- Không cần, ta tin cậu thanh niên này sẽ không gây nguy hiểm gì.
Long lão nói ra.
- Nhưng...
- Lời của ta ngươi không nghe sao!
Long lão ánh mắt sắc bén nhìn tên hộ vệ này.
Tên hộ vệ bị nhìn như vậy đổ mà hôi lạnh vội vàng nói.
- Lão gia thuộc hạ không dám.
- Gia gia họ chỉ lo cho sự an nguy của người thôi mà.
Bỗng lúc này một giọng nói trong trẻo vang lên. Chỉ thấy một cô gái tầm 17 - 18 tuổi đi đến sau lưng Long lão. Cô gái này trông rất xinh đẹp. Mái tóc dài, đôi mắt long lanh, mũi cao, môi đỏ, cổ trắng, eo thon,..tuyệt đối là một mỹ nữ.
- Nguyệt nhi con về bao giờ vậy.
Long lão cười nói ra. Chắc là rất yêu thích cô cháu gái này.
- Gia gia con cũng vừa mới về thôi, về là con chạy đến đây thăm người luôn đó.
- Ha ha đúng là cháu gái ngoan của ta. Tí nữa sẽ có khách đến con đi bảo đầu bếp chuẩn bị vài món ngon đi tí nữa con ngồi cùng ta tiếp vị khách này.
- Vâng gia gia.
Cô gái vâng một tiếng rồi đi ra ngoài. Cô gái này tên Long Tuyết Nguyệt con gái của con cả Long gia. Long gia tuy mang tiếng là gia tộc đứng đầu kinh thành nhưng trong nhà cũng không có nhiều người.
Già trẻ lớn bé chỉ có bảy người còn lại là hộ vệ của Long gia.
- Cha con nghe mấy hộ vệ nói nhà mình có khách sao?
Người phụ nữ trung niên hôm trước ở sân bay đi vào sảnh nói.
- Đúng vậy là cậu thanh niên hôm trước đã cứu ta.
Long lão nói ra.
- Vậy sao cha có cần chuẩn bị gì để tiếp đãi cậu ta không?
Người phụ nữ nói ra.
- Con gọi chồng con về đi nhân tiện bảo nó gọi luôn Long Chấn Thiên về đi.
Long lão nói.
- Vâng thưa cha.
Người phụ nói nói rồi đi ra ngoài.
Người phụ nữ này là Vân Kim Dung, vợ của Long An Thành con trai cả của Long gia, là mẹ của Long Tuyết Nguyệt, cũng là người của Vân gia kinh thành.
Nhờ có cuộc hôn nhân này mà Vân gia mới được xếp lên hàng ngũ ngũ đại gia tộc. Long An Thành cùng với Vân Kim Dung là yêu nhau thật lòng mà đến với nhau không như những cuộc hôn nhân chính trị ép buộc như các gia tộc khác. Long gia một cái tốt là hôn nhân trong nhà được tự do lựa chọn, không phân biệt giàu nghèo chỉ cần yêu thật lòng là được.
...
Hàn Mặc sau khi cúp điện thoại của Long lão thì gọi về cho Hà Vũ Vi.
- Vi Vi à trưa nay anh có hẹn với bạn không về được em cứ nấu ăn đi không cần chờ anh.
- Ừm anh nhớ về sớm.
- Tuân lệnh bà xã đại nhân.
- Thôi đi đồ lẻo mép.
Hàn Mặc cười ha ha. Đầu dây bên kia Hà Vũ Vi hạnh phúc cười hở hết cả hàm răng trắng của mình.
Hàn Mặc bắt một chiếc taxi đi đến Long gia.
Bốn mươi phút sau xe dừng lại.
- Cậu thanh niên tôi chỉ đưa cậu được đến đây thôi phía trước là vùng cấm rồi xe không thể vào.
Tài xế nói ra.
Hàn Mặc gật đầu lấy tiền ra trả rồi đi xuống taxi. Nhìn thấy cách cánh cổng Long gia còn hơn hai trăm mét nữa Hàn Mặc đành phải đi bộ vào.
Bước đi vào hai mươi mét đầu tiên Hàn Mặc cảm thấy có hơn hai mai ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình, càng đi vào Hàn Mặc càng cảm thấy nhiều nhưng Hàn Mặc cảm thấy linh khí rất yếu đoán chừng tất cả tu vi vẫn còn là Luyện Khí. Hàn Mặc cười cười đúng là nhà người có quyền mà đến bảo vệ cũng dày đặc như vậy.
Đến cửa Hàn Mặc đã thấy một người đàn ông đang đứng chờ. Hàn Mặc nhìn ngay ra tu vi của tên này là Luyện Khí tầng chín.
- Anh là Hàn tiên sinh sao?
Người đàn ông mở miệng hỏi.
- Đúng vậy là tôi.
Hàn Mặc đáp.
- Mời Hàn tiên sinh đi theo tôi, Long lão chờ ngài đã lâu.
Người đàn ông nói rồi đi mở cổng đi vào.
Đi vào Hàn Mặc không cần dùng thần thức cũng cảm thấy người núp xung quanh rất đông Hàn Mặc không khỏi thầm than lần nữa.
Đi theo người đàn ông đến phòng khách Hàn Mặc thấy trong này đã ngồi bảy người. Long lão ngồi ở giữa, mỗi bên là một đôi vợ chồng trung niên, ở mỗi bên còn có một nam một nữ xấp xỉ tuổi mình Hàn Mặc đoán là hai đứa cháu của nhà này.
Hàn Mặc quan sát một cái thấy đôi vợ chồng bên trái có vẻ như là người tu tiên, còn đôi vợ chồng bên phải lại là người bình thường Hàn Mặc không khỏi cảm thấy lạ.
- Hàn tiểu huynh đệ mời vào ngồi.
Long lão đứng dậy nói.
- Long lão khách khí quá rồi.
Hàn Mặc đi đến ngồi bên cạnh Long lão.
- Điều này là nên làm. Nguyệt nhi dâng trà.
Long lão cười ha ha nói ra.
Long Tuyết Nguyệt tiến đến rói trà cho Hàn Mặc còn liếc Hàn Mặc vài cái thầm nghĩ tên này có gì mà gia gia lại khách khí với hắn như vậy.
- Cảm ơn.
Hàn Mặc lên tiếng cảm ơn.
- Không có gì.
Long Tuyết Nguyệt đáp lại một tiếng rồi về chỗ ngồi.
- Hàn tiểu huynh đệ giới thiệu với cậu đây là Long An Thành con trai cả của nhà này cùng với vợ của nó. Còn người vừa rót trà cho cậu là Long Tuyết Nguyệt con gái của hai người họ.
Long lão chỉ đôi vợ chồng trung niên bên phải mình nói ra.
- Chú, dì tốt.
Hàn Mặc nói ra. Hàn Mặc nhận ra đôi vợ chồng này là người ở sân bay hôm trước cùng với Long lão.
- Cậu tốt Hàn tiên sinh.
Đôi vợ chồng cũng đáp lại Hàn Mặc.
- Còn bên này là Long Chấn Thiên con trai thứ hai của nhà, bên cạnh là vợ cùng con trai của nó.
Long lão chỉ bên trái nói ra.
- Chú, dì tốt.
Hàn Mặc lại nói ra.
Hai người gật đầu coi như cũng chào hỏi Hàn Mặc.
- Còn đây là Hàn Mặc người đã cứu lão già này ở sân bay.
Long lão chỉ Hàn Mặc nói ra. Vợ chồng Long An Thành đã biết trước nên cũng không có phản ứng gì.
Còn vợ chồng Long Chấn Thiên nhíu mày có vẻ không tin.
Còn hai đứa cháu của Long lão tỏ vẻ bất ngờ, con trai của Long Chấn Thiên còn nhìn Hàn Mặc với ánh mắt cảm kích cùng ngưỡng mộ.