Taxi dừng trước một căn nhà. Căn nhà cũng không lớn lắm.
- May cho hai người, căn nhà vẫn chưa có ai mua. Hai người gọi theo số điện thoại ở trên tường kia là được.
Theo tài xế chỉ Hàn Mặc và Hà Vũ Vi thấy trên tường trước cổng có một tờ giấy có ghi số điện thoại ở trên.
- Cảm ơn.
Hai người trả tiền rồi đi xuống xe.
Hà Vũ Vi lấy điện thoại ra gọi số dán trên tường.
- Alo, ai vậy?
Giọng của một nam tử truyền ra trong điện thoại.
- Xin chào! Có phải anh đang bán một căn nhà ở trường đại học không?
Hà Vũ Vi nói ra.
- Đúng vậy là tôi! Cô muốn mua sao, đợi tôi một lát tôi sẽ đến ngay.
- Được.
Năm phút sau có một chiếc taxi dừng lại ở đó, đi xuống là một người đàn ông khoảng 36-37 tuổi.
- Xin chào hai người tôi là Mã Lâm, là hai người vừa gọi cho tôi sao?
Mã Lâm nhìn Hàn Mặc và Hà Vũ Vi hỏi.
- Đúng vậy là chúng tôi gọi. Tôi là Hà Vũ Vi còn anh ấy là Hàn Mặc.
Hà Vũ Vi đáp.
- Vậy mời hai người vào trong xem.
Mã Lâm lấy chìa khóa mở cửa đi vào.
Căn nhà có hai phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp, một phòng vệ sinh rất phù hợp cho Hàn Mặc và Hà Vũ Vi.
- Hai người thấy căn nhà này thế nào?
Đi xem một vòng Mã Lâm quay ra hỏi Hàn Mặc với Hà Vũ Vi.
- Em thấy thế nào?
Hàn Mặc hỏi Hà Vũ Vi.
- Cũng được đó.
Hà Vũ Vi đáp.
- Vậy thì mua vậy.
Hàn Mặc nói ra.
Thấy Hàn Mặc đã đồng ý mua Mã Lâm vui mừng vội nói.
- Hai người đợi một chút tôi đi lấy giấy tờ.
Một lát sau Mã Lâm đã lấy đồ cần lấy vào. Sau một phen kí kết giao tiền căn nhà này đã trở thành của Hàn Mặc và Hà Vũ Vi.
Vì trong nhà còn thiếu nhiều đồ nên Hàn Mặc và Hà Vũ Vi đành phải ra ngoài mua.
Bắt taxi đi đến chỗ bán những thứ đồ thiếu.
Mất cả buổi chiều hai người cũng mua xong những thế cần mua.
- Phù mệt chết mất.
Đi cả buổi chiều Hà Vũ Vi đã mệt hết hơi.
- Em nghỉ đi để anh chuyển đồ vào cho.
Hàn Mặc nói ra.
Nhìn đống đồ chất như núi ngoài cửa Hà Vũ Vi đoán chừng mình sẽ không chuyển hết trong một thời gian ngắn. Vì thật sự là quá nhiều.
Đống này đối với Hà Vũ Vi thì khó còn đối với Hàn Mặc lại dễ như ăn bánh. Ba mươi phút Hàn Mặc đã làm xong còn sắp xếp ngăn nắp đúng chỗ của mỗi đồ vật.
- Anh đi tắm đi để em đi nấu cơm cho.
Hà Vũ Vi nghỉ ba mươi phút cũng đã đủ đứng dậy lau mồ hôi cho Hàn Mặc nói mặc dù trên trán Hàn Mặc không có tí mồ hôi nào.
Hàn Mặc đi lấy một bộ quần áo rồi vào phòng tắm. Còn Hà Vũ Vi thì lấy một ít đồ lúc mua ra bắt đầu nấu bữa tối.
Trong phòng tắm Hàn Mặc ngẫm ngày mai có nên đi Long gia luôn không nhưng nghĩ lại thôi. Bây giờ cứ chạy đến mà hỏi thì không phải cho lắm. Phải tạo quan hệ thân thiết một chút nữa. Mai đi đến trường báo danh trước vậy.
Hàn Mặc ra ngoài một bàn thức ăn đã được bày lên.
- Anh ngồi xuống đi.
Thấy Hàn Mặc đi ra Hà Vũ Vi nói.
Hai người ngồi xuống bắt đầu ăn. Ăn xong Hàn Mặc đi rửa bát còn Hà Vũ Vi thì đi tắm.
Trên giường Hàn Mặc ôm Hà Vũ Vi vào lòng. Hôm nay Hà Vũ Vi đã mệt rồi nên Hàn Mặc không vận động đêm khuya nữa hai người cứ thế ôm nhau ngủ.
...
Sáng hôm sau tỉnh dậy Hà Vũ Vi đã rời giường từ sớm nấu bữa sáng. Hàn Mặc rời giường đi ra ngoài.
- Anh dậy rồi sao vào đánh răng rửa mặt đi ra ăn sáng.
Hàn Mặc đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Hai người ăn xong bữa sáng Hàn Mặc quay ra Hà Vũ Vi nói.
- Vi Vi qua đây..
Hàn Mặc ngồi ở phòng khách gọi.
- Sao vậy Hàn Mặc.
Hà Vũ Vi đi từ trong bếp ra ngồi cạnh Hàn Mặc.
- Em có tin vào tu tiên không?
Hàn Mặc hỏi.
- Tu Tiên sao anh hỏi cái này làm gì?
Hà Vũ Vi nói ra.
- Đừng hỏi nhiều, em có tin không?
Hàn Mặc hỏi lại.
- Em không tin vào mấy câu chuyện huyễn tưởng này.
Hà Vũ Vi nói ra.
- Vậy nếu bây giờ anh nói anh là người tu tiên thì sao?
Hàn Mặc nhìn thẳng Hà Vũ Vi nói ra.
- Anh sao không....chẳng lẽ....
Hà Vũ Vi định nói không tin nhưng nhớ tới những việc phi thường mà Hàn Mặc đã làm không khỏi có tin một chút.
- Em xem này.
Nói rồi Hàn Mặc dùng một ngón tay nhấc cái bàn lên.
Hà Vũ Vi há to mồm đủ nhét cả quả trứng gà vào.
- Cái này..cái này..
- Bây giờ em đã tin chưa?
Hàn Mặc để cái bàn xuống nói.
Hà Vũ Vi gật đầu như gà mổ thóc.
- Bây giờ anh sẽ dạy em tu tiên nhưng em nhớ không được nói cho bất kì người nào.
Hàn Mặc nói ra.
- Anh yên tâm em sẽ không nói cho ai.
Hà Vũ Vi chắc chắn nói ra.
- Mở bảng trạng thái.
Hàn Mặc nghĩ trong đầu.
"Keng
Túc chủ: Hàn Mặc
Tu vi: Trúc cơ tầng bảy 99/100%
Công pháp: Âm Dương Thần Quyết ( tầng thứ hai)
Kỹ năng: Không có
Nghề nghiệp: Chưa có
Tài phú:20 ức 2387 vạn
Điểm nhiệm vụ: 380 điểm
Exp hệ thống: 320/1000"
- Tiểu Linh mua cho ta một viên Tẩy Tủy Đan.
- Vâng thưa chủ nhân.
- Keng, chúc mừng túc chủ nhận được Tẩy Tủy Đan x1.
Hàn Mặc lấy ra đan dược cầm trên tay.
- Em ăn viên đan dược này đi.
Hàn Mặc đưa Tẩy Tủy Đan cho Hà Vũ Vi.
- Đây là đan dược sao Hàn Mặc? Ăn cái này có thể tu tiên sao?
Hà Vũ Vi tiếp nhận Tẩy Tủy Đan hỏi.
- Đúng vậy ăn cái này em có thể tu tiên.
Hàn Mặc nói ra.
Nghe thấy thế Hà Vũ Vi cho ngay đan dược vào miệng nuốt xuống.
- Hàn Mặc em thấy cơ thể hơi nóng thì phải.
Sau khi ăn Tẩy Tủy Đan vào Hà Vũ Vi cảm thấy cơ thể mình nóng lên.
- Không sao đâu đấy là tác dụng của Tẩy Tủy Đan đan. Một lát nữa sẽ có tạp chất trong cơ thể em được đưa ra ngoài, em vào phòng tắm đi.
Hàn Mặc nói ra.
Quả nhiên Hà Vũ Vi thấy có một ít mồ hôi màu đen chảy ra, ngửi còn có mùi hôi. Hà Vũ Vi nhanh chân chạy ngay vào phòng tắm.
Một lát sau Hà Vũ Vi ra ngoài. Bây giờ cô mặc trên người một cái váy màu hồng.
Mặc dù đã dự đoán trước nhưng Hàn Mặc vẫn bị cảnh trước mắt làm cho ngây người. Hà Vũ Vi bây giờ không kém gì tiên nữ cả.
Mắt sáng, môi hồng, mũi thon,răng trắng, ngực còn to hơn một ít, eo thon,da trắng,... Hà Vũ Vi bây giờ như một người khác. Không phải Hà Vũ Vi như thường ngày mà bây giờ Hà Vũ Vi như một tiên nữ giáng trần.