ôm ấp ấp. Tên bạch liên hoa kia, mau bỏ móng vuốt ra khỏi người lão đại của hắn.
Khởi Linh thiếu kiên nhẫn:" Có chuyện gì?"
Có việc khởi tấu vô sự bãi triều.
Người đứng sau Mạnh Tử tâm vững hơn, không bị cảnh tượng trên dọa sợ, mặc dù trong lòng đã gào thét đến long trời lở đất, bên ngoài vẫn có thể duy trì dáng vẻ. Hắn tiến lên phía trước của Mạnh Tử, vững vàng nói:" Đã tra ra kẻ đứng sau rồi ạ."
Khởi Linh:" Là Tư Mặc?!"
" Đúng vậy, chính là đám người của lão ta."
Lão đại có thể đoán được, hắn cũng không ngạc nhiên, dù sao kẻ dám đối đầu trực diện với lão đại cũng chỉ còn lão già Tư Mặc gần đất xa trời, không biết sợ chết kia.
Khởi Linh rơi vào trầm mặc, bàn tay bất giác dừng lại trên đỉnh đầu Cẩm Lý, khẽ lướt qua ngọn tóc mềm mại.
Y lạnh nhạt:" Ra ngoài đi."
Mạnh Tử vẫn còn muốn thắc mắc, lại bị ngăn cản, cuối cùng đành uất ức cùng mọi người rời đi.
Phòng bệnh đơn điệu, chỉ còn lại hai người đang nằm trên giường, một trẫm ngâm suy tư, một thoải mái say ngủ.
Cẩm Lý nằm dài bên cạnh Khởi Linh, tay vòng qua eo, đầu vùi vào hông Khởi Linh còn Khởi Linh thì nửa ngồi tựa vào đầu giường, tay mải mê đắm chìm trong những sợi tóc đen láy mềm mại, tâm trí thả tới một nơi xa.
Cảnh tượng êm đềm dịu dàng, tựa như là điều hiển nhiên nên diễn ra, trong thế giới sô bồ hiểm ác.
" Bảo bảo, bảo hộ ngươi."
Khởi Linh nhướn mày nhìn cái người nằm bên cạnh mình đang nói mớ, ngủ đến không rõ trăng sao.
Mặc dù biết người này chỉ là đang nói mớ, mặc dù biết hiện tại y có hỏi cũng sẽ không có được câu trả lời, thế nhưng, Khởi Linh vẫn không nhịn được:" Ai là bảo bảo?"
\-\-\-\-
Sau bao nhiêu thăng trầm cuối cùng cũng ký được hợp đồng rồi, bạo hết bản thảo ăn mừng, offline 10 ngày.