Ăn sáng xong hai người tách ra. Hàn Mặc về nhà của mình để thu dọn đồ đạc. Hà Vũ Vi thì quay về trường từ chức dưới sự tiếc nuối của các giáo viên nam bao gồm cả lão già hiệu trưởng.
- Hà lão sư sao cô lại từ chức vậy?
Một tên giáo sư giáo viên nam hỏi. Tất cả giáo viên nam đều đứng ở cổng trường đưa tiễn Hà Vũ Vi.
- Tôi về để làm chức trách của một người vợ.
Hà Vũ Vi hạnh phúc nói ra.
- Cái gì.
Tất cả giáo viên nam đều sững sờ không tin vào lỗ tai của mình. Nữ đồng nghiệp mà bọn họ thầm mến đã có chồng. Đợi tất cả phản ứng lại thì Hà Vũ Vi đã lên xe đi mất.
- Xong rồi sao.
Thấy Hà Vũ Vi ôm một cái thùng về Hàn Mặc hỏi.
- Ừm xong rồi,bây giờ phải dọn mấy thứ đồ quan trọng ở nhà này nữa thôi.
Hà Vũ Vi mỉm cười nói ra.
Thế là hai người bắt đầu dọn dẹp lấy những đồ cần thiết cho vào vali mang đi.
Dọn dẹp xong Hàn Mặc ngồi trên ghế nghỉ còn Hà Vũ Vi ở trong bếp nấu cơm. Nói là ngồi nghỉ nhưng Hàn Mặc chẳng thấy mệt tí nào mà chỉ thấy chán. Tu vi đã là Trúc Cơ dọn dẹp mấy thứ này không đáng một phần sức lực.
- Vào ăn cơm đi Hàn Mặc.
Tiếng của Hà Vũ Vi vang lên từ trong bếp ra. Hàn Mặc đứng dậy đi vào bếp. Hai người ngồi xuống bắt đầu ăn.
- Vi vi..
Ăn xong Hàn Mặc gọi Hà Vũ Vi.
- Sao vậy...a..
Còn chưa nói hết câu Hà Vũ Vi đã bị Hàn Mặc ôm lấy mang vào phòng đặt lên giường.
- Đồ lưu manh nhà anh..
Hà Vũ Vi đỏ mặt nói, bắt đầu tự cởi quần áo của mình.
Rất nhanh căn phòng truyền đến những tiếng rên rỉ của Hà Vũ Vi. Hai người cứ vận động cả buổi chiều cho đến đêm kiệt sức mới đi ngủ.
....
- Đồ mèo lười dậy đi nào còn phải đi ra sân bay nữa.
Sáng hôm sau dậy đã là bảy giờ, chuyến bay của hai người chín giờ là bắt đầu cất cánh.
- Mệt quá, tại anh cả đấy.
Hà Vũ Vi đỏ mặt nói.
- Thế hôm qua ai lúc ngừng lại đòi tiếp a.
Hàn Mặc nhìn Hà Vũ Vi cười cười nói ra
- Đồ lưu manh đừng nói nữa dậy đánh răng rửa mặt rồi ra sân bay.
Hà Vũ Vi mặt đỏ tới tận mang tai vội dậy trước.
Hàn Mặc cười ha ha.
Mười phút sau hai người rời khỏi căn nhà, trên tay mỗi người còn kéo theo một cái vali. Gọi một chiếc taxi hai người ngồi vào, đích đến là sân bay nhưng ghé vào một quán ăn ăn sáng trước.
Hơn một tiếng sau hai người đã đến sân bay. Cách giờ xuất phát còn ba mươi phút nữa nên hai người phải ngồi chờ.
- Nhộn nhịp thật đó.
Hà Vũ Vi nhìn xung quanh nói ra.
- Sân bay mà đâu trách được.
Hàn Mặc nói ra.
- A..anh xem Hàn Mặc bên đó sao đông người vậy.
Hàn Mặc nhìn theo hướng Hà Vũ Vi chỉ nhìn sang quả nhiên thấy một đám người vây quanh một chỗ.
Hàn Mặc thả thần thức ra chỉ thấy một đám người mặc đồ đen đang chặn thành một vòng tròn ở giữa có một ông lão đang nằm đó còn có mấy tên bác sĩ. Chắc hẳn ông lão này đột nhiên ngã bệnh ở chỗ này.
- Gia thế của ông lão này ông không đơn giản.
Nhìn mấy tên vệ sĩ Hàn Mặc thấy tên nào cũng giấu một khẩu súng lục trong người. Mấy tên bác sĩ còn là bác sĩ riêng trông mấy tên này rất thành thạo chắc là đã làm việc lâu năm.
Bên cạnh còn đứng một đôi vợ chồng trung niên hai người đang rất lo lắng sốt ruột. Nhìn đồ hai người này mặc ít nhất cũng phải đến mấy chục vạn.
Hàn Mặc nhìn vào người ông lão đang nằm thấy có một chỗ máu đang bị tụ lại ảnh hưởng đến tim nếu không kịp chữa trị ngay là sẽ chết, bây giờ mà đợi xe cứu thương đến chở đi bệnh viện còn phải vào chụp xquang tìm chỗ bị thương nữa thì ông lão này đã chết lâu rồi.
Hàn Mặc lắc đầu rời thần thức đi.
- Gia chủ của Long gia cứ thế chết đi ư.
Người phụ nữ trung niên đứng bên cạnh nói.
- Long gia chẳng lẽ là Long gia kinh thành.
Hàn Mặc dừng thần thức lại, trong đầu lóe lên một ý.
- Tiểu Linh có cách nào không.
Hàn Mặc nói trong đầu.
- Hệ thống không thể chữa cho người khác ngoài chủ nhân.Chủ nhân người có thể học cách chữa bằng sách của hệ thống rồi chính mình ra chữa được.
Mới đầu Hàn Mặc nghe thế hơi thất vọng nhưng đến câu cuối của Tiểu Linh làm Hàn Mặc hưng phấn lên.
- Vậy Tiểu Linh dùng cách chữa nào là thích hợp.
Hàn Mặc hỏi
- Tiểu Linh đề nghị người dùng châm cứu. Hệ thống đề cử cho người bộ Hoan Hỏa Băng Châm, giá trị 50 điểm nhiệm vụ.
Tiểu Linh đáp.
- Mua ngay Tiểu Linh.
- Keng chúng mừng túc chủ nhận được Hoan Hỏa Băng Châm phải chăng sử dụng?
- Sử dụng.
Hàn Mặc thấy một loạt các cách thi châm tràn vào não mình. Bây giờ Hàn Mặc đã ngang với một bác sĩ hàng đầu của Hoa Hạ.
- Em ở đây anh qua đó xem chút.
Hàn Mặc nói rồi đứng dậy đi ra chỗ đám người.
- Tiên sinh mời dừng bước.
Một tên vệ sĩ ngăn Hàn Mặc lại.
- Tôi là bác sĩ nếu muốn cứu ông ấy thì để cho tôi vào.
Hàn Mặc nói ra.
- Tiên sinh mời ngài đi cho.
Tên vệ sĩ thấy Hàn Mặc tuổi còn trẻ cho dù là bác sĩ cũng không có tài năng mấy huống chi bên này đã có mấy bác sĩ tay nghề lão luyện.
Hàn Mặc tức giận mấy tên vệ sĩ này lại dám làm hỏng mục đích của mình.
- Tránh ra.
Hàn Mặc đẩy tên vệ sĩ này ra. Tên vệ sĩ này bị đẩy ra sau thò tay ngay vào trong áo lấy súng ra chỉ vào Hàn Mặc, mấy tên khác cũng như vậy.
Những người xung quanh bị dọa sợ lui về phía sau.
- Đứng yên giơ hai tay lên.
Tên vệ sĩ quát.
Nhìn mấy tên này cầm súng chĩa vào mình Hàn Mặc cười lạnh. Hàn Mặc động.
Thấy Hàn Mặc biết mất tên vệ sĩ vừa bị đẩy sững sờ chưa kịp phản ứng thì trước mặt lóe lên một bóng người đánh tên này ngất đi. Tất cả mấy tên vệ sĩ khác cũng vậy.